Quy Lai (Trở Về)

Chương 155: Nhân mô cẩu dạng* (Hứa Thừa Ngôn – Hơi H)




(*) Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Cái mà Hứa Thừa Ngôn gọi là để quên hợp đồng, tất nhiên cuối cùng cũng không cần Triệu Ngu đi lấy. Anh cử một thư ký bên cạnh đưa văn kiện đến Hoa Xán, còn Triệu Ngu thì bị anh đưa đến biệt thự.

Triệu Ngu sớm đã thông thuộc nơi này như nước chảy, sau khi vào nhà liền tự giác đến phòng tắm tắm rửa. Chờ tới khi cô ra thì Hứa Thừa Ngôn vẫn cả người âu phục như cũ, ngồi trêи sofa nói chuyện điện thoại với người khác.

Nếu không kể đến dáng vẻ khi ở trêи giường của anh thì nhìn qua thì ngược lại còn thấy áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, Đáng tiếc, cụm từ duy nhất hợp với anh, chỉ có thể là “nhân mô cẩu dạng”.

Anh đang bàn chuyện công việc với người bên kia, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vô cùng đứng đắn. Nhưng Triệu Ngu vẫn không kiêng nể gì mà ngồi xổm ở trước mặt anh, đưa tay cởi khóa quần anh xuống.

Anh không ngăn cản. Vừa nghiêm túc nghe điện thoại, vừa thản nhiên thưởng thức động tác của cô.

Móc ƈôи ȶɦịt đang ngủ say từ trong quần ra, tay Triệu Ngu bắt đầu di chuyển. Một tay cầm chắc thân gậy vuốt ve lên xuống, một tay mò xuống vỗ về hai quả trứng dái to to.

ƈôи ȶɦịt dần dần đứng thẳng trong tay cô, hô hấp Hứa Thừa Ngôn đã hơi loạn, nhưng vẫn bình tĩnh trò chuyện với đầu dây bên kia, một tay lại mò về trước người cô, dùng sức kéo khăn tắm xuống.

Giây phút cảnh xuân vô hạn lọt vào tầm mắt của anh, anh nhíu mày lại, đôi tay chuẩn bị trêu chọc иɦũ ɦσα cô cũng rút về.

Triệu Ngu biết chắc là anh đã nhìn thấy dấu vết ở bên trêи. Không phải do Tiết Tử Ngang làm mà là do Kỷ Tùy để lại hôm trước. Nhưng chắc chắn anh sẽ cho rằng đó là kiệt tác của Tiết Trạm.

Thấy anh dường như bị mất hứng, không muốn đụng vào cô nữa, Triệu Ngu chỉ có thể không ngừng cố gắng, nâng hai luồng nhũ thịt cọ xát với ɖu͙ƈ vọng của anh, cúi người nhét ƈôи ȶɦịt vào giữa khe ngực rồi chậm rãi ép chặt di chuyển.

Hứa Thừa Ngôn hít khẽ một hơi, muốn đẩy cô ra nhưng anh chẳng qua chỉ dùng ánh mắt mang tính tượng trưng ra hiệu cho cô, khi bị cô ngó lơ thì cũng không nhúc nhích nữa.

Cúp điện thoại xong, anh mới nhàn nhạt nói: “Hôm nay dừng ở đây.”

Triệu Ngu cười nhìn anh, ánh mắt nghiền ngẫm: “Hứa tổng bắt đầu tiếc tiền? 300 vạn là quá nhiều nên dù làm một lần cũng không dám?”

Hứa Thừa Ngôn mặt vô cảm liếc xéo cô một cái: “Tôi không thích làm người phụ nữ nào mới vừa bị người khác đè xong.”

“Tôi cũng không thích hầu hạ người đàn ông nào chưa tắm rửa đâu.” Nói như vậy nhưng Triệu Ngu vẫn không buông tay, ngược lại còn táo bạo hơn. Cô nâng hai đỉnh núi cọ qua cọ lại quy đầu của anh, dọc theo khe rãnh mà lượn thêm vài vòng, rồi lại kẹp ƈôи ȶɦịt cứng rắn giữa hai иɦũ ɦσα một lần nữa, dùng sức vuốt ve từ trêи xuống dưới.

