Trần Châu cảm thấy khí huyết dâng trào, tim đập thình thịch.
“Đừng gọi linh tinh.” Giọng nói khàn khàn như đang hút thuốc.
Giang Lộc nhón chân lên, bả vai tránh khỏi bàn tay anh. Hai tay chậm rãi đặt ở trên vai anh, môi ghé vào vành tai, cố ý cọ xát, mở miệng thổi nhè nhẹ.
“Em nói linh tinh hồi nào?”
Thần kinh anh run khẽ lên. Anh cố hết sức kiềm chế chính mình.
“Ai là chú của em?”
“Anh đó.”
“Lần trước ở đồn cảnh sát, không phải anh nói vậy à?”
Anh nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, cô nhớ chuyện này dai như vậy, lại còn mang thù nữa chứ.
Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang trên bờ vực suy sụp của mình.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Giang Lộc đặt môi lên cằm anh, giọng nói sung sướng: “Không sao, chỉ lỡ tay ấn tắt công tắc thôi.”
Trong bóng tối mờ mịt, đôi mắt cô to tròn rất doạ người, mang theo vẻ mê hoặc. Trần Châu theo bản năng duỗi tay sờ tường, chuẩn bị bật công tắc. Đột nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh ấn vào, giây tiếp theo, cả người anh như bị điện giật, anh mạnh mẽ rụt tay lại, dùng sức đẩy nhẹ cô ra.
Anh chật vật xoay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em mặc quần áo vào đi, anh đi nấu canh gừng cho em.”
“Anh nhất định phải bắt em nói rõ ra sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Lộc vang lên từ phía sau.
Trong im lặng mờ ảo, giống như chùm pháo hoa nổ tung ở phía chân trời, lộng lẫy chói mắt.
Trần Châu đột nhiên dừng lại.
“Trần Châu, anh thật sự thích em sao?”
“Tại sao em lại thấy anh không hề có cảm giác với em.” Giọng cô có chút tủi thân.
Trái tim anh thắt lại, xoay người lại. Hai mắt cô như có một tầng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương.
“Sao có thể chứ, em đừng nghĩ lung tung.” Anh hạ thấp giọng an ủi.
“Nếu anh thật sự thích em, sao lại thờ ơ với em như vậy? Nếu anh thật sự thích em, sao lần nào em cũng phải lấy hết dũng khí để chủ động với anh?”
Lời chất vấn với giọng điệu ấm ức như một nhát dao lăng trì trái tim Trần Châu, khiến cho anh ngây cả người.
“Không phải vậy đâu, Tiểu Lộc à. bây giờ em vẫn còn nhỏ, sau này anh không muốn em nghĩ… với lại giữa chúng ta…” Trần Châu muốn giải thích với cô nhưng càng giải thích thì càng rối.
Nhìn thấy vẻ mặt cô lập tức xụ xuống, cuối cùng anh cũng không nói được nữa.
Giang Lộc nhìn anh, sau đó xoay người. Cô cúi đầu, siết chặt góc quần áo vô thức xoa xoa, cô cắn môi, giả vờ thoải mái nói với anh.
“Em biết rồi, anh ra ngoài trước đi, em thay đồ.”
Trần Châu nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy giãy giụa.
“Rầm!”
Cánh cửa bỗng đóng sập, bóng đêm mờ mờ ban đầu đã biến thành bóng tối.
Giang Lộc giật mình, cô vô thức xoay người lại, vừa mới xoay người, hơi thở mạnh mẽ xông thẳng vào mặt, bị người nào đó ôm lấy, ấn vào lòng mình.
“Năm nay anh đã ba mươi hai tuổi rồi.” Giọng nói khàn khàn của Trần Châu vang lên.
“Em biết.”
“Năm nay em mới mười chín tuổi, em…”
“Nhưng mười chín tuổi đã là người trưởng thành rồi. Em biết mình đang làm gì, vì đó là anh, nên em không sợ chút nào.”
Cô cảm giác được cơ thể anh càng ngày càng căng cứng.
“Em có chắc mình sẽ không hối hận?”
“Từ khi gặp anh, em chưa bao giờ hối hận về điều gì cả.”
Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của anh. Sau đó cô bị anh bế lên, áp vào vách tường lạnh lẽo. Nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt bất ngờ ập đến.
“Trần…” Cô mở miệng nhưng chưa kịp nói xong thì anh đã dùng sức hôn cô. Anh lập tức tiến vào trong, không kiêng nể gì cả, nghênh ngang chiếm hữu sự đãi ngộ của riêng mình.
Bàn tay anh mang theo lửa nóng men theo một đường.
Cơ thể Giang Lộc run rẩy, cảm giác này cô chưa từng trải qua.
“Chờ… chờ chút…” Cô run rẩy nói.
