Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm

Chương 122: Lời xin lỗi cần có thành ý





Người ta thường nói "hoa khói tháng ba xuống Dương Châu.” cảnh sắc tháng ba ở Dương Châu thế nào, người chưa từng thấy sẽ không bao giờ biết.

Dòng nước chảy, liễu bên bờ sông đứng thành hai hàng, gió thổi qua, liễu bay như khói khiến vài người dừng lại bên đường ngắm nhìn cũng khiến vài người hắt xì một hai cái.
Trong thảm cỏ dọc bờ sông, hoa nở rực rỡ, người đi trên đường đều có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, thân tâm thư thái.

Giang Nam luôn như vậy, cảnh đẹp như tranh, người tựa người trong tranh.
Bên bờ sông đỗ một chiếc thuyền hoa, dường như sẽ ở lại khu vực này một thời gian.

Trên thuyền vang lên tiếng hát của nữ nhân và tiếng đàn lúc có lúc không.
Những du khách đến Giang Nam, nếu dư dả tiền bạc, phần lớn sẽ chọn ngồi trên thuyền hoa để du ngoạn theo dòng sông.

Bởi lẽ như vậy, ngoài việc có thể ngắm nhìn phong cảnh sông nước, còn có thể thưởng thức những điệu múa và bài hát trên thuyền, giữa những vũ điệu nhẹ nhàng, càng làm nổi bật sắc màu Giang Nam.
Trên lầu hoa của chiếc thuyền, một người trung niên đang ngồi uống rượu.

Hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, viền áo thêu vài sợi chỉ vàng khiến cho màu đen vốn không nổi bật lại thêm phần hoa lệ.
Nhìn cách ăn mặc và trang phục của hắn, chắc chắn hắn là một vị quý nhân nào đó, hoặc là một thương gia giàu có nên khi vừa lên thuyền, thuyền hoa đã dành cho hắn vị trí và sự chăm sóc tốt nhất.
Nhưng người trên thuyền vẫn đánh giá thấp thân phận của hắn.

Hắn không chỉ là một quý nhân hay thương gia giàu có.
Rượu Giang Nam cũng giống như người Giang Nam, ấm áp và lâu dài.

Uống nhiều rượu mạnh, thử nhấp một chút loại rượu này cũng có một hương vị riêng.
Người trung niên tinh tế thưởng thức rượu trong chén để cho men rượu lâng lâng, không muốn tỉnh lại.

Hắn ngồi nghe tiếng nhạc, mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn hàng liễu và hoa bên bờ.
Trước đây, hắn đã từng đến Dương Châu một lần, lúc đó hắn đã nhớ đến nơi này.

Lần này là lần thứ hai hắn đến, vẫn không hề thấy chán, lại càng say đắm hơn.
Thấy hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, người bên cạnh hắn cúi đầu, khẽ nói nhỏ bên cạnh.
“Chủ nhân, có phải ngài không thích màn biểu diễn này, hay để ta gọi người đổi nhóm khác?”
Người trung niên không quay đầu lại, phất tay.
“Không cần, biểu diễn rất tốt nhưng dù có hay đến đâu cũng không thể so sánh với cảnh sắc Dương Châu này.”
Bên ngoài cửa sổ, những cành liễu rủ xuống mặt sông khiến mặt nước gợn sóng.

Hắn nhìn với vẻ hài lòng, lại uống thêm một ngụm rượu.
Sau khi nhà Ngụy mất, Dương Kiên lập ra nhà Tùy, trong thời gian trị vì, đời sống dân chúng thịnh vượng, yên ổn, chính trị ổn định, tạo ra thời kỳ hoàng kim Khai Hoàng thịnh trị.

Sau đó, con trai hắn là Dương Quảng lên ngôi vào năm Đại Nghiệp đầu tiên, Dương Quảng xuất hành, lần nữa du ngoạn Dương Châu.
Bên bờ sông, cành liễu rủ xuống, những cành cây khẽ lay động mặt nước, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.
Cố Nam nằm dưới gốc cây liễu, đầu đội một chiếc nón tre che mặt.

Chiếc áo xanh trên người hơi nhăn, trải trên mặt đất lấm bùn, hai tay khoanh trước ngực, trông như đang nghỉ ngơi.
Cô vừa mới đến Dương Châu, thời tiết này đến Giang Nam luôn là đúng lúc.
Người đi đường thấy cô nằm dưới gốc cây cũng không ai lại gần quấy rầy.
Cô nằm đó ngủ một cách nhàn nhã, gió và nắng ấm, mùa xuân luôn khiến người ta lười biếng.
Nhưng không biết tại sao, vừa mới ngủ được một lúc, trên đường đột nhiên có một người đi đến, đó là một nữ nhân khiến người đi đường không khỏi ngoái nhìn.
Cô mặc một chiếc áo màu nhạt, tóc dài phía sau buộc thành một búi đơn giản, mặt không trang điểm nhưng dưới vẻ ngoài giản dị ấy, cô vẫn thu hút ánh nhìn.

