Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 101: 101: Ai Mà Ghê Gớm Thế




“Ha ha, ngây thơ!”

Chỉ nghe thấy Lưu Hoành cười lạnh một tiếng, vung tay lên.

Mọi người ở đó chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen.

“A!”

Sau đó, một tiếng kêu đầy thảm thiết thê lương vang lên.

Mọi người nghe âm thanh nhìn lại thì kinh ngạc phát hiện, cánh tay của người quản lý nhà máy đã không còn.

Phần tay từ bả vai trở xuống đã không còn nữa, như bị thứ gì đó sắt bén cắt ngang.

“Đồ chơi con nít mà cũng dám mang ra ngoài hù dọa người khác ư!”

Lúc này, bên cạnh Lưu Hoành đã vang lên một giọng nói đầy khinh thường.

Lúc này mọi người mới phát hiện, không biết từ khi nào bên cạnh Lưu Hoành đã xuất hiện thêm một thanhh niên trẻ mặc áo khoác dài màu đen, trong tay là một thanh đao dài.

Mà tay còn lại thì đang cầm một cánh tay, đó chính là tay của người quản lý nhà máy.

Lúc này, tất cả mọi người đang kinh hoàng đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thanh niên áo đen kia, ánh mắt họ đều chất chứa vẻ kiêng dè, bọn họ hiểu được, thanh niên áo đen đó chắc chắn là một võ giả.

Bởi vì chỉ có võ giả mới đủ sức làm ra chuyện như thế.

“Má nó cái loại rác rưởi này, dám uy hiếp chúng ta!”



Lúc này, một đàn em của Lưu Hoành đã cầm cây gậy lên, giơ lên muốn đánh người quản lý nhà máy đã sớm nằm dài dưới đất lăn lộn.

“Các người dám đụng vào ông ấy dù chỉ một cọng tóc thì sẽ phải chết vô cùng thê thảm đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói hết sức nhẹ nhàng vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người ở đó.

“Má nó, con chó chết nào dám giả thần giả quỷ trước mặt bố mày, mày cút ra đây cho tao…”

Đàn em của Lưu Hoành vừa mới tức giận mắng một câu thì người đã ngã thẳng xuống đất không nhúc nhích.

Sau khi đàn em của Lưu Hoành ngã xuống, mọi người lại nhìn thấy ba người từ cửa phòng họp bước vào.

Diệp Viễn, Lâm Vãn Tình và Sở Vân Phi.

“Vân Phi, tại sao con lại tới đây!”

Nhìn thấy con mình tới, Sở Trung Nam cau mặt nhíu mày, nếp gấp đó có thể kẹp chết cả một con ruồi.

Sở Trung Nam biết rất rõ, hôm nay Hứa Thiên Long và Lưu Hoành muốn liên kết với các gia tộc lớn ở Sở Châu để xóa tên nhà họ Sở bọn họ ở Sở Châu vĩnh viễn.

Mà ông ta cũng đành phải chấp nhận, chỉ mong nhà họ Hứa có thể tha cho gia đình họ một mạng.

Lại không ngờ vào lúc này, con trai ông ta lại dẫn theo Diệp Viễn tới.

Tuy biết con trai và Diệp Viễn tới đây là để giúp mình.

Ông ta thừa nhận, y thuật của Diệp Viễn là vô cùng ghê gớm, nhưng chữa bệnh giỏi thì sao.

Nên biết rằng, bây giờ họ đang phải đối mặt với tất cả những gia đình giàu có và quyền thế nhất Sở Châu, chứ không phải là một nhà.

Chỉ mình Lưu Hoành thôi đã đủ để tiêu diệt hết cả nhà họ Sở bọn họ rồi, lại càng không phải bàn tới nhà họ Hứa cùng với các nhà quyền thế ở Sở Châu.



Một mình Diệp Viễn thì sao đủ sức lật trời, giúp bọn họ đối phó với tất cả các gia tộc quyền thế ở Sở Châu?

“Má nó, bố mày còn chưa tới tìm mày để báo thù mà bản thân mày đã tự dâng lên tận cửa rồi hả”.

Hứa Mặc trông thấy Diệp Viễn tìm đến thì cơn tức bỗng chốc dâng lên.

Tuy trước đó một mình Diệp Viễn có thể đánh bại gần trăm tay đấm thuê mà anh ta có.

Điều đó khiến anh ta vô cùng chấn động, nhưng hôm nay thì khác, hôm này ở đây không chỉ có một trăm người, mà còn có cả vệ sĩ của các gia tộc, đâu đó hơn cả ngàn.

Dù Diệp Viễn ghê gớm đến mức nào, thì liệu có thể một mình đấu với hơn ngàn người không?

Hơn nữa bên cạnh Lưu Hoành lúc này là một cao thủ võ đạo hàng thật giá thật.

Có người đó ở đây, Hứa Mặc chẳng cần phải lo lắng điều gì nữa.

Hận không thể trực tiếp ra tay giết chết Diệp Viễn, để mối thù sâu đậm và nỗi sỉ nhục trước đó được rửa sạch.

Nhưng anh ta lại biết rõ, với thực lực của bản thân bây giờ thì chẳng thể làm gì Diệp Viễn được, vì thế anh ta buộc lòng phải xin bố mình giúp đỡ.

“Bố, chính là tên khốn nạn chết tiệt này đánh con đó!”

Hứa Thiên Long lập tức quay đầu chuyển tầm mắt về phía Diệp Viễn.

Mọi người ở đó đều tò mò chuyển ánh mắt sang nhìn anh.

Hôm qua Hứa Mặc dẫn theo gần trăm người đi giải quyết Diệp Viễn, kết quả lại bị một mình Diệp Viễn giải quyết hết, chuyện này họ cũng có nghe nói.

Điều đó khiến họ vô cùng tò mò, rốt cuộc là một người thế nào mà lại ghê gớm đến thế.