“Hả?” Giọng anh gợi cảm khiến cô đỏ mặt.
Cô mở bộ quần áo ướt sũng, lấy ra một vật, đặt vào lòng bàn tay anh.
Trần Châu sờ sờ, lập tức cảm nhận được.
Vậy mà cô…
“Giang Lộc… em…”
Chưa kịp nói gì, đã bị cô ấy chặn miệng.
Hiện tại cô không muốn nghe anh nói nhiều như vậy. Mặc kệ anh có nói thế nào, hôm nay cô cũng phải làm.
Đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm. Cô lúc nào cũng dễ dàng khiêu khích ngọn lửa trong anh, khiến anh muốn dừng mà lại không được.
Giang Lộc bị Trần Châu ôm ra ngoài. Bởi vì hai chân mềm nhũn nên hoàn toàn không có chút sức lực.
Bên ngoài tiếng mưa rất lớn, rơi lộp bộp trên kính, rèm không che. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào.
Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, sau đó kéo lấy chăn mỏng đắp lên người cô. Aau đó anh nằm xuống bên cạnh, dùng sức ôm chặt cô vào lòng.
Trần Châu cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
“… Tiểu Lộc.”
Giang Lộc nhắm mắt. Cô vô cùng mệt mỏi, lúc này bắp đùi vẫn còn bủn rủn, khẽ “Ừ” đáp lại.
“Vừa nãy… có đau không?”
“Không… đau…”
Cô trả lời ngắt quãng.
Anh nhìn cô mở mắt không lên, cẩn thận hôn lên mi mắt cô.
“Mệt à”
“Dạ.”
“Vậy em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.”
“Dạ.”
Mí mắt nặng nề từ từ khép lại, một lúc sau cô liền chìm vào giấc ngủ.
Người trong ngực đang ngoan ngoãn dựa vào mình. Anh thỏa mãn không nói nên lời, cảm thấy mọi thứ đều không chân thật. Thậm chí không thể tin được, cô gái nhỏ nằm trong ngực này đã thật sự trở thành cô gái của anh.
Trần Châu yêu thương vuốt ve sợi tóc trên trán cô, còn tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của cô.
Xem ra cô đã mệt lắm rồi.
*
Sáng sớm hôm sau anh thức dậy, cô vẫn đang ngủ say.
Tư thế ngủ của cô rất lộn xộn. Đêm qua mặt cô áp vào ngực anh, nhưng giờ lại nằm ngay bụng.
Cô ngủ rất sâu, lông mi để lại cái bóng mờ ảo trên mi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn áp vào bụng anh, tạo thành sự tương phản màu sắc rõ rệt. Hơi thở ấm áp mà cô thở ra, khiến cả người anh căng cứng.
Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua là lần đầu tiên của cô, dù dục vọng có mãnh liệt đến đâu, anh cũng cố kiềm chế. Anh vươn tay ra, muốn ôm cô dịch lên một chút, nhưng khi anh chạm vào, cô bất mãn rầm rì.
Rõ ràng là cô không thích bị quấy rầy như thế này, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Trần Châu nhất thời không dám nhúc nhích, sau vài giây, Giang Lộc rốt cụộc cũng chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng khiến cô có chút không thích ứng được. Cô vô thức nâng tay che đi ánh sáng chói chang, đêm qua mưa to, thế nà hôm nay trời quang mây tạnh, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Dưới mặt là thứ gì đó, nóng và hơi cứng.
Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là ánh mắt dịu dàng của người đàn ông.
“Dậy rồi à?” Giọng anh vang lên.
“Dạ… dạ…” Cô mờ mịt gật đầu.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Anh lười biếng nói.
Giang Lộc nheo mắt, tất cả chuyện tối hôm qua đều ập đến. Anh lăn lộn thoải mái ra sao, còn cô như quân địch bại trận, bất chấp cầu xin anh thương xót.
Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng.
“Cái đó… Cái đó…” Cô ngập ngừng.
Gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, anh bỗng nhiên lại đưa tay ra, ôm cả người cô từ dưới bụng lên ngực mình.
Cả hai không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm lấy nhau.
Nằm được vài phút, Giang Lộc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn ngại ngùng như lúc mới dậy nữa.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
“Hơn mười giờ rồi.”
Cô mừng thầm, cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi học.
“Dậy chưa em?” Trần Châu cúi đầu hỏi cô.
Cô thoát khỏi vòng tay anh, thoải mái duỗi người.
“Anh xuống trước đi.”
Trần Chu mỉm cười, vén chăn mỏng bước ra khỏi giường. Thân trên để trần, thân dưới chỉ mặc chiếc quần lót góc bẹt màu xám.
Cô dứt khoát nằm trên giường, hai tay chống cằm, không chút ngại ngùng mà nhìn anh.