Nét thanh tú giữa đôi mày, đôi mắt hồng phấn như màu hoa đào, quả là một mỹ nhân Giang Nam.
Nữ nhân khẽ mở môi gọi nhẹ một tiếng với người đang nằm dưới gốc cây liễu.
“Cố lang.”
Giọng nói mang chút dịu dàng.
Lập tức, những người đàn ông trên đường đều nhìn Cố Nam với ánh mắt ghen tị.
Nhưng Cố Nam không trả lời lại, dường như ngủ rất say.
Nữ nhân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Nam.
Cô nhìn Cố Nam một lúc lâu rồi nhổ một ngọn cỏ trên mặt đất, lấy chiếc nón tre che mặt Cố Nam ra, dùng đầu ngọn cỏ chọc vào mặt cô.
“Ngươi không ngủ, tại sao không trả lời ta?”
Cố Nam đành mở mắt ra, dụi dụi mắt nhìn cho rõ người trước mặt.
Cô không quen biết nữ nhân này nhưng cũng có thể nói là quen, ánh mắt dừng lại ở góc mắt của nữ nhân, nơi đó có một nốt ruồi.
Rời mắt đi, Cố Nam thản nhiên nói.

“Lười không muốn trả lời lại thì không trả lời lại thôi.”
Lúc nãy khi cô ngủ, nữ nhân này đến, cô không nghe thấy tiếng bước chân, cô không biết gì khác nhưng trên thế gian này, người đi không có tiếng bước chân, ngoài cô ra thì chắc chỉ có một người nữa.
Cô nhớ từ khi rời khỏi ngọn núi ẩn cư với Khởi Nhi thì đã mấy trăm năm không gặp hắn rồi.

Không ngờ lần này đến, lại biến thành một nữ nhân.
“Tại sao lười không muốn trả lời lại?” Nữ nhân khó hiểu hỏi.
“Bị ngươi gọi là Cố lang, ngươi muốn ta trả lời lại thế nào?” Cố Nam hơi nhếch miệng, ngồi dậy từ gốc cây, nhìn nữ nhân này hỏi.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đoán ngươi có thể ở đây nên đến xem.”
Nữ nhân nói, quay đầu lại, nhìn phong cảnh hai bên bờ, ngắm một lúc lâu rồi nói: “Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Cố Nam lấy lại chiếc nón tre từ tay cô, đội lại lên đầu: “Không bằng một trận thiên tai nhân họa của ngươi.”
Giọng điệu có chút xa cách.
Nữ nhân im lặng một lúc, rời mắt đi, không nhìn phong cảnh nữa: “Ngươi vẫn còn oán ta?”
Không nghe thấy Cố Nam trả lời, cô khẽ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên hỏi Cố Nam: “Giữa người với người các ngươi thường xin lỗi nhau như thế nào?”
Cố Nam bị hỏi đến ngẩn người, người phụ nữ bỗng nhiên mỉm cười và nói:
“Không bằng ta múa cho ngươi xem nhé.

Ta thấy ngươi đã từng múa cho Tần Vương, trông hắn rất vui vẻ.”
Cố Nam cau mày, kéo vành nón xuống.
Đây chẳng phải là bôi nhọ ta sao.
Chưa kịp đợi Cố Nam trả lời, người phụ nữ đã bước chậm ra bờ sông, đúng lúc từ thuyền hoa vang lên tiếng nhạc, cô nâng tay lên, muốn bắt đầu múa.
Gió sông thổi qua, bông liễu tản ra tứ phía, ánh mắt của người qua đường đều dồn về phía này, phong cảnh đẹp như tranh, mỹ nhân cũng như tranh vẽ.
Trên thuyền hoa, người đàn ông trung niên nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên bờ sông, mặc một bộ y phục màu trắng, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay.
Người phụ nữ nghiêng đầu một chút, hắn nhìn rõ dung nhan cô, ánh mắt quay lại của cô dường như vượt qua tất cả cảnh sắc Giang Nam.
Trước một gian hàng bán tranh bên đường, một thư sinh bán tranh nhìn thấy người bên bờ sông, ngẩn ngơ một hồi, sau khi tỉnh lại, vội vàng mở ra một cuộn tranh mới, mài mực bắt đầu vẽ.
Dường như tất cả mọi người bên bờ sông đều đang nhìn người phụ nữ này nhưng cô chỉ nhìn một người, bắt đầu múa điệu múa mà năm đó cô đã thấy cô múa.
Sông nước nhấp nhô làm thuyền hoa chao đảo, tiếng nhạc từ thuyền hoa vang vọng trên mặt sông, dường như hòa hợp với điệu múa của người phụ nữ bên bờ sông.
Người phụ nữ nâng tay áo lên, che nhẹ khuôn mặt mình, ngước đôi mắt đào hoa lên, nhìn Cố Nam, cất tiếng hát một đoạn ngắn.
“Giang sơn không còn, tướng quân có về không? Cố quốc không còn, tướng quân, có về không?”
Một câu nói, ống tay áo tung bay, gió xuân động ống tay áo làm gợn sóng sông cũng làm xao động lòng người.
Người phụ nữ bên bờ sông trong làn bông liễu bay như khói, nhẹ nhàng múa, lời ca ngắn theo tiếng nhạc vang xa như thể truyền đi vào những năm tháng xa xưa.
“Sơn hà vạn dặm, đường về khó khăn, hỏi quân bao giờ về.

