Diệp Thiếu Dương lại lôi ra câu thiền ngoài miệng này.
Câu này thực tế là sáng tác của Đạo Phong.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần sư phụ cảnh cáo Đạo Phong, có một số việc ngươi làm không được, Đạo Phong sẽ nói câu này, sau đó làm, và sau đó nữa thì thành công.
Bất cứ việc gì, nếu anh không thử, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công.
“Địa đầu xà, vĩnh viễn chỉ là rắn, còn tôi là rồng qua sông.”
Diệp Thiếu Dương lại nói ra một câu càng thêm ra vẻ hơn nữa.
Cứng đầu ra vẻ xong, đi ra khỏi dù, đội mưa, đi vào sân nhà Tố Khiết.
Xuyên qua sân, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa nhà chính, phát hiện cửa đã khóa, trong lòng chợt buồn, chẳng lẽ người ta không có ở nhà?
Nếu không ở nhà, chẳng lẽ mình còn ở đây chờ hay sao?
Đột nhiên nhìn thấy cửa sổ một gian phòng mở ra, đi qua, thò đầu nhìn vào bên trong, một mảng tối đen, không chút do dự liền trèo vào.
Hắn mở đèn pin, soi bốn phía một chút, đây hình như là một gian phòng ngủ nhưng không có ai ở, trong phòng vừa bẩn vừa lộn xộn.
Diệp Thiếu Dương giơ đèn pin bước đi về phía ngoài cửa.
Vừa tới cửa, đột nhiên cảm thấy khí tức lưu động bên đầu, vội vàng phóng về phía sau, thấy một bóng đen, tay cầm một cây côn đập xuống.
“Ta đập chết ngươi!”
Là giọng nói của một người đàn ông.
Côn bổng tiếp tục vụt xuống.
Gia chủ?
Diệp Thiếu Dương lo lắng ngộ thương, không dám đánh trả, ra sức trốn tránh, muốn giải thích, phát hiện là không thể giải thích rõ được. Anh hơn nửa đêm trèo cửa sổ vào nhà người ta, anh nói xem anh muốn làm gì?
Dứt khoát không nói chuyện nữa mà ra sức trốn.
Hắn có Mao Sơn thể thuật, người thường nào đánh được.
Đối phương đuổi theo một lúc cũng không đánh trúng một lần nào, ngược lại làm chính mình mệt mỏi, ngồi ở trên mặt đất thở hồng hộc.
“Đừng đánh nữa, ta không phải người xấu.”
Diệp Thiếu Dương khua tay giải thích, đoán đối phương quá nửa chính là con trai của Tố Khiết, mình dù sao cũng là trèo cửa sổ vào, có chút chột dạ.
Sớm biết trong nhà có người thì cứ gõ cửa là xong rồi.
Nhìn kỹ thì là một hán tử hơn hai mươi tuổi, trang phục Miêu tộc.
Hán tử cũng đánh giá hắn, đột nhiên móc điện thoại, nói: “Tôi phải báo cảnh sát.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chẳng may 110 đến đây, mình tự tiện xông vào nhà dân, cái này cũng không phải là đùa đâu, mấu chốt là mình vốn dĩ nói không rõ động cơ được.
“Đừng đừng, đại huynh đệ, tôi thực không phải người xấu, nếu tôi là người xấu, có thân thủ này thì đã sớm đánh ngươi nằm úp sấp rồi, ngươi xem ta có đánh trả hay không?”
Hán tử sửng sốt, nghĩ lại thấy cũng đúng, bắt đầu cau mày đánh giá hắn.
Vì bày tỏ thành ý, Diệp Thiếu Dương dứt khoát cầm đèn pin ném tới trong lòng hắn, để hắn soi rõ mình.
Hành vi này khiến đối phương tiến một bước tháo bỏ sự cảnh giác, cầm đèn pin soi mặt Diệp Thiếu Dương một hồi, nói:
“Anh không phải người địa phương?”
