Trần Châu xoa bóp cánh tay đau nhức, phủi đống bụi trên người rồi đi về phía khách sạn nhỏ.
Lúc tới cửa khách sạn, anh tiện tay sờ túi thì nhận ra điện thoại đã mất tích.
Chẳng lẽ bị rơi lúc đánh nhau trong ngõ?
Nói cái gì thì không thể mất điện thoại được, lỡ Lộc Nhi gọi cho anh thì sao?
Nghĩ đến đây, anh lập tức xoay người chạy về phía con ngõ.
Anh tìm kiếm trong con ngỏ nhỏ tối mịt một lúc lâu mới thấy chiếc điện thoại bị mất.
Chỉ là màn hình điện thoại bị vỡ gần một nửa, anh bấm nút, may mà vẫn dùng tiếp được.
Không có vấn đề gì, dùng được là tốt rồi.
Anh đứng dậy, cất điện thoại vào túi rồi quay lưng định rời đi, nhưng mới đi một bước thì dừng lại.
Không đúng …
Vị trí này …
Khi nãy đánh nhau anh rõ ràng không đứng ở vị trí này, vị trí này, anh nhớ rõ là chỗ Trịnh Thịnh đứng.
Tại sao điện thoại của anh lại nằm ở vị trí này?
Đột ngột có tia sáng trắng lóe qua đầu anh.
Anh cuống quít lấy điện thoại trong túi ra, click vào mục lịch sử cuộc gọi, không có cuộc gọi nào, anh liền click vào giao diện tin nhắn giữa anh và Giang Lộ.
Nháy mắt, bàn tay của Trần Châu run lên.
Anh vừa nghĩ, sao hôm nay đám Trịnh Thịnh lại kỳ quái như vậy, hóa ra ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng không phải là anh, khi nãy bọn chúng chơi chiêu điệu hổ ly sơn, dương đông kích tay
“Fuck!” Trần Chu chửi thề, vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện cho Giang Lộc.
Đầu dây bên kia kêu tút tút một hồi thì có người nhấc máy.
“Alo, Lộc Nhi à, bây giờ em đang ở đâu? Em có sao không? Em…”
“Alô, xin chào…”
Một giọng nữ xa lạ truyền từ đầu dây bên kia, giọng nói Trần Châu ngay tức khắc im bặt.
Đây không phải, đây không phải giọng của Giang Lộc!
Giọng nói Trần Châu lập tức trở nên lạnh lẽo, “Cô là ai! Tại sao lại cầm điện thoại của Lộc Nhi?”
Tống Linh giọng nói lạnh lẽo từ đầu bên kia điện thoại làm cho kinh sợ, không khỏi căng thẳng.
” Ừm … Em là bạn cùng phòng Tiểu Lộc.”
“Bạn cùng phòng? Vậy em ấy đâu rồi?”
“Cậu ấy … vừa chạy ra ngoài … quên mang theo điện thoại”
“Tút tút tút….”
Tống Linh vừa dứt lời, đầu bên kia truyền đến âm báo bận, cuộc gọi kết thúc.
Cô ấy đưa điện thoại ra xa tai, nhìn tên người gọi, Giang Lộc lưu tên người đàn ông đó là Lão Trần.
Lão Trần….
Người đàn ông này chắc hẳn là người mà họ đã thấy ở cổng trường chiều nay.
Tống Linh nghĩ.
Một lúc sau, An Tiểu Phi cầm chậu rửa mặt đi vào.
Tống Linh ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó quay mặt đi chỗ khác, không nói lời nào.
An Tiểu Phỉ thấy Tống Linh như không muốn để ý đến chính mình, cô ta cắn môi, liếc mắt nhìn Tống Linh một cái thì thấy luôn con nai bông trên giường vừa bị cô ta xé chia 5 xẻ 7.
Nhỏ này thích Giang Lộc vậy sao?
Đến lúc này mà nhỏ còn giúp cô ta dọn đồ, dựa vào đâu chứ!!
Tại sao bọn họ đối xử tốt với Giang Lộc như vậy, tại sao mọi người đều vây quanh Giang Lộc, ngay cả thành phần cá biệt như Kim Quất hay Phó Tiêu cũng chơi với Giang Lộc. Rốt cuộc Giang Lộc có gì tốt? Cô ta cùng lắm chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Nghĩ đến đây, An Tiểu Phỉ không nhịn được nhìn chằm chằm vào giường Giang Lộc.
Đi rồi phải không?
Tốt nhất là đi ĐI, tốt nhất về sau đừng có xuất hiện nữa, biến mất hoàn toàn mới tốt.
An Tiểu Phỉ không khỏi nói lời nguyền rủa ác độc.
*
Không sai, là tiếng bước chân …
Hình như còn xen lẫn với tiếng nói chuyện, bọn họ nói gì thì cô không nghe rõ, bởi vì tiếng gió quá lớn với lại bọn chúng cố tình hạ giọng xuống.
Nhưng mà, Giang Lộc vẫn nhạy bén cảm thấy sự khác thường kì lạ, lòng bàn tay bất giác nắm chặt hơn một chút.
Cô không nhịn được đi nhanh hơn về phía trước, vừa định đi quay lại con đường cô vừa đi thì nghe được hai giọng nói sau lưng.
“Chạy rồi!”
“Bắt lấy cô ta!”
Lưng Giang Lộ lại chảy đầy một tầng mồ hôi lạnh, cô vô thức liếc nhìn lại.
Là hai người đàn ông.