Binh giáp trăm vạn, phong yên trận địa, đến thời thái bình sẽ về.”
Lời hát vang vọng, quay lưng với dãy núi xa ngoài thành, y phục màu trắng của người phụ nữ không vấy bụi, ánh mắt trầm lặng.
“Còn nhớ âm thanh xưa chưa xa, còn nhớ người cũ dưới gốc cây vẫn còn đó.

Còn nhớ bước vào sa trường, ra đi trong bộ y phục trắng!”
Ngoài tiếng nhạc, tất cả những âm thanh hỗn tạp bên bờ sông đều lặng đi, chỉ còn lại lời hát thấp thoáng.
Cố Nam cũng ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ, cho đến khi điệu múa dần kết thúc, tiếng nhạc dần tan, người phụ nữ dừng lại, nhìn Cố Nam, hát câu cuối cùng.
“Người cũ không còn, tướng quân có về không? Thái bình rồi, tướng quân có về không?”
Cô dường như đang hỏi Cố Nam, lại dường như đang khuyên Cố Nam, giang sơn đã không còn, cố quốc đã không còn, người cũ đã không còn có lẽ cô nên buông tay.
Nhưng Cố Nam nhìn cô rất lâu, hỏi:
“Ngươi bảo ta, về đâu?”
Người phụ nữ ngẩn người, nhận ra mình không thể trả lời.
Nghĩ rất lâu, cô nhớ đến căn nhà nhỏ trong rừng của Cố Nam, nói: "Không bằng, ta xây cho ngươi một căn nhà.”
Trong ấn tượng của cô, người ta đều xem nhà là nhà, có nhà tự nhiên có thể về.
Cố Nam bị cô làm cho bật cười, nâng mày nói:
“Vậy không bằng, ngươi gả cho ta như vậy sẽ có nhà cũng không phụ tiếng gọi ‘Cố lang’ của ngươi.”
(Lang ngoài là cách gọi thanh niên nam tử, còn là cách gọi của phụ nữ đối với chồng hoặc người tình.)
Người phụ nữ ngẩn người, khuôn mặt như mang chút ửng đỏ nhưng có lẽ chỉ vì múa mệt.
Cô hơi nghiêng đầu, giọng vẫn điềm nhiên:
“Nếu ngươi muốn cũng được.”
Cố Nam nhìn người phụ nữ, cười lắc đầu, cô thật sự không hiểu gì cả.
“Ta đùa ngươi thôi, ngươi lại tin thật.”
“Vậy.” Người phụ nữ mặt không còn chút đỏ ửng, lại hỏi: “Vậy ngươi có cần nhà không?”
Thở dài, Cố Nam che nón lên mặt, nằm xuống.
“Ta cần nhà làm gì?”
Bên bờ sông cô như lại ngủ thiếp đi, người phụ nữ đứng một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh cô, không quấy rầy nữa.
Trên thuyền hoa, người đàn ông trung niên ngơ ngẩn nhìn về phía bờ sông, nói với người bên cạnh cũng đang ngơ ngẩn: "Đi mời cô gái vừa múa bên bờ sông, ta muốn gặp cô.”
Nhưng khi người được cử đi đến bờ sông đã không còn thấy bóng dáng người phụ nữ ấy, chỉ thấy một người mặc áo xanh nằm dưới cây liễu ngủ gà gật.

Trên mặt che một chiếc nón, bên cạnh, đặt một cành hoa đào.
Tuy nhiên, hai bên bờ đều không có cây đào cũng không biết hoa đào từ đâu mà có.
Trên phố, người học trò vẽ xong bức tranh, cất bút đi, nhìn ngắm người và cảnh trong tranh, dài thở một hơi.