“Không phải, tôi là người Hán.”
“Vì sao anh xông vào nhà tôi?”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương buông tay:
“Nói ra thì dài, dù sao đi nữa thì nếu anh tin tưởng tôi không có địch ý, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng.”
Hán tử do dự một chút, đi qua bật đèn điện lên.
Ánh đèn tối tăm chiếu vào trên thân thể hai người.
Diệp Thiếu Dương đứng không nhúc nhích, thành khẩn nhìn đối phương.
Hán tử đánh giá hắn một hồi, tin tưởng hắn quả thật không phải người xấu, bản thân đi đến bên giường ngồi xuống, chỉ chỉ bên cạnh:
“Trong phòng không có ghế, anh ngồi trên giường đi.”
Chờ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, hán tử giơ giơ di động về phía hắn, nói:
“Anh tốt nhất hãy nói cho tôi biết ý đồ đến đây, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Diệp Thiếu Dương hỏi trước quan hệ của hắn và Tố Khiết, xác định là con của bà, sau đó suy nghĩ một lúc, quyết định nói ra chân tướng sự việc.
Thứ nhất hắn còn muốn tìm Tố Khiết hỏi, hán tử khẳng định ở đây cái gì hắn cũng không thể gạt được, thứ hai hắn là trèo cửa sổ vào, nếu không có lý do thích hợp, chắc chắn không thể qua loa được.
Diệp Thiếu Dương nói ra những chuyện có thể nói được, từ đầu tới đuôi nói một lần với hắn ta.
Hán tử nghe xong, giật mình không thôi, hồ nghi đánh giá Diệp Thiếu Dương:
“Anh là pháp sư người Hán?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Mao Sơn đệ tử.”
Hán tử trầm mặc thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiện nhân kia, hồn phách vậy mà vẫn còn ở nhân gian...”
“Anh nói ai?”
“Ôn Hoa Kiều! Chính là ả hại mẹ tôi thành người như bây giờ!” Hán tử căm giận không thôi, cầm gậy trong tay ném xuống đất.
“Ả thì chết rồi là xong, mẹ tôi lại thành người điên, đã bao năm rồi, so với chết còn khó chịu hơn!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong giật mình, bắt chuyện với hắn, dần dần làm hắn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, di động cũng buông xuống.
Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên Thành Quân, hẳn là Hán danh, nói:
“Thành Quân đại ca, về cái chết của Ôn Hoa Kiều, anh có phải cũng biết tin tức gì hay không?”
Thành Quân nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
“Đều đã qua rồi, tôi bây giờ cái gì cũng không muốn nhắc tới, cậu là một người ngoài, tìm hiểu những thứ này làm gì, cho dù Ôn Hoa Kiều tiện nhân đó thực sự có oan tình, tôi cũng không muốn giúp ả, tôi hận chỉ mong ả xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, biết hỏi như vậy hắn cũng sẽ không nói, nghĩ một chút bèn thử nói:
“Có thể để tôi gặp mẹ anh một chút hay không?”
“Một người điên, gặp để làm gì?”
Thành Quân tạm dừng một chút, sau đó thái độ hòa hoãn đi, nói:
“Bà ấy đã điên rồi, cái gì cũng không biết nữa, cậu gặp cũng là gặp phí công.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói:
“Tôi muốn xem một chút, có thể chữa khỏi cho bà ấy hay không.”
Thành Quân đột nhiên quay đầu, ném đến ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:
“Đừng lấy mẹ tôi ra làm trò đùa. Tôi đã tuyệt vọng, không muốn lại thất vọng nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi không nói dùaddaau, mẹ anh đột nhiên điên, tất có duyên cớ, tôi đoán... Có lẽ là trúng tà pháp kiểu như vu thuật vậy. Tôi là đạo sĩ, có lẽ có cách.”
