Điều này làm cho Mộ Thanh Vũ càng cảm thấy khiếp sợ.
Diệp Thiếu Dương tiến sát tới, dùng đèn pin soi vào xem xét bên trong, hắn nhìn thấy huyền quan đều ở hai bên hang núi, chính giữa có một lối đi nhỏ, miễn cưỡng có thể coi là đi qua được.
Nghĩ kĩ lại thì Diệp Thiếu Dương cũng đã hiểu ra rồi. Con đường nhỏ ở giữa này là để cho những người khiêng quan tài đi vào. Nếu như không có con đường này thì quan tài hai bên làm sao có thể chui vào được đây.
Mộ Thanh Vũ liếc nhìn rồi nói rằng:
"Đến 80% chỗ này là một phần mộ tổ tiên của Miêu trại. Vì hiện giờ những phần mộ còn dùng huyền quan đã không còn nhiều nữa rồi."
"Tôi nhớ ra rồi." Ngô Dao vỗ gáy, thốt lên:
"Lúc đó có hai tên quỷ đã bắt tôi tới đây, một con trong đó lặn xuống nước còn con kia thì đã đi vào trong hang núi này."
Hai người Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ nghe thấy có bóng người đi vào trong hang thì đều hết sức kinh ngạc. Ngay sau đó hai người liền thảo luận với nhau xem là có nên vào trong đó tìm hiểu hay không.
"Giả dụ đây là âm mưu của kẻ thù với mục đích là muốn dụ chúng ta vào trong đó. Vậy thì trong hang nhất định rất nguy hiểm." Diệp Thiếu Dương giải thích. Nếu nói là hắn không tò mò về cái hang núi có đầy những huyền quan kia thì chắc chắn là hắn đang nói điêu, thế nhưng Diệp Thiếu Dương cũng rất tỉnh táo. Những chỗ không nên mạo hiểm thì hắn tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào.
Cũng giống như hắn, Mộ Thanh Vũ cũng rất muốn đi thăm dò một chuyến nhưng lại sợ xảy ra chuyện. Hai người bọn họ bàn bạc một lúc, quyết định sẽ đi vào rồi nhìn qua thôi. Nếu như thấy huyệt động quá sâu thì nhất định sẽ không vào, đợi sau này khi đã đuổi được mấy thi thể đến chỗ cần đuổi thì quay lại thám hiểm cũng chưa muộn.
Diệp Thiếu Dương để Ngô Dao cũng đi cùng bọn họ luôn.
Ngô Dao nhát gan không dám vào, thế nhưng một mình đứng chờ ở bên ngoài còn đáng sợ hơn nên chỉ còn cách đồng ý theo bọn họ đi vào.
Diệp Thiếu Dương vẽ ba tấm bùa ẩn khí, lần lượt dán chúng lên người ba bọn họ. Sau đó mỗi người cầm một chiếc đèn pin rồi tiến vào trong hang động.
Bên trong hang núi lại rất rộng nên ba người bọn họ dàn hàng ra mà đi.
Diệp Thiếu Dương lấy la bàn Âm Dương ra, thỉnh thoảng lại chú ý đến kim chỉ nam ở mặt trên. Cũng may là chỉ phát hiện ra một ít âm khí bên trong hang động. Trong này là một cổ mộ với đầy những huyền quan ở khắp nơi nên có một chút âm khí là điều vẫn chấp nhận được.
Cứ không có cương thi là tốt rồi, còn có những tà vật khác cũng không sao.
Dù vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn thấy nên cầm chặt lấy Câu Hồn tác rong tay, phòng ngừa bất trắc.
Hai vách hang, từ trên xuống dưới đều dựng không biết bao nhiêu là gậy trúc, phía trên gác thêm từng cỗ, từng cỗ quan tài, nhìn màu sắc của chúng đều đã bị loang lổ hết cả rồi, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Đây là lần thứ nhất Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy huyền quan, hắn nhìn chăm chú từng cái một, hắn có cảm giác nếu chỉ có quan tài thì chẳng có gì đặc biệt cả.
Chỉ là những quan tài này đều không được phủ sơn. Đa số đều đã bị mục nát đến nỗi không nhìn rõ được hình dáng vốn có của nó nữa. Còn có hàng trăm lỗ thủng do những con mọt đục khoét. Có một vài giá đỡ dùng để nâng quan tài lên đã bị gãy khiến quan tài tụt xuống, lộ ra bộ hài cốt trắng hếu phía bên trong.