Đây là bức tranh mà hắn vẽ đẹp nhất hiện tại có lẽ cũng sẽ là bức tranh đẹp nhất trong đời hắn.
Trong tranh, cây liễu lay động, mùa xuân rực rỡ nhất, bên bờ sông, một cô gái đang hát và nhảy múa, có lẽ đang hát về chuyện rất xa xưa.
Chỉ là người mặc áo xanh đối diện cô gái trong tranh có lẽ quá bình thường nên bị hắn bỏ qua.
Năm sau, người đàn ông trung niên lại đến Dương Châu, lần này với thân phận là Hoàng đế nhà Tùy.

Người ta nói hắn đang tìm một cô gái.
Tiếc rằng hắn vẫn không tìm được, chỉ tìm thấy một bức tranh vẽ cô gái ấy, dùng vàng mua lại và mang về.

Tương truyền vài năm sau, bức tranh biến mất trong phòng ngủ của hắn và không ai còn thấy nó nữa.
Cố Nam dần không phân biệt được thời gian nữa có lẽ đã mười mấy năm, hoặc vài chục năm.
Rừng núi yên tĩnh.
"Đinh đang, đinh đang."
Trên con đường núi giữa rừng, âm thanh trong trẻo vang lên.
Một tiểu hòa thượng trẻ tuổi đi tới, trông có vẻ gầy gò, chiếc áo cà sa màu nâu và bộ áo tăng bên trong đều rộng thùng thình, tay cầm một chiếc thiền trượng.
Tiếng trong trẻo ấy phát ra từ chiếc thiền
trượng trong tay, theo từng bước chân của hắn, vòng tròn trên thiền trượng kêu leng keng.
Trong Phật môn, thiền trượng là dụng cụ để ngồi thiền và cảnh tỉnh khi ngủ nên âm thanh này dễ dàng quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
Hòa thượng đi qua con đường núi thấy có một người nằm bên đường.
Cô đang nằm trên một tảng đá bên đường, mặc áo vải bình thường, đội một chiếc nón lá, bên hông là một cây gậy đen.
Cố Nam đang đi qua đây thấy rừng núi yên tĩnh nên nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa chợp mắt không lâu đã bị âm thanh này làm tỉnh giấc.
Cô bất đắc dĩ tháo nón lá xuống, dựa người, ngồi dậy.
Hình như mỗi lần cô ngủ bên đường đều bị người khác quấy rầy.
Hòa thượng thấy Cố Nam tỉnh dậy, giơ một tay lên, chắp tay trước ngực cúi đầu chào, chậm rãi nói.
"Tiểu tăng đi qua nơi này, vô tình làm phiền thí chủ, mong thí chủ thứ lỗi."
Cố Nam nhìn người trước mặt.
Cùng lúc đó, hòa thượng cũng nhìn cô, khi thấy rõ diện mạo của cô, hòa thượng ngây người một chút nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, chắp tay lần nữa, nói.
"Không biết thí chủ là nữ, tiểu tăng thất lễ rồi."
"Không sao." Cố Nam xua tay, nhảy xuống khỏi tảng đá, phủi bụi trên quần áo đã tỉnh dậy rồi thì chuẩn bị rời đi.
Hòa thượng thấy cô định đi cũng tiếp tục đi theo con đường ban đầu.
Gặp nhau giữa dòng đời, vốn dĩ không nói được nhiều lời.
Nhưng chưa đi được vài bước, phía sau lại vang lên tiếng của Cố Nam: "Này, hòa thượng, trên người ngươi có mang đồ ăn không?"
Hòa thượng dừng bước, quay lại nhìn với vẻ ngờ vực: "Có, thí chủ cần gì sao?"
"Ta đã ba ngày chưa ăn gì, có thể cho ta một ít không?"
Con đường núi yên tĩnh một lúc, một lát sau, hòa thượng mới gật đầu: "Được."
Nói rồi, hắn tháo chiếc túi đeo sau lưng, đặt xuống đất, mở túi, bên trong có ba cái bánh bao.
Những chiếc bánh bao này trông đã có vài ngày, màu xám, cứng như đá.
Hắn bẻ một cái bánh bao ra làm đôi rồi đưa hai nửa bánh bao cho Cố Nam.
"Ta đi đường cũng không còn nhiều, chỉ có những thứ này, xin thí chủ nhận lấy."
Cố Nam thấy hòa thượng đưa cho mình hai cái bánh bao rưỡi trong ba cái, cô ít khi gặp được người như vậy.
"Hòa thượng, ngươi tên là gì?"
Hòa thượng trả lời: "Tiểu tăng là Huyền Trang."
Trong rừng núi vào buổi tối, Cố Nam ngồi bên đường, ăn hai cái bánh bao mà hòa thượng đưa.