Trong đôi mắt Thành Quân phát ra ánh sáng nhưng lại nhanh chóng ảm đạm đi, lắc đầu: “Vô dụng thôi, ngay cả Lý Ông đại tế ti cũng trị không hết, nói chi là cậu.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hướng dẫn từng bước:
“Tuy tôi chưa nắm chắc nhưng pháp lực của tôi không ở dưới hắn, thử xem đi, nhỡ đâu được thì sao. Dù sao bà ấy cũng điên rồi, tình hình có tệ nữa cũng sẽ không tệ hơn bây giờ nhỉ?”
Thành Quân trầm ngâm không nói, sau một lúc mới thở dài, nói:
“Cậu đi theo tôi.”
Đứng dậy đi về phía một căn phòng khác.
Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo.
Tố Khiết nằm ở trên giường phòng ngủ cách vách, trợn tròn mắt, ở dưới ánh đèn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong mắt bà ấy có một tầng màng trắng bao phủ, giống như bị bệnh đục tinh thể, tóc rối tung, hình dung tiều tụy.
Diệp Thiếu Dương tính bà ấy nhiều nhất chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như một người già.
Đối với Diệp Thiếu Dương vừa bước vào, bà coi như không thấy.
Diệp Thiếu Dương ngồi bên giường, cầm lấy một bàn tay của bà, dùng cương khí cảm giác thân thể của bà, nhất thời hít sâu một hơi:
Trong cơ thể của bà hoàn toàn không cảm nhận được một tia sinh khí, nhưng cũng không có thi khí, điều đó cho thấy không phải hành thi. Trong tâm mạch giống như có một tầng vách ngăn, bao vây thứ nào đó.
Cổ trùng?
Nếu là cổ trùng, còn không phải cổ bình thường. Mình đối với cổ thuật vốn đã không hiểu lắm, cộng thêm Thập Bát Thần Châm cũng không ở bên người, cũng có chút bó tay không có biện pháp.
Thành Quân nhìn sắc mặt hắn, âm thầm thở dài, nói:
“Có phải không có cách gì hay không?” Diệp Thiếu Dương lại lôi ra câu thiền ngoài miệng này.
Câu này thực tế là sáng tác của Đạo Phong.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần sư phụ cảnh cáo Đạo Phong, có một số việc ngươi làm không được, Đạo Phong sẽ nói câu này, sau đó làm, và sau đó nữa thì thành công.
Bất cứ việc gì, nếu anh không thử, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công.
“Địa đầu xà, vĩnh viễn chỉ là rắn, còn tôi là rồng qua sông.”
Diệp Thiếu Dương lại nói ra một câu càng thêm ra vẻ hơn nữa.
Cứng đầu ra vẻ xong, đi ra khỏi dù, đội mưa, đi vào sân nhà Tố Khiết.
Xuyên qua sân, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa nhà chính, phát hiện cửa đã khóa, trong lòng chợt buồn, chẳng lẽ người ta không có ở nhà?
Nếu không ở nhà, chẳng lẽ mình còn ở đây chờ hay sao?
Đột nhiên nhìn thấy cửa sổ một gian phòng mở ra, đi qua, thò đầu nhìn vào bên trong, một mảng tối đen, không chút do dự liền trèo vào.
Hắn mở đèn pin, soi bốn phía một chút, đây hình như là một gian phòng ngủ nhưng không có ai ở, trong phòng vừa bẩn vừa lộn xộn.
Diệp Thiếu Dương giơ đèn pin bước đi về phía ngoài cửa.
Vừa tới cửa, đột nhiên cảm thấy khí tức lưu động bên đầu, vội vàng phóng về phía sau, thấy một bóng đen, tay cầm một cây côn đập xuống.
“Ta đập chết ngươi!”
Là giọng nói của một người đàn ông.
Côn bổng tiếp tục vụt xuống.
Gia chủ?
Diệp Thiếu Dương lo lắng ngộ thương, không dám đánh trả, ra sức trốn tránh, muốn giải thích, phát hiện là không thể giải thích rõ được. Anh hơn nửa đêm trèo cửa sổ vào nhà người ta, anh nói xem anh muốn làm gì?