Cứ đi trong một không khí như vậy khiến Ngô Dao hết sức căng thẳng. Cô ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, không cả dám thở mạnh.
Đi được tầm một trăm mét thì phía trước mặt bỗng xuất hiện lối rẽ, hang bỗng nhiên hẹp lại. Bên trong có tiếng nước chảy, còn có cả âm thanh chít chít, không biết là lũ chuột hay lũ dơi nữa.
Ba người bàn bạc ngắn gọn. Họ đều quyết định là không đi lên nữa, cả ba quay người rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ở nơi sâu thẳm trong hang động bỗng phát ra một tiếng cười kinh dị: "Hi... hi..."
Như là có người đang cười trộm.
Ba người rùng mình.
Ngô Dao túm lấy tay Diệp Thiếu Dương, sợ hãi kêu lên:
"Diệp đại ca!"
"Không cần lo, mau ra ngoài!"
Trong hang quá chật hẹp, một là không thể triển khai chiêu thức gì, hai là còn phải chú ý đến hai cô gái này, lại càng không biết là bên sâu trong hang có gì đang phục kích.
Diệp Thiếu Dương chỉ muốn đi ra khỏi hang trước, nên hắn để cho hai cô gái đi trước còn bản thân theo sát phía sau.
Ba người nhanh chóng rút lui.
"Ha ha..." Tiếng cười kia xuất hiện phía sau bọn họ, cảm giác như đã đuổi đến ngay sát phía sau. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì cả.
Đi được mười mấy mét, Diệp Thiếu Dương đột ngột quay đầu lại, ném ra một hạt đậu bằng đồng. Giống như đập phải một bức tường vô hình, một tiếng kêu két phát ra cùng một làn khói trắng cũng bốc lên.
Một bóng người nhỏ bé dần hiện rõ, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của nó ra sao thì đã nhanh chóng chém ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, bóng người đó đứt làm đôi rồi hóa thành những thứ nhỏ nhỏ rơi rớt xuống đất.
Định thần nhìn lại, thì ra là một tiểu nhân được tạo thành từ cỏ tranh. Trên mặt có trát thứ gì như là cao mỡ, không cần nói cũng biết chắc chắn là vu thuật rồi.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm bùa, dán nó lên người của tiểu nhân, sau đó đốt lên âm hỏa, đốt tên đó cháy lép bép.
Diệp Thiếu Dương bay người đuổi theo hai người Mộ Thanh Vũ. Đột nhiên hắn nghe thấy những tiếng đập "thùng thùng" phát ra từ những cỗ quan tài hai bên. Tựa như những thi thể bên trong đang đập quan tài đòi ra.
Hắn lia đèn pin ra, cảnh tượng trước mặt hắn khiến hắn đứng người.
Có rất nhiều những bộ xương trắng đang mở nắp quan tài, ngồi dậy từ trong đó.
Có một vài quan tài đã bị mục vỡ, những bộ xương trèo luôn ra ngoài, cản đường ba người bọn họ.
Dưới ánh đèn pin, phần lớn những bộ xương đều không đủ tứ chi. Có một số con kéo lê một chân để trèo xuống, còn có một vài con chỉ còn có nửa thân trên, đang cố dùng hai tay để chống xuống đất. Cái miệng ngoác ra rồi khép lại tạo ra những âm thanh "cạp cạp" đầy quái dị.
Cảnh tượng kì quái trước mắt bọn họ đã không thể dùng từ kinh dị để diễn tả được nữa. Mấy bộ xương trắng hếu đó từng con từng con trèo ra khỏi quan tài. Lèn chật cứng cái lối đi vốn đã không rộng rãi gì trong hang. Tiến sát về phía ba người bọn họ, trước sau thi nhau tiến lên tấn công.
Ngô Dao ngất luôn tại chỗ, tình hình của Mộ Thanh Vũ cũng không khá hơn. Cô đã hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ biết liên tục gọi tên Diệp Thiếu Dương.
"Mau đi theo ta!"
Diệp Thiếu Dương ôm chặt lấy Ngô Dao, khiêng lên vai, sau đó vọt tới trước mặt Mộ Thanh Vũ, hắn tung ra Câu Hồn tác, quét qua phía trước mặt.
Những chỗ Câu Hồn tác xẹt qua, đám xương trắng đều bị vỡ vụn tan nát.