Bánh bao đã không còn mềm như lúc ban đầu, lạnh và cứng, khi cắn vào giống như bột đá vỡ vụn.
Đây tuyệt đối không phải là một bữa ăn ngon nhưng Cố Nam vẫn ăn rất nhanh, cô đã đói một thời gian, tuy không đến mức chết đói nhưng cảm giác đói bụng rất khó chịu.
Có lẽ vì thấy Cố Nam đang ăn, hòa thượng tên Huyền Trang cũng cảm thấy đói bụng nên ngồi xuống bên đường, lấy nửa cái bánh bao còn lại, bẻ ra và nhai.
Nhai mẩu bánh bao như bột đá trong miệng, Cố Nam nghĩ về cái tên Huyền Trang, hình như đã nghe ở đâu đó nhưng không nhớ nổi là ai, suy nghĩ một lúc có lẽ là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.
Nếu là trước đây cô còn sẽ nhớ lại một chút nhưng giờ đây, cô không nghĩ nhiều nữa, dù sao hiện tại cô cũng đã là một nhân vật trong lịch sử rồi.
Không nhìn hòa thượng, Cố Nam vừa ăn vừa hỏi.
"Hòa thượng, ngươi định đi đâu?"
Chỗ này hẻo lánh, đi thêm một chút nữa là ra khỏi vùng Trung Nguyên, lại là trong rừng núi sâu, rất hiếm khi thấy người đi đường.
Huyền Trang nghe thấy Cố Nam hỏi, bèn nuốt xuống miếng bánh bao khô khó nuốt trong miệng, sau đó quay đầu nhìn về một hướng và nói:
"Đi về phía Tây."
"Phía Tây?" Cố Nam hơi ngạc nhiên, vì đó là con đường ra khỏi cửa ải.


Cô hỏi thêm:
"Ngươi đi về phía Tây để làm gì?"
Huyền Trang suy nghĩ một lát, hoặc có lẽ đã nghĩ một thời gian rồi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đi hỏi Phật tâm."
"Phật?" Cố Nam nhắc lại chữ này, lắc đầu: "Thứ đó quá huyền bí."
Cô không tin những điều này, hơn nữa nếu trên thế giới thực sự có Phật thì tính theo tuổi tác, cô và Phật cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lời này có thể coi là không tôn trọng Phật giáo, Cố Nam nghĩ rằng hòa thượng Huyền Trang sẽ vì thế mà trách cứ mình.
Không ngờ Huyền Trang chỉ nói: "Thiện tai."
Sau đó mỉm cười nói: "Nữ thí chủ nói không sai, Phật, thực sự là thứ huyền chi lại huyền*."
*Kiểu cực kỳ huyền bí ấy
Phật giáo và Đạo giáo có nhiều điểm tương đồng và trong Đạo giáo có câu nói "Huyền chi lại huyền, chúng diệu chi môn."
Cái huyền chi lại huyền là gì? Cánh cửa của chúng diệu chi môn nằm ở đâu?
Phật và Đạo đều đang theo đuổi những điều này nhưng chưa đạt được.
Cố Nam nói "huyền chi lại huyền", tình cờ lại nói đúng điều mà Phật giáo đang theo đuổi cũng đúng điều mà Huyền Trang đang hỏi.
Chính vì không hiểu cái huyền chi lại huyền là gì nên hắn mới phải đi về phía Tây.
Hai người ăn xong, Huyền Trang cúi mình chào từ biệt Cố Nam.
Nhưng Cố Nam lại nói với hắn: "Con đường ra khỏi cửa ải không dễ đi, ta đã ăn của ngươi cái bánh bao, chi bằng ta hộ tống ngươi ra khỏi cửa ải, coi như trả lại ân tình."
Huyền Trang ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng từ chối Cố Nam.
"Đường về phía Tây dài dằng dặc, nhiều hiểm nguy, Huyền Trang vẫn nên tự đi thì hơn, không làm phiền thí chủ nữa."
"Ngươi không tin ta?"
Cố Nam có thể đoán được suy nghĩ của Huyền Trang, với dáng vẻ của mình, trông cô không giống người có thể hộ tống người khác.
Nhìn quanh một lượt, Cố Nam chỉnh lại chiếc nón lá trên đầu, ngẩng lên.
Sau đó trước mặt Huyền Trang, cô nhảy vọt lên, nhẹ nhàng như chim, nhảy lên ngọn cây.