Dứt khoát không nói chuyện nữa mà ra sức trốn.
Hắn có Mao Sơn thể thuật, người thường nào đánh được.
Đối phương đuổi theo một lúc cũng không đánh trúng một lần nào, ngược lại làm chính mình mệt mỏi, ngồi ở trên mặt đất thở hồng hộc.
“Đừng đánh nữa, ta không phải người xấu.”
Diệp Thiếu Dương khua tay giải thích, đoán đối phương quá nửa chính là con trai của Tố Khiết, mình dù sao cũng là trèo cửa sổ vào, có chút chột dạ.
Sớm biết trong nhà có người thì cứ gõ cửa là xong rồi.
Nhìn kỹ thì là một hán tử hơn hai mươi tuổi, trang phục Miêu tộc.
Hán tử cũng đánh giá hắn, đột nhiên móc điện thoại, nói: “Tôi phải báo cảnh sát.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chẳng may 110 đến đây, mình tự tiện xông vào nhà dân, cái này cũng không phải là đùa đâu, mấu chốt là mình vốn dĩ nói không rõ động cơ được.
“Đừng đừng, đại huynh đệ, tôi thực không phải người xấu, nếu tôi là người xấu, có thân thủ này thì đã sớm đánh ngươi nằm úp sấp rồi, ngươi xem ta có đánh trả hay không?”
Hán tử sửng sốt, nghĩ lại thấy cũng đúng, bắt đầu cau mày đánh giá hắn.
Vì bày tỏ thành ý, Diệp Thiếu Dương dứt khoát cầm đèn pin ném tới trong lòng hắn, để hắn soi rõ mình.
Hành vi này khiến đối phương tiến một bước tháo bỏ sự cảnh giác, cầm đèn pin soi mặt Diệp Thiếu Dương một hồi, nói:
“Anh không phải người địa phương?”
“Không phải, tôi là người Hán.”
“Vì sao anh xông vào nhà tôi?”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương buông tay:
“Nói ra thì dài, dù sao đi nữa thì nếu anh tin tưởng tôi không có địch ý, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng.”
Hán tử do dự một chút, đi qua bật đèn điện lên.
Ánh đèn tối tăm chiếu vào trên thân thể hai người.
Diệp Thiếu Dương đứng không nhúc nhích, thành khẩn nhìn đối phương.
Hán tử đánh giá hắn một hồi, tin tưởng hắn quả thật không phải người xấu, bản thân đi đến bên giường ngồi xuống, chỉ chỉ bên cạnh:
“Trong phòng không có ghế, anh ngồi trên giường đi.”
Chờ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, hán tử giơ giơ di động về phía hắn, nói:
“Anh tốt nhất hãy nói cho tôi biết ý đồ đến đây, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Diệp Thiếu Dương hỏi trước quan hệ của hắn và Tố Khiết, xác định là con của bà, sau đó suy nghĩ một lúc, quyết định nói ra chân tướng sự việc.
Thứ nhất hắn còn muốn tìm Tố Khiết hỏi, hán tử khẳng định ở đây cái gì hắn cũng không thể gạt được, thứ hai hắn là trèo cửa sổ vào, nếu không có lý do thích hợp, chắc chắn không thể qua loa được.
Diệp Thiếu Dương nói ra những chuyện có thể nói được, từ đầu tới đuôi nói một lần với hắn ta.
Hán tử nghe xong, giật mình không thôi, hồ nghi đánh giá Diệp Thiếu Dương:
“Anh là pháp sư người Hán?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Mao Sơn đệ tử.”
Hán tử trầm mặc thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiện nhân kia, hồn phách vậy mà vẫn còn ở nhân gian...”
“Anh nói ai?”
“Ôn Hoa Kiều! Chính là ả hại mẹ tôi thành người như bây giờ!” Hán tử căm giận không thôi, cầm gậy trong tay ném xuống đất.
