Nghe xong, mặt Liễu Hạo Long hoàn toàn biến thành tro tàn.
Chu Đằng này chính là một tên háo sắc, con gái ông ta đẹp như vậy, làm sao Chu Đằng có thể bỏ qua chứ.
“Diệp Viễn, anh ra tay cứu họ đi!”
Lúc này, Lâm Vãn Tình chủ động nói.
Anh quả thực không đành lòng nhìn Chu Đằng ám sát kẻ vô tội.
Lâm Vãn Tình đột nhiên nói như vậy, lập tức tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Viễn.
Đám người Liễu Hạo Long vừa rồi cũng không chú ý, lúc này mới phát hiện ở đây còn có Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Đám người Liễu Hạo Long nghe thấy Lâm Vãn Tình nói vậy, bọn họ cũng cho rằng Diệp Viễn là một cao nhân.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, trên người Diệp Viễn không có một tia sóng nội khí nào, hoàn toàn là một người bình thường.
Lúc này, Chu Đằng cũng nhìn về phía Diệp Viễn.
“Thằng nhóc, nói cho tôi biết ai đã động vào đồ trên người cô ta! Nói đi, tôi tha tội chết cho cậu!”
Nhưng Diệp Viễn lại cười lạnh một tiếng.
“Này, đầu heo, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là chủ động thả bố mẹ bạn gái tôi ra, tôi để ông toàn thây, hai là tôi đích thân ra tay phế ông, để ông chết trong đau khổ!”
“Nhắc nhở ông một chút, tốt nhất vẫn nên lựa chọn cái thứ nhất!”
Nghe thấy lời nói ngông cuồng vô biên của Diệp Viễn.
Đám người Liễu Hạo Long bị lời nói ngông cuồng của Diệp Viễn làm cho kinh hãi không biết nên nói gì.
Bọn họ đã từng nhìn thấy rất nhiều người ngông cuồng.
Nhưng chưa từng gặp qua người ngông cuồng giống như Diệp Viễn.
Cậu không thấy đệ nhất cao thủ Giang Bắc là Thượng Quan Ngọc cũng bị một chưởng của Chu Đằng đánh cho không toàn thây sao?
Mấy người khẽ lắc đầu thở dài.
Theo như bọn họ thấy, Diệp Viễn sẽ chết thôi.
“Tự tìm cái chết!”
Lúc này Chu Đằng đã hoàn toàn bị Diệp Viễn chọc giận.
Ông ta tức giận quát một tiếng, mang theo lửa giận ngút trời xông về phía Diệp Viễn.
Bây giờ ông ta muốn đánh tên nhãi dám nhiều lần khiêu khích mình thành một đống giấy vụn.
Chỉ thấy quả đấm này của Chu Đằng mang theo uy thế ngất trời, trực tiếp bức ép về phía đầu Diệp Viễn.
Bởi vì quả đấm của Chu Đằng sắp đạt đến mức độ cao nhất, không khí bị ma sát xuất hiện âm thanh bùng nổ.
Nhưng Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp.
Tất cả mọi người thấy Diệp Viễn đứng im tại chỗ, cho rằng Diệp Viễn bị giật mình.
“Ầm!”
Cuối cùng quả đấm của Chu Đằng đã đánh tới.
Tất cả mọi người đều theo bản năng nhắm hai mắt lại, không đành lòng thấy cảnh Diệp Viễn bị một quyền đánh bể đầu.
“A!”
Giây sau đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới.
Tất cả mọi người đều mở mắt.
Điều khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động chính là Diệp Viễn vẫn ôm Lâm Vãn Tình, thản nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Còn Chu Đằng ôm bả vai đã không còn cánh tay phải điên cuồng kêu thảm.
“Cái này… cái này… sau có thể chứ?”
Đám người Liễu Hạo Long kinh hãi đến mức miệng có thể nuốt được một quả trứng vịt.
Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng, một quyền của Chu Đằng còn chưa đánh đến đầu Diệp Viễn.
Bởi vì khi quả đấm của Chu Đằng cách đầu Diệp Viễn chưa đến 10cm thì đột nhiên dừng lại.
Giống như ở đó có một tấm bình phong trong suốt cản quả đấm của Chu Đằng.
Trong chớp nhoáng dừng lại, cả cánh tay phải của Chu Đằng cũng nổ tung.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thiếu niên này là một cường giả cảnh giới Thánh Giả?”
Rất nhanh, Liễu Hạo Long đã nghĩ tới khả năng này.
Bởi vì chỉ có cường giả cảnh giới Thánh Giả mới có thể không chế nội khí trong cơ thể một cách tự nhiên.
Không bị người ngoài phát hiện, nhìn giống như người bình thường.
Cường giả chưa đạt đến cảnh giới Thánh Giả chỉ có thể bổ sung nội khí ra bên ngoài cơ thể, hình thành một tầng bình phong phòng ngự đơn giản.
Đạt đến cường giả cảnh giới Thánh Giả thì có thể tự khống chế nội khí phóng ra ngoài, tạo thành một bức bình phong phòng ngự bên ngoài.
Hơn nữa còn có thể sử dụng nội khí để lấy đầu người cách xa hàng trăm mét, giết người trong vô hình.
Nghĩ như vậy, Liễu Hạo Long liền hiểu ra.
Tầng bình phong trong suốt vừa ngăn cản quả đấm của Chu Đằng kia chắc chắn chính là bình phong phòng ngự của cao thủ cảnh giới Thánh Giả.
“Cậu… cậu… cậu chính là cường giả cảnh giới Thánh Giả!”
Trên mặt Chu Đằng đầy chấn động và sợ hãi.