Đầu ngón chân chạm nhẹ, đứng vững trên một chiếc lá.
Cô đứng trên một chiếc lá mà lá cây không hề uốn cong chút nào, ngược lại còn đung đưa trong gió, phát ra tiếng xào xạc.
Dù cho Huyền Trang là người có tâm tính vững vàng, khi thấy cảnh trước mắt cũng ngẩn ngơ.
Khoảnh khắc sau, Cố Nam nhảy xuống từ cây như chiếc lông hồng nhẹ nhàng rơi xuống, đứng vững trước mặt Huyền Trang trên con đường núi.
"Bây giờ ngươi có tin ta không?" Cố Nam hỏi.
Nhưng Huyền Trang vẫn ngẩn ngơ nhìn cô, hắn không thể hiểu được chuyện vừa xảy ra trước mắt cũng chưa từng thấy ai có thể bước đi trên không trung.
Cuối cùng hắn mới nghĩ ra một cách giải thích mà mình có thể hiểu, nghiêm túc nhìn Cố Nam và hỏi:
"Thí chủ, ngươi có phải là người do Bồ Tát phái đến để trợ giúp Huyền Trang không?"
Sau một lúc im lặng, Cố Nam thở dài một hơi, nhấc chiếc quạt bên hông, gõ nhẹ vào trán của Huyền Trang.
"Bốp!"
Một tiếng vang nặng nề, Huyền Trang ôm trán đỏ lùi lại một bước, không hiểu hỏi: "Thí chủ, tại sao ngươi lại đánh ta?"
Cố Nam lườm một cái: "Ta nghĩ ngươi niệm kinh đến mức đần độn rồi nên muốn thử xem có thể gõ cho ngươi tỉnh lại không."
Cố Nam đi cùng Huyền Trang lên đường, chiếc thiền trượng trong tay hắn kêu leng keng trên đường, Cố Nam cảm thấy có chút phiền phức nhưng Huyền Trang nói đó là để cảnh tỉnh bản thân, phải chân thành lắng nghe.

Có lẽ là Cố Nam không có đủ Phật tâm nên không thể nghe thấu.
Trời đã tối, khi họ xuống núi thì trăng sao đã treo trên trời, đêm không thể đi tiếp đành phải ngủ lại dưới chân núi.
Khi đi tìm cành cây để nhóm lửa, Huyền Trang gặp một con mãng xà khổng lồ, về kích thước thì đúng là có thể gọi là mãng xà, so với những con rắn mà Cố Nam đã thấy qua, con này cũng thuộc loại đặc biệt lớn.
Thân dài mấy người, cuộn tròn trên cây, eo to như thùng nước từ từ di chuyển, cặp mắt rắn màu vàng nhạt nhìn chằm chằm vào Huyền Trang.
Huyền Trang lùi lại một bước, con mãng xà bèn lao tới, thân hình to lớn di chuyển nhanh chóng khiến người ta không kịp phản ứng.

Gần như kéo thành một vệt đen, đột ngột lao qua không trung, há miệng toang hoác, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.
"Phập!" một tiếng, lưỡi đao sắc bén cắm vào thịt, một tia sáng trắng mỏng manh lóe lên.
Vài giọt máu bắn lên áo của Huyền Trang, thân hình con mãng xà ngừng lại, đầu rắn to lớn rơi xuống đất, đứt gọn gàng.

Một lát sau, với một tiếng ầm nặng nề, thân hình mãng xà cũng rơi xuống từ cây.
Cố Nam vung vẩy chiếc quạt trong tay, cất nó vào vỏ, nhìn Huyền Trang một cái.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhưng Huyền Trang lại bình tĩnh đến kỳ lạ như thể người vừa trải qua sinh tử không phải là hắn.

Hắn chỉ nhìn con mãng xà, cúi đầu, chắp tay trước ngực, nhỏ giọng niệm:
"Thiện tai."
Thiện tai trong miệng người thường có nghĩa là tốt nhưng trong miệng hòa thượng lại là thể hiện sự ăn năn sau khi phạm tội, điểm này Cố Nam biết, vì ngày xưa trong những người cô từng quen cũng có hòa thượng, thường giảng giải cho cô về Phật pháp.
Buổi tối, hai người ngồi bên lửa, Huyền Trang nhìn Cố Nam như thể có điều gì đang suy nghĩ.
Cố Nam cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, bèn hỏi: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì?"
Huyền Trang trả lời: "Hôm nay thấy thí chủ giết con đại xà, xuống tay rất gọn gàng.

Thí chủ chắc là thường xuyên sát sinh nhỉ?"
Nghe xong, Cố Nam quay đầu lại, nhìn ngọn lửa trước mắt, ném thêm một khúc gỗ vào lửa rồi nói: "Đúng vậy, ta đã giết rất nhiều sinh mạng, thậm chí còn giết nhiều người."
Người bình thường nghe thấy người bên cạnh đã giết nhiều người, chắc chắn sẽ cảnh giác và giữ khoảng cách, cố gắng không tiếp xúc nữa.
Nhưng Huyền Trang chỉ gật đầu hiểu rõ, vẫn nhẹ nhàng nói: "Thiện tai, vậy thí chủ có bao giờ nghĩ đến việc buông bỏ đồ đao chưa?"
Cố Nam cười, đại khái tất cả các hòa thượng đều giống nhau, luôn thích khuyên nhủ người khác.

