Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa mới rời giường đã nhận được điện thoại của Liễu Khánh Phi.
Liễu Khánh Phi nói với Diệp Viễn rằng ông ta đã tìm được các vị thuốc để chữa trị cho hai chân Hàn Phong.
Tin này khiến Diệp Viễn cực kỳ kích động.
Anh lập tức dời bước tới văn phòng của Liễu Khánh Phi.
Liễu Khánh Phi bèn đưa một bức ảnh chụp cho Diệp Viễn.
Đó là hình một gốc thảo dược, nó có tên là cỏ Hạm Linh, là một trong những vị thuốc chính trong việc chữa trị hai chân Hàn Phong.
“Cậu Diệp, theo như tin tức chúng tôi nhận được thì tối ngày kia, gốc thảo dược này sẽ được bán đấu giá ở phòng đấu giá Long Hưng bên Sở Châu”.
Nói tới đó, vẻ mặt Liễu Khánh Phi cũng có vẻ khó chịu.
“Chuyện là chúng tôi cũng làm theo yêu cầu của cậu, tìm kiếm vị thuốc đó khắp nơi”.
“Mà hôm qua người bên tôi đã nhận được một tin tức, có một kẻ chuyên trộm mộ đã tìm thấy gốc thảo dược này!”
“Chúng tôi định âm thầm liên lạc với kẻ đó, chuẩn bị ngã giá để mua về”.
“Nhưng cũng không biết thế nào mà sáng sớm hôm nay, tên trộm mộ đó lại từ chối bán thuốc cho chúng tôi”.
“Sau khi điều tra, chúng tôi mới biết có người đã tung tin vào đêm hôm qua”.
“Nói rằng loại thảo dược đó là một vị thuốc thần vô cùng ghê gớm, có thể giúp người gãy xương được nối liền lại, có hiệu quả hồi phục xương cốt đã hoại tử”.
“Tin tức đó lập tức gây ra một vụ nổ lớn, khiến tất cả mọi người ở Sở Châu đều muốn sở hữu gốc thảo dược đó”.
“Kẻ trộm mộ muốn có được nhiều tiền hơn, nên đã mang gốc thảo dược đó đến phòng đấu giá Long Hưng, muốn tiến hành đấu giá!”
Tin tức này khiến Diệp Viễn cũng nhướng mày, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Về phần lạ ở chỗ nào thì anh cũng không rõ lắm.
“Bỏ đi, tôi đích thân đến Sở Châu một chuyến vậy!”
Để bảo đảm đạt được mục đích, Diệp Viễn quyết định đích thân đến Sở Châu.
“Những vị thuốc khác có tin tức gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có, nhưng chúng tôi đã lan tin khắp cả nước rồi, tin chắc sẽ nhận được phản hồi sớm thôi!”, Liễu Khánh Phi vội vàng trả lời.
“Làm rất tốt!”
Rời khỏi phòng làm việc của Liễu Khánh Phi, trở lại biệt thự thì Lâm Vãn Tình đã thức dậy.
Chỉ mặc quần áo đơn giản đứng trong bếp rửa chén, sau khi trải qua lễ rửa tội thì Lâm Vãn Tình trông quyến rũ hơn rất nhiều.
Trên người cũng chỉ mặc quần áo đơn giản nên những vị trí quan trọng cứ thoát ẩn thoát hiện, khiến Diệp Viễn nhìn mà nóng hết cả mắt.
Lập tức ôm lấy Lâm Vãn Tình vọt vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình sửa soạn ngăn nắp rồi rời khỏi nhà.
Chuyến đi tới Sở Châu lần này, Diệp Viễn quyết định dẫn theo Lâm Vãn Tình.
Thứ nhất là do tâm trạng Lâm Vãn Tình không được tốt, Diệp Viễn muốn đưa cô ta ra ngoài giải sầu.
Thứ hai là Diệp Viễn không làm chuyện nam nữ nhiều năm rồi, thật sự không nỡ để Lâm Vãn Tình ở lại Giang Châu.
Hai người vừa mới ra khỏi cổng biệt thự, thì đã thấy Sở Vân Phi ăn mặc chỉnh tề đừng chờ ở cửa.
“Anh Diệp, không ngại dẫn theo cái bóng đèn là tôi chứ!”, Sở Vân Phi cười nói.
Đêm qua Diệp Viễn bảo Sở Vân Phi đặt hai vé máy bay thì anh ta cũng đã đặt thêm cho mình một vé.
Nhà Sở Vân Phi không nằm ở Giang Châu, mà là ở Sở Châu, lần này anh ta định theo Diệp Viễn để về nhà một chuyến.
Ba người ra sân bay, nhanh chóng vào trong đăng ký.
Lẽ ra chín giờ sáng sẽ bay, nhưng sau khi mọi người đã ngồi trên máy bay rồi vẫn thấy nó không chịu cất cánh.
Trễ đâu đó khoảng một tiếng thì cuối cùng cũng có người không thể chịu nổi.
Nhanh chóng gọi tiếp viên hàng không tới để hỏi tình hình.
Lúc này tiếp viên hàng không mới báo cho bọn họ biết có vài người khách của khoang hạng nhất chưa đăng ký.
Cả máy bay phải chờ vài hành khách đó.
Rất nhiều người bày tỏ sự khó chịu, làm khó tiếp viên hàng không, nhưng nhóm tiếp viên cũng không thể giải quyết được, máy bay có cất cánh hay không chẳng phải do họ quyết định.
“Mẹ nó chứ, chắc chắn là mấy kẻ ăn trên ngồi trước rồi!”
Sở Vân Phi không nhịn được mắng một câu.
Sở Vân Phi vừa mới nói dứt câu thì đã thấy khoang hạng nhất có vài người đi vào.