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại một cách rõ ràng thì mới phát hiện ra hai hốc mắt của mấy bộ xương đều phát ra màu đỏ như máu. Chứng tỏ chúng không phải thi cũng không phải sát. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến hai chữ: vu thuật.
Là vu thuật kiểu gì mà lại có thể phù phép làm sống lại nhiều bộ hài cốt như vậy trong cùng một lúc chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, nhìn những bộ hài cốt đang tầng tầng lớp lớp vọt tới, Diệp Thiếu Dương một tay cầm Câu Hồn tác, một tay liên tục vẩy những pháp dược như chu sa, hùng hoàng... cố gắng chống chọi suốt quãng đường.
May là bọn họ chưa đi vào quá sâu nên sau một màn đuổi bắt, chém giết, cuối cùng ba người cũng rời khỏi được hang.
Diệp Thiếu Dương ngay lập tức thả Ngô Dao xuống, quay người định ngăn chặn mấy bộ xương đó không cho lao ra khỏi hang. Nhưng hăn vừa cầm đèn pin lia đến thì lại phát hiện chúng đều nằm hết trên đất, không chút nhúc nhích.
Có lẽ trong lòng đối phương hiểu rõ, một khi ra khỏi hang núi thì sẽ không làm gì được bọn họ nữa.
Đặt Ngô Dao xuống một gốc cây cách đó không xa, ba người đều dựa vào nghỉ dưới gốc cây.
Mộ Thanh Vũ đầu đầy mồ hôi, ban nãy khi ở trong hang động, cô hoàn toàn dựa vào ý chí sinh tồn để chống đỡ. Bây giờ nghĩ lại, cả người đều run cầm cập.
Cô mặc dù là bà đồng nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện kinh dị như vậy bao giờ.
Diệp Thiếu Dương chờ nàng bình tĩnh lại rồi mới hỏi:
"Mấy cái bộ xương đó sống lại đều nhờ vu thuật phải không?"
Mộ Thanh Vũ suy nghĩ một chút, lòng vẫn còn sợ hãi, cô gật đầu:
"Chắc hẳn là vu thuật rồi. Nhưng tôi không thể nghĩ ra là ai mà lại có pháp lực mạnh như vậy, có thể hồi sinh nhiều hài cốt đến như vậy. Thật sự là không thể..." Điều này làm cho Mộ Thanh Vũ càng cảm thấy khiếp sợ.
Diệp Thiếu Dương tiến sát tới, dùng đèn pin soi vào xem xét bên trong, hắn nhìn thấy huyền quan đều ở hai bên hang núi, chính giữa có một lối đi nhỏ, miễn cưỡng có thể coi là đi qua được.
Nghĩ kĩ lại thì Diệp Thiếu Dương cũng đã hiểu ra rồi. Con đường nhỏ ở giữa này là để cho những người khiêng quan tài đi vào. Nếu như không có con đường này thì quan tài hai bên làm sao có thể chui vào được đây.
Mộ Thanh Vũ liếc nhìn rồi nói rằng:
"Đến 80% chỗ này là một phần mộ tổ tiên của Miêu trại. Vì hiện giờ những phần mộ còn dùng huyền quan đã không còn nhiều nữa rồi."
"Tôi nhớ ra rồi." Ngô Dao vỗ gáy, thốt lên:
"Lúc đó có hai tên quỷ đã bắt tôi tới đây, một con trong đó lặn xuống nước còn con kia thì đã đi vào trong hang núi này."
Hai người Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ nghe thấy có bóng người đi vào trong hang thì đều hết sức kinh ngạc. Ngay sau đó hai người liền thảo luận với nhau xem là có nên vào trong đó tìm hiểu hay không.
"Giả dụ đây là âm mưu của kẻ thù với mục đích là muốn dụ chúng ta vào trong đó. Vậy thì trong hang nhất định rất nguy hiểm." Diệp Thiếu Dương giải thích. Nếu nói là hắn không tò mò về cái hang núi có đầy những huyền quan kia thì chắc chắn là hắn đang nói điêu, thế nhưng Diệp Thiếu Dương cũng rất tỉnh táo. Những chỗ không nên mạo hiểm thì hắn tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào.
Cũng giống như hắn, Mộ Thanh Vũ cũng rất muốn đi thăm dò một chuyến nhưng lại sợ xảy ra chuyện. Hai người bọn họ bàn bạc một lúc, quyết định sẽ đi vào rồi nhìn qua thôi. Nếu như thấy huyệt động quá sâu thì nhất định sẽ không vào, đợi sau này khi đã đuổi được mấy thi thể đến chỗ cần đuổi thì quay lại thám hiểm cũng chưa muộn.