Năm xưa cô quen biết một hòa thượng cũng thích khuyên cô.
Nhìn ngọn lửa, cô không trả lời câu hỏi của Huyền Trang mà quay sang hỏi một câu: "Phật môn của các ngươi luôn nói buông bỏ đồ đao.

Hòa thượng, ta hỏi ngươi một câu, nếu ta buông bỏ đồ đao để được giải thoát thì những người ta giết sẽ ra sao, ai sẽ gánh chịu tội lỗi này?"
Huyền Trang sững người, nghĩ một lúc lâu rồi cười gượng trả lời: "Thí chủ, cho phép ta suy nghĩ thêm."

Sáng hôm sau, khi hai người chuẩn bị khởi hành, Huyền Trang vẫn ngồi bên lửa, vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời.

Trong nhiều ngày sau đó, trên đường đi, dường như lúc nào hắn cũng suy nghĩ về vấn đề này, ngồi dưới cây nghĩ, đi trên đường nghĩ, qua sông nghĩ, leo núi nghĩ.
Hắn có một số điều rất kiên trì, kiên trì đến mức có thể nói là cố chấp.
Giống như khi Cố Nam nói cô có thể dùng khinh công đưa hắn ra ngoài cửa ải, chưa đầy một ngày có thể đi hết đoạn đường mười mấy ngày nhưng hắn lại lắc đầu từ chối, nói muốn đi bộ.
Giữa hai cách chẳng có gì khác biệt nhưng vì hắn không muốn, Cố Nam cũng không nhắc lại.
Có lẽ là sau bảy ngày, hai người đi qua một vùng đất hoang.
Cố Nam đi trước giúp Huyền Trang mang hành lý, Huyền Trang đi sau.
Con đường này rất khó đi, huống chi thân thể Huyền Trang còn yếu hơn cả người dân làng bình thường, leo núi vượt đèo, sớm đã kiệt sức, luôn phải dừng lại nghỉ ngơi.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, từng bước đi như thể đang thực hiện một nghi lễ trang trọng, mỗi bước đều phải đặt chân một cách cẩn trọng.
Ngoài việc giúp hắn mang hành lý, Cố Nam cũng không có gì khác để làm, hành lý của Huyền Trang không nặng, bên trong cô đã thấy hết, ngoài vài bộ y phục tăng nhân, một ít nước và một cái mõ, gần như không có gì khác.
Cố Nam từng trêu chọc hắn, nói hắn là một tăng nhân mà trên người không mang kinh sách.
Lúc đó Huyền Trang bình thản trả lời: "Tiểu tăng mang theo.” nói rồi chỉ vào ngực mình: "Tất cả đều ở đây, một cuốn cũng không thiếu."
Đất hoang có nhiều bùn lầy, bùn dính vào giày làm bước đi thêm nặng nề.
Huyền Trang dừng lại, thở một hơi, hắn đã đi gần hết một ngày, thực sự không còn sức để đi tiếp.
Thở dài, hắn nói với Cố Nam phía trước: "Thí chủ, chúng ta nghỉ ngơi một lát."
Cố Nam quay đầu nhìn hắn thấy hắn bước chân lảo đảo, lắc đầu, thật không biết vị hòa thượng này đang nghĩ gì, bộ dạng này mà dám một mình ra ngoài cửa ải đi về phía Tây cũng không sợ không có ngày trở về.
Cô cùng Huyền Trang đi đến bên một tảng đá, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Huyền Trang ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại trước ngực, nhắm mắt lại.
Cố Nam biết hắn lại nhập định, chán nản lấy ra một quả từ trong áo, cắn một miếng.
Hai người bọn họ những ngày qua đều ăn thứ này, nói thật mùi vị không ngon lắm.