Một cao một lùn, một mập một gầy,
Khuôn mặt hai tên ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, hình bóng chiếc lá phản chiếu trên má tên đó, cô ngay lập tức chạy nhanh.
“Đừng để cô ta chạy! Đuổi lẹ đi!”
Nói thế nào thì đây vẫn là ngôi trường mà Giang Lộ theo học gần ba năm, đươn nhiên cô biết rõ ngõ ngách trong trường hơn hai tên kia. Dáng người cô nhỏ gày, lại cố tình chạy tới vành đai xanh của trường, khu vực này có rất cây cối um tùm, là một nơi phù hợp cho việc trốn tránh.
Vì vậy, cô nhanh chóng cắt đứt hai tên phía sau, cô lao vào bồn hoa, trốn sau bụi cây rậm rạp. Cô vừa ngồi xổm xuống thì lại nghe thấy tiếng bước chân của hai người đàn ông kia.
Tiếng thở dốc của hai tên đó đặc biệt rõ ràng trong đêm, tiếp theo đó là lời chửi thề càm ràm của họ.
“Mẹ nó, con nhóc này chạy rõ nhanh.”
“Đừng luyên thuyên nữa, mau tìm cô ta đi, không thì tao với mày chuẩn bị chờ anh Thịnh ném cho chó ăn.”
“Cô ta trốn đâu được chứ?
“Chắc chắn là chỗ này, khi nãy tao thấy nó chạy vào đây, không sai được, tìm kĩ chỗ này đi.”
Giang Lộc nhìn qua khe hở giữa cành lá, bọn chúng đang đứng ở lối đi nhìn chung quanh,cách cô khoảng 10m.
Cô đưa tay che miệng vì sợ tiếng thở dồn dập của mình làm lộ ra vị trí, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.
Giang Lộc bỗng có dự cảm không lành, cô mơ hồ cảm thấy, mặc dù tin nhắn vừa nhận gửi từ số của Trần Châu, nhưng nhất định không phải bản thân anh gửi.
Trần Châu….Anh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Bây giờ Giang Lộ cảm thấy sợ hãi và lo lắng, cô không thể trốn ở đây chờ chết, cô nhất định phải chạy ra ngoài, mặc kệ linh cảm có đúng hay không, cô phải tận mắt nhìn thấy Trần Châu thì mới yên tâm.
Nhưng …
Cô cúi đầu nhìn lướt qua máy ghi âm và mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay.
Nếu bây giờ cô chạy ra ngoài thì sẽ phải đối mặt với hai tình huống.
Một, là bị bọn chúng bắt được.
Hai, là cô chạy trốn thành công.
Nhưng mà cô không biết mình sẽ rơi vào tình huống nào. Một khi đã vậy thì cô không thể mạo hiềm cầm theo hai thứ quan trọng này, lỡ đâu bị họ bắt được thì đồ vật sẽ rơi vào tay họ sao?
Cô tuyệt đối không thể để họ có được thứ quan trọng như vậy.
Đột nhiên cô nhìn về phía bồn hoa nơi cô đang ẩn náu, đồ vật nhỏ như vậy, nếu cô giấu vào trong bồn hoa thì bọn chúng nhất định sẽ không tìm được.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được dùng tay đẩy cành lá xung quanh, sau đó nhẹ nhàng giấu đồ vào trong, giấu xong lại dùng cành lá che lại, lúc này mới yên tâm.
Cô nhấc nửa người nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng của hai người họ, chỉ nghe loáng thoáng tiếng của họ, nhưng cô không thể đợi thêm được nữa.
Ngay khi cô định đi ra.
“Rắc.”
Cô dẫm phải một cành cây khiến cành cây phát ra tiếng kêu “Rắc” vang dội.
Trên mặt Giang Lộ lộ ra vẻ ảo não, sao mình… lại có thể bất cẩn như vậy!
“Tiếng gì đấy?”
“Hình như phát ra từ đó.”
Giọng nói bọn họ đang dần dần đi đến đây, Giang Lộ không thể suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cô cần phải đi ra khỏi bồn hoa này, không thể để chúng tìm được chỗ trốn của cô, nếu không đồ vật của cô …
Nghĩ đến đây, đầu Giang Lộ nóng lên, cắm đầu cắm mũi chạy tới sân thể dục.
Bây giờ chỗ gần nhất chính là sân thể dục, huống hồ nhóm cô hay trốn học, cho nên biết sau sân có một bức tường thấp, có thể từ đó nhảy ra khỏi trường.
“Mẹ nó, cô ta kìa!”
“Mau đuổi theo!”
Ba bóng người chạy như điên trên con đường mòn, cành lá xum xuê đã che khuất đi ánh trăng, mặt đất phủ đầy bóng cây lốm đốm, tiếng lá xào xạc trong gió. .
Giang Lộ không dám quay đầu nhìn lại, cô chỉ có thể căm mặt chạy về phía trước, bây giờ cô không thể dừng, tuyệt đối không thể dừng lại. Nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể chạy thắng được hai người đàn ông to khỏe phía sau chứ.
Đột nhiên, gáy bị ai đó đánh vào, Giang Lộc chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, ý thức bắt đầu tan rã, tay chân trong phút chốc trở nên rời rạc, cả người mềm nhũn ngã trên đường đá, hình ảnh cuối cùng cô thấy chính là hai đôi giày da màu đen.
Khi ý thức gần như biến mất, cô cảm thấy may mà mình không mang máy ghi âm theo người, nếu không thì …
Đầu gục xuống, cả người cô chìm vào bóng tối vô tận.