“Ả thì chết rồi là xong, mẹ tôi lại thành người điên, đã bao năm rồi, so với chết còn khó chịu hơn!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong giật mình, bắt chuyện với hắn, dần dần làm hắn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, di động cũng buông xuống.
Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên Thành Quân, hẳn là Hán danh, nói:
“Thành Quân đại ca, về cái chết của Ôn Hoa Kiều, anh có phải cũng biết tin tức gì hay không?”
Thành Quân nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
“Đều đã qua rồi, tôi bây giờ cái gì cũng không muốn nhắc tới, cậu là một người ngoài, tìm hiểu những thứ này làm gì, cho dù Ôn Hoa Kiều tiện nhân đó thực sự có oan tình, tôi cũng không muốn giúp ả, tôi hận chỉ mong ả xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, biết hỏi như vậy hắn cũng sẽ không nói, nghĩ một chút bèn thử nói:
“Có thể để tôi gặp mẹ anh một chút hay không?”
“Một người điên, gặp để làm gì?”
Thành Quân tạm dừng một chút, sau đó thái độ hòa hoãn đi, nói:
“Bà ấy đã điên rồi, cái gì cũng không biết nữa, cậu gặp cũng là gặp phí công.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói:
“Tôi muốn xem một chút, có thể chữa khỏi cho bà ấy hay không.”
Thành Quân đột nhiên quay đầu, ném đến ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:
“Đừng lấy mẹ tôi ra làm trò đùa. Tôi đã tuyệt vọng, không muốn lại thất vọng nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi không nói dùaddaau, mẹ anh đột nhiên điên, tất có duyên cớ, tôi đoán... Có lẽ là trúng tà pháp kiểu như vu thuật vậy. Tôi là đạo sĩ, có lẽ có cách.”
Trong đôi mắt Thành Quân phát ra ánh sáng nhưng lại nhanh chóng ảm đạm đi, lắc đầu: “Vô dụng thôi, ngay cả Lý Ông đại tế ti cũng trị không hết, nói chi là cậu.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hướng dẫn từng bước:
“Tuy tôi chưa nắm chắc nhưng pháp lực của tôi không ở dưới hắn, thử xem đi, nhỡ đâu được thì sao. Dù sao bà ấy cũng điên rồi, tình hình có tệ nữa cũng sẽ không tệ hơn bây giờ nhỉ?”
Thành Quân trầm ngâm không nói, sau một lúc mới thở dài, nói:
“Cậu đi theo tôi.”
Đứng dậy đi về phía một căn phòng khác.
Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo.
Tố Khiết nằm ở trên giường phòng ngủ cách vách, trợn tròn mắt, ở dưới ánh đèn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong mắt bà ấy có một tầng màng trắng bao phủ, giống như bị bệnh đục tinh thể, tóc rối tung, hình dung tiều tụy.
Diệp Thiếu Dương tính bà ấy nhiều nhất chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như một người già.
Đối với Diệp Thiếu Dương vừa bước vào, bà coi như không thấy.
Diệp Thiếu Dương ngồi bên giường, cầm lấy một bàn tay của bà, dùng cương khí cảm giác thân thể của bà, nhất thời hít sâu một hơi:
Trong cơ thể của bà hoàn toàn không cảm nhận được một tia sinh khí, nhưng cũng không có thi khí, điều đó cho thấy không phải hành thi. Trong tâm mạch giống như có một tầng vách ngăn, bao vây thứ nào đó.
Cổ trùng?
Nếu là cổ trùng, còn không phải cổ bình thường. Mình đối với cổ thuật vốn đã không hiểu lắm, cộng thêm Thập Bát Thần Châm cũng không ở bên người, cũng có chút bó tay không có biện pháp.
Thành Quân nhìn sắc mặt hắn, âm thầm thở dài, nói:
“Có phải không có cách gì hay không?”