Quả vừa cắn ra đã có vị chua, thịt quả còn rất xanh, ăn vào có một mùi vị kỳ lạ.
Nhưng trong vùng đất hoang có cái ăn là tốt rồi, không thể kén chọn, hơn nữa quả chua này cũng giúp giải khát.
Khi Cố Nam đang ăn quả, Huyền Trang mở mắt, ngồi trên tảng đá, nhìn ra cánh đồng hoang giống như một biển cỏ, cỏ dập dềnh, xa xa nối liền với chân trời.
Hắn lặng lẽ nhìn Cố Nam, nói: "Thí chủ, mấy ngày trước ngươi hỏi vấn đề, tiểu tăng tu hành nông cạn, khó lòng giải trả lời."
"Vậy thì không cần giải trả lời." Cố Nam tùy ý nói, dù sao đối với cô, những điều này đã trở thành thói quen.
"Nhưng.” Huyền Trang cúi đầu, chắp tay nói: "Tiểu tăng nguyện ý từ nay về sau mỗi ngày tụng kinh, giúp thí chủ giải thoát tội nghiệp."
Sau đó, hắn hỏi: "Không biết thí chủ, tội nghiệp bao nhiêu?"
Cố Nam cắn quả, nhìn Huyền Trang, vừa hay thấy hắn cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt của vị hòa thượng trong sáng như một hồ nước, có thể nhìn thấu đáy, không một chút tạp niệm, hắn đúng là một người tâm hướng Phật.
"Rắc." Cố Nam cắn một miếng trái cây, nhai nhai trong miệng, thản nhiên nói:
"Không nhớ rõ nữa."
Huyền Trang im lặng một lúc, gật đầu nói:
"Vậy thì lấy vô ký làm ký."
Nói xong, hắn ngồi thẳng trên tảng đá, bắt đầu niệm kinh:
"Om vajrasattva samaya manupalaya vajrasattva dino patita..."
(Trích từ Kinh Kim Cang Tát Đỏa Bách Tự Minh chú âm)
Huyền Trang vẫn giữ sự kiên trì như trước, bắt đầu tụng kinh cho Cố Nam, nghỉ ngơi cũng niệm, đi đường cũng niệm, trước khi ăn cũng niệm, thậm chí trước khi ngủ cũng niệm một lần.
Cố Nam không còn phàn nàn về sự phiền phức của ông, mỗi lần hắn tụng kinh, cô đều yên lặng lắng nghe.
"Sàn sạt sàn sạt."
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, rơi rải rác trong khu rừng nhỏ.
Khi Huyền Trang tỉnh dậy, phát hiện trời đã bắt đầu mưa nhẹ.
Hắn ngồi dưới gốc cây, những giọt mưa từ kẽ lá rơi xuống vai và mặt ông, mang theo chút lạnh.

Tấm áo cà sa trên người đã ướt một nửa.
Hắn không đứng dậy tìm chỗ tránh mưa mà ngồi yên tại chỗ nhắm mắt thiền định.
Đột nhiên, hắn cảm thấy những giọt mưa trên người ít đi nhiều, bèn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Là Cố Nam đang ngồi trên cành cây, tay cầm một chiếc lá khá to, che trên đầu ông, ngăn đi nước mưa.
Huyền Trang ngước nhìn người trên cây, mỉm mỉm cười.
"Đồ hòa thượng ngốc, ngươi không tránh mưa, ngồi ngốc dưới cây cười ngốc làm gì?" Cố Nam ngồi trên cây nói.
Huyền Trang không trả lời, chỉ mỉm cười.
Trong rừng, tiếng mưa rả rích, những giọt mưa rơi trên lá cây làm lá rụng lả tả.
Huyền Trang từ từ cúi đầu, mỉm cười nói:
"Thí chủ, ngươi và Phật môn hẳn có duyên, hay là, ta tặng ngươi một pháp danh nhê?"
Trên cành cây, Cố Nam nhẹ nhàng đong đưa đôi chân, tựa vào cây cầm lá hỏi: "Tên gì, nếu còn nghe hay, ta có thể chấp nhận."
"Hay là." Huyền Trang chắp tay: "Gọi là Ngộ Không đi."
(Moá cười chết con thầy ơi)
Ngộ Không, trong Phật môn có nghĩa là hiểu rõ tất cả sự vật đều do duyên sinh, hư ảo không thực, biến diệt không thường.
Cũng có nghĩa là, hiểu rõ sự đời, nhận ra tất cả đều là không, không chấp vào vui buồn, không chấp vào sống chết mà siêu thoát.
Mưa như một tấm lụa mỏng nhẹ nhàng bao phủ núi rừng khiến núi rừng nửa ẩn nửa hiện, thêm vài phần không gian thanh tao.
Một hai tiếng chim hót vọng lại làm không gian trong rừng càng trống trải, núi rừng càng trống trải, chỉ tiếc Cố Nam chưa bao giờ hiểu được sự trống trải này.
Cố Nam ngồi trên cây, cảnh sắc cô nhìn thấy luôn khác với người ngồi dưới cây là Huyền Trang.
Cô nhìn thấy rừng núi là những cây cối chập chùng, xanh um, ngọn cây theo gió mà lay động, kéo dài đến tận xa, dần dần mờ nhạt trong màn mưa mỏng.
"Thí chủ." Giọng của Huyền Trang gọi Cố Nam tỉnh lại, hắn hỏi: "Thí chủ có thấy tên này nghe hay không?"
Cố Nam cười: "Thật ra cũng khá hay."
Huyền Trang mỉm cười nhắm mắt lại, trong tiếng mưa, hắn lại bắt đầu niệm kinh, bài kinh dùng để tẩy trừ sát nghiệp trên người Cố Nam, từng chữ từng câu hắn đều niệm rõ ràng.
Trên cây, Cố Nam lắng nghe từng chữ từng câu.
Có lẽ cô buông bỏ thì có thể siêu thoát nhưng cô lại cố chấp không buông bỏ, những chuyện đã qua..