Diệp Thiếu Dương để Ngô Dao cũng đi cùng bọn họ luôn.
Ngô Dao nhát gan không dám vào, thế nhưng một mình đứng chờ ở bên ngoài còn đáng sợ hơn nên chỉ còn cách đồng ý theo bọn họ đi vào.
Diệp Thiếu Dương vẽ ba tấm bùa ẩn khí, lần lượt dán chúng lên người ba bọn họ. Sau đó mỗi người cầm một chiếc đèn pin rồi tiến vào trong hang động.
Bên trong hang núi lại rất rộng nên ba người bọn họ dàn hàng ra mà đi.
Diệp Thiếu Dương lấy la bàn Âm Dương ra, thỉnh thoảng lại chú ý đến kim chỉ nam ở mặt trên. Cũng may là chỉ phát hiện ra một ít âm khí bên trong hang động. Trong này là một cổ mộ với đầy những huyền quan ở khắp nơi nên có một chút âm khí là điều vẫn chấp nhận được.
Cứ không có cương thi là tốt rồi, còn có những tà vật khác cũng không sao.
Dù vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn thấy nên cầm chặt lấy Câu Hồn tác rong tay, phòng ngừa bất trắc.
Hai vách hang, từ trên xuống dưới đều dựng không biết bao nhiêu là gậy trúc, phía trên gác thêm từng cỗ, từng cỗ quan tài, nhìn màu sắc của chúng đều đã bị loang lổ hết cả rồi, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Đây là lần thứ nhất Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy huyền quan, hắn nhìn chăm chú từng cái một, hắn có cảm giác nếu chỉ có quan tài thì chẳng có gì đặc biệt cả.
Chỉ là những quan tài này đều không được phủ sơn. Đa số đều đã bị mục nát đến nỗi không nhìn rõ được hình dáng vốn có của nó nữa. Còn có hàng trăm lỗ thủng do những con mọt đục khoét. Có một vài giá đỡ dùng để nâng quan tài lên đã bị gãy khiến quan tài tụt xuống, lộ ra bộ hài cốt trắng hếu phía bên trong.
Cứ đi trong một không khí như vậy khiến Ngô Dao hết sức căng thẳng. Cô ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, không cả dám thở mạnh.
Đi được tầm một trăm mét thì phía trước mặt bỗng xuất hiện lối rẽ, hang bỗng nhiên hẹp lại. Bên trong có tiếng nước chảy, còn có cả âm thanh chít chít, không biết là lũ chuột hay lũ dơi nữa.
Ba người bàn bạc ngắn gọn. Họ đều quyết định là không đi lên nữa, cả ba quay người rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc này, ở nơi sâu thẳm trong hang động bỗng phát ra một tiếng cười kinh dị: "Hi... hi..."
Như là có người đang cười trộm.
Ba người rùng mình.
Ngô Dao túm lấy tay Diệp Thiếu Dương, sợ hãi kêu lên:
"Diệp đại ca!"
"Không cần lo, mau ra ngoài!"
Trong hang quá chật hẹp, một là không thể triển khai chiêu thức gì, hai là còn phải chú ý đến hai cô gái này, lại càng không biết là bên sâu trong hang có gì đang phục kích.
Diệp Thiếu Dương chỉ muốn đi ra khỏi hang trước, nên hắn để cho hai cô gái đi trước còn bản thân theo sát phía sau.
Ba người nhanh chóng rút lui.
"Ha ha..." Tiếng cười kia xuất hiện phía sau bọn họ, cảm giác như đã đuổi đến ngay sát phía sau. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì cả.
Đi được mười mấy mét, Diệp Thiếu Dương đột ngột quay đầu lại, ném ra một hạt đậu bằng đồng. Giống như đập phải một bức tường vô hình, một tiếng kêu két phát ra cùng một làn khói trắng cũng bốc lên.
Một bóng người nhỏ bé dần hiện rõ, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của nó ra sao thì đã nhanh chóng chém ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, bóng người đó đứt làm đôi rồi hóa thành những thứ nhỏ nhỏ rơi rớt xuống đất.
Định thần nhìn lại, thì ra là một tiểu nhân được tạo thành từ cỏ tranh. Trên mặt có trát thứ gì như là cao mỡ, không cần nói cũng biết chắc chắn là vu thuật rồi.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm bùa, dán nó lên người của tiểu nhân, sau đó đốt lên âm hỏa, đốt tên đó cháy lép bép.