Hứa Thừa Ngôn kêu lên một tiếng, hung ác véo đầu иɦũ ɦσα cô, thấy cô nhịn không được than nhẹ mới đắc ý nhếch môi.

Ánh mắt trực tiếp bỏ qua dấu vết chướng mắt trêи ngực cô, anh chuẩn bị cứ thế làm cô tiết ra. Nhưng mới được 2 phút, di động lại đổ chuông.

Nhìn thông báo hiện lên, anh không khỏi cúi đầu nhìn Triệu Ngu, lúc này mới chậm rãi bắt máy: “Có chuyện gì?”

Bên kia không biết nói gì, Hứa Thừa Ngôn không để ý mà “ừ” hai tiếng cho có lệ: “Tự cô quyết định đi, cũng chỉ là diễn một chút thôi, tôi không có hứng thú với hôn lễ lắm.”

Động tác Triệu Ngu chợt dừng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt đầy vẻ thờ ơ, cơ bản có thể khẳng định đầu dây bên kia là Trang Diệc Tình.

Ở bên anh nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với Trang Diệc Tình. So với bộ dáng nho nhã lễ độ đối với người ngoài, ở trước mặt Trang Diệc Tình, anh tựa hồ đóng kịch cũng lười làm.

Thái độ này của anh đối với Trang Diệc Tình, thật ra lại khá hợp ý cô. Đặc biệt hơn, tưởng tượng trước mặt chính là kẻ thù của cô, mà vị hôn phu của kẻ thù thì lại một bên nghe điện thoại, một bên thong dong hưởng thụ kɧօáϊ cảm được cô nhũ giao, cô lại cảm thấy trong lòng càng thêm vui sướиɠ.

Một màn này, thật đúng là giống hệt cảnh tượng lúc trước khi anh đi thử lễ phục cưới với Trang Diệc Tình.

Nhìn đỉnh ƈôи ȶɦịt liên tiếp lộ ra giữa hai иɦũ ɦσα, Triệu Ngu cười cười, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍ quy đầu một cái. Rõ ràng là chưa chạm vào đâu cả nhưng đồ vật trước ngực lại vì hưng phấn bừng bừng mả nhảy lên một chút.

Cô giương mắt, đối diện với đôi mắt tràn ngập tình ɖu͙ƈ của Hứa Thừa Ngôn thì đắc ý cười cười, lộ ra khiêu khích.

Hứa Thừa Ngôn tất nhiên cũng nghĩ tới cảnh tượng ở phòng thử đồ trước đây, anh duỗi tay xoa nhẹ cặp иɦũ ɦσα đầy đặn mềm mại của cô vài cái xong nhéo cằm cô ý bảo cô há mồm.

Triệu Ngu dùng khẩu hình nói: “Anh còn chưa có tắm đâu.”

Hứa Thừa Ngôn đứng dậy, trực tiếp kéo tay cô đi về phía phòng tắm.

Trang Diệc Tình cũng chỉ thuận miệng nói hai câu về chuyện hôn lễ, sau đó hai người toàn bàn chuyện công việc.

Hứa Thừa Ngôn vẫn một mực đứng đắn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Ngu, nhìn cô cởi từng món từng món đồ một giúp anh xong lại lấy vòi hoa sen kiên nhẫn tắm cho anh.

Cô đã sớm không còn mảnh vải che thân. Vì anh, khi tắm cô còn cố tính dùng cơ thể mềm mại dán lên người anh và cọ xát. Đặc biệt là nửa người dưới, cô cọ rửa cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận dùng vòi hoa sen chăm sóc ƈôи ȶɦịt của anh, hai tay thay phiên nhau hết xoa rồi lại bóp.

Hô hấp Hứa Thừa Ngôn càng thêm dồn dập, bên kia tựa hồ cũng phát hiện ra anh có điểm khác thường, không biết nói với anh cái gì, anh lại chỉ cười như lẽ tự nhiên: “Cũng thế, cũng thế.”

Cúp điện thoại ném sang bên cạnh, thuận tiện lấy bao cao su mặc lên. Anh đẩy Triệu Ngu đè cô lên tường, banh ʍôиɠ cô ra dùng sức cắm vào.

Đường đi chật hẹp bị căng đầy, Triệu Ngu thoải mái thở một hơi, quay đầu lại đắc ý nhìn anh: “300 vạn.”