Diệp Thiếu Dương bay người đuổi theo hai người Mộ Thanh Vũ. Đột nhiên hắn nghe thấy những tiếng đập "thùng thùng" phát ra từ những cỗ quan tài hai bên. Tựa như những thi thể bên trong đang đập quan tài đòi ra.
Hắn lia đèn pin ra, cảnh tượng trước mặt hắn khiến hắn đứng người.
Có rất nhiều những bộ xương trắng đang mở nắp quan tài, ngồi dậy từ trong đó.
Có một vài quan tài đã bị mục vỡ, những bộ xương trèo luôn ra ngoài, cản đường ba người bọn họ.
Dưới ánh đèn pin, phần lớn những bộ xương đều không đủ tứ chi. Có một số con kéo lê một chân để trèo xuống, còn có một vài con chỉ còn có nửa thân trên, đang cố dùng hai tay để chống xuống đất. Cái miệng ngoác ra rồi khép lại tạo ra những âm thanh "cạp cạp" đầy quái dị.
Cảnh tượng kì quái trước mắt bọn họ đã không thể dùng từ kinh dị để diễn tả được nữa. Mấy bộ xương trắng hếu đó từng con từng con trèo ra khỏi quan tài. Lèn chật cứng cái lối đi vốn đã không rộng rãi gì trong hang. Tiến sát về phía ba người bọn họ, trước sau thi nhau tiến lên tấn công.
Ngô Dao ngất luôn tại chỗ, tình hình của Mộ Thanh Vũ cũng không khá hơn. Cô đã hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ biết liên tục gọi tên Diệp Thiếu Dương.
"Mau đi theo ta!"
Diệp Thiếu Dương ôm chặt lấy Ngô Dao, khiêng lên vai, sau đó vọt tới trước mặt Mộ Thanh Vũ, hắn tung ra Câu Hồn tác, quét qua phía trước mặt.
Những chỗ Câu Hồn tác xẹt qua, đám xương trắng đều bị vỡ vụn tan nát.
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại một cách rõ ràng thì mới phát hiện ra hai hốc mắt của mấy bộ xương đều phát ra màu đỏ như máu. Chứng tỏ chúng không phải thi cũng không phải sát. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến hai chữ: vu thuật.
Là vu thuật kiểu gì mà lại có thể phù phép làm sống lại nhiều bộ hài cốt như vậy trong cùng một lúc chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, nhìn những bộ hài cốt đang tầng tầng lớp lớp vọt tới, Diệp Thiếu Dương một tay cầm Câu Hồn tác, một tay liên tục vẩy những pháp dược như chu sa, hùng hoàng... cố gắng chống chọi suốt quãng đường.
May là bọn họ chưa đi vào quá sâu nên sau một màn đuổi bắt, chém giết, cuối cùng ba người cũng rời khỏi được hang.
Diệp Thiếu Dương ngay lập tức thả Ngô Dao xuống, quay người định ngăn chặn mấy bộ xương đó không cho lao ra khỏi hang. Nhưng hăn vừa cầm đèn pin lia đến thì lại phát hiện chúng đều nằm hết trên đất, không chút nhúc nhích.
Có lẽ trong lòng đối phương hiểu rõ, một khi ra khỏi hang núi thì sẽ không làm gì được bọn họ nữa.
Đặt Ngô Dao xuống một gốc cây cách đó không xa, ba người đều dựa vào nghỉ dưới gốc cây.
Mộ Thanh Vũ đầu đầy mồ hôi, ban nãy khi ở trong hang động, cô hoàn toàn dựa vào ý chí sinh tồn để chống đỡ. Bây giờ nghĩ lại, cả người đều run cầm cập.
Cô mặc dù là bà đồng nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện kinh dị như vậy bao giờ.
Diệp Thiếu Dương chờ nàng bình tĩnh lại rồi mới hỏi:
"Mấy cái bộ xương đó sống lại đều nhờ vu thuật phải không?"
Mộ Thanh Vũ suy nghĩ một chút, lòng vẫn còn sợ hãi, cô gật đầu:
"Chắc hẳn là vu thuật rồi. Nhưng tôi không thể nghĩ ra là ai mà lại có pháp lực mạnh như vậy, có thể hồi sinh nhiều hài cốt đến như vậy. Thật sự là không thể..."