Hứa Thừa Ngôn không nói một câu, siết chặt ʍôиɠ cô, dùng hết sức đâm tới.

“Hứa tổng kiềm chế nha, nếu lỡ như bắn quá nhanh, vậy thì thiệt cho anh quá. Nếu tôi là anh, tôi vẫn sẽ chọn… nghẹn mãi không bắn.”

Giảo hoạt chớp chớp mắt với anh, Triệu Ngu vừa vặn eo chủ động phối hợp, lại vừa hô hấp nặng nhọc tiếp tục trêu chọc: “Nếu nói vậy thì, kể cả anh làm tôi một ngày một đêm, cũng chỉ có thể tính 300 vạn, nhưng mà nha… Chậc chậc, Hứa tổng đã đến tuổi này rồi, khả năng có hơi khó đó. Nếu là 3 phút lại bắn một lần, tôi sợ anh còn chưa chơi chán thì đã phá sản trước rồi.”

Hứa Thừa Ngôn cười khẩy: “Khó trách Tiết Trạm nguyện ý mỗi lần ra 30 vạn, không phải là một tháng anh ta mới được làm cô một lần đấy chứ?”

“Hứa tổng tò mò về năng lực của Tiết Trạm như vậy thì để tôi quay trở về bên người anh ấy một lần nữa, làm cùng anh ấy một lần rồi quay video để anh quan sát một chút nhé?”

Đáp lại cô là hành động thọc vào rút ra càng thâm hung mãnh. Từ phía sau, anh cầm lấy một bên nhũ thịt hung hăng nhéo, hô hấp dồn dập thổi khí bên tai cô: “Đi theo tôi mà vẫn còn dám quay về bên anh ta, cô thử xem?”

“Tôi không phải là sợ Hứa tổng không trả nổi tiền (chơi gái) lại cố ý tìm cớ không làm tôi nữa. Chẳng qua ngoại trừ lý do tôi mang thai, Hứa tổng cũng không có lý do gì để không chạm vào tôi nhỉ? Vậy để tôi tính một chút, ở cái tuổi này của anh tạm thời tính 3 lần một tuần đi, vậy thì một tuần 900 vạn. Chờ đến khi anh kết hôn với Trang đại tiểu thư, tôi cũng miễn cưỡng được coi là tiểu phú bà nha. Đến lúc đó còn có thể tìm đại một tình nhân nhỏ thuận mắt, trải nghiệm cảm giác làm kim chủ.”

Hứa Thừa Ngôn thì ngược lại, hiếm khi không để ý tới cô đang trêu chọc năng lực làʍ ȶìиɦ của mình mà hơi thả chậm động tác và hỏi: “Sao hả? Không tin tưởng vào bản thân như vậy, cảm thấy mị lực của mình chỉ có thể chống đỡ được đến khi tôi kết hôn?”

Triệu Ngu lắc đầu: “Tôi thì lại không có hứng thú làm tiểu tam, cho nên lúc đó tôi sẽ nhanh chóng cút ra xa, tuyệt đối không tạo thêm phiền phức cho anh.”

“Nhìn cô vậy mà cũng có nguyên tắc đó nhỉ?” Hứa Thừa Ngôn hừ lạnh một tiếng, lại siết chặt eo cô mà đẩy nhanh động tác, đâm chọc như bay.

“Đúng vậy a, ai nói kỹ nữ còn không thể lập đền thờ chứ*?” Triệu Ngu bĩu môi: “Mấy người có tiền các anh không phải cũng đều miệng nam mô bụng bồ dao găm hay sao?”

(*) Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết: chỉ những người phụ nữ lăng loàn ra vẻ thanh cao.

Nghe cô châm chọc như vậy, Hứa Thừa Ngôn hơi sửng sốt một chút, lại cong môi cười tự giễu, tiếp tục đẩy eo va chạm mạnh mẽ với tiểu huyệt của cô, nắm lấy mặt cô kéo về sau rồi ngậm lấy môi cô.

Khi anh bắn toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong thân thể cô, anh mới ôm cô thở hổn hển và gằn từng chữ một ở bên tai cô: “Muốn dùng tiền của tôi đi bao dưỡng người đàn ông khác sao, cửa sổ cũng không có.”