Quy Lai (Trở Về)

Chương 112: Chân tướng




Tiết Trạm ngồi trước mặt Tiết Tử Ngang, mặt không cảm xúc nhìn người đối diện.

Tiết Tử Ngang vẫn dựa vào sofa như cũ, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Ngồi bên cạnh chú cháu hai người, Triệu Ngu thỉnh thoảng lại liếc di động một cái, cho đến khi nhận được tin tức của Kỷ Tuỳ: [ Anh ở dưới lầu, có gì nhớ gọi cho anh. ]

Triệu Ngu trả lời: [ Anh yên tâm đi, em và anh ta chỉ nói chuyện thôi. ]

Nghĩ nghĩ một chút cô lại thêm một câu: [ Lúc nào lên được thì em sẽ gọi điện thoại cho anh. ]

Ngụ ý là, trừ phi nhận được tín hiệu của cô thì ngàn vạn lần không được đi lên. Nhưng Triệu Ngu lần này cũng không dám chắc Kỷ Tùy sẽ nghe lời cô, bởi vì bạn trai cũ của cô ở ngay đây, người bình thường đương nhiên khó có thể tiếp nhận điều này.

Cô có chút hối hận khi nói cho Kỷ Tùy biết Tiết Tử Ngang ở đây. Nhưng nếu cô nói dối, lỡ như Kỷ Tùy nhìn thấy Tiết Tử Ngang từ chỗ cô rời đi, cô sẽ càng khó giải thích, đến lúc đó niềm tin giữa họ sẽ biến mất không sót lại chút dấu vết nào.

Có lẽ cô không nên để Tiết Tử Ngang vào nhà, nhưng với tính tình nóng nảy của Tiết Tử Ngang thì nếu không cho vào, anh vẫn sẽ cứ luôn đứng ở ngoài cửa, chờ Kỷ Tùy tới thì hai người họ không thể không chạm mặt, lại vẫn hỏng việc như cũ.

Trong lòng thầm thở dài một tiếng, cô chỉ có thể tiếp tục gửi tin nhắn cho Kỷ Tùy: [ Đừng lo lắng, chú của Tiết Tử Ngang cũng tới, có Tiết Trạm ở đây, anh ta sẽ không làm gì em đâu, em không thể để bọn họ biết em và người của Lan Tỉ đang yêu nhau. ]

Liếc nhìn thức ăn trêи bàn sắp nguội, Triệu Ngu thăm dò mở miệng: “Hai người… Có muốn ăn cơm trước hay không?”

Lúc này có thể nói rằng không ai có tâm tình ăn cơm, nhưng dù sao sự trầm mặc cũng bị phá vỡ, Tiết Trạm liếc mắt nhìn Triệu Ngu một cái rồi hỏi Tiết Tử Ngang: “Có biết vì sao lúc trước mẹ cháu không phản đối việc hai đứa ở bên nhau không?”

Tiết Tử Ngang giống như không nghe thấy gì, căn bản là không để ý đến Tiết Trạm, nhưng Triệu Ngu lại có chút kinh ngạc khi những gì Tiết Trạm nói lại liên quan đến cô.

Tiết Trạm tiếp tục: “Bởi vì cháu từng nhắc đến thân thế của Triệu Ngu. Cháu kể là, mẹ Triệu Ngu vì không thể chịu đựng được bạo lực từ người chồng nên đã mang theo đứa con trong bụng rời xa quê hương. Mẹ cháu thấy mình cũng có quá khứ như vậy, cho nên…”

“Chú nói dối!” Tiết Tử Ngang đứng bật dậy từ sofa, trừng mắt nhìn Tiết Trạm: “Tiết Trạm, chú đừng có quá phận, hại chết cha tôi còn chưa đủ, giờ còn dám bôi nhọ ông ấy?”

“Có phải bôi nhọ hay không, chẳng phải hỏi mẹ cháu là biết được hay sao?”

“Người là do các người hại chết, bà ấy đương nhiên sẽ giúp chú…” Những chữ còn lại anh thực sự không thể nào thốt nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt hằn đỏ tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm Tiết Trạm.

Tiết Trạm khẽ thở dài: “Khi ba cháu mất, lúc đó cháu cũng đã 10 tuổi, chú không tin cháu không nhớ một chút gì. Khi cháu học lớp 1, mẹ cháu nằm viện một thời gian, nói với bên ngoài là ngã bị thương, thực ra là do bị ba cháu đánh gãy xương sườn.”

“Chú nói bậy!” Tiết Tử Ngang siết chặt nắm đấm, từng khớp tay bị siết quá chặt mà phát ra tiếng vang răng rắc, cả người anh đều phát run: “Tôi không cho phép chú bịa đặt nói xấu cha tôi!”

Tiết Trạm phớt lờ cơn thịnh nộ của Tiết Tử Ngang, tiếp tục nói: “Lúc cháu học lớp 2, mẹ cháu lại nằm viện một thời gian, người ngoài nói rằng do phẫu thuật ruột thừa, nhưng vẫn là do ba cháu đánh.”

Tiết Tử Ngang bật dậy từ sofa, nắm đấm hướng thẳng đến mặt của Tiết Trạm, nhưng khi chỉ còn cách 1 cm đã run rẩy ngừng lại.

Tiết Trạm ngước nhìn anh: “Cha cháu là một người cha tốt, cũng là một đứa con trai hiếu thảo, một người anh chuẩn mực, thậm chí đôi khi còn là một người chồng tốt. Đáng tiếc, có chút vấn đề ông ấy không tài nào thay đổi được. Đặc biệt là sau khi bị chẩn đoán mắc ung thư gan, tâm tình ông ấy hậm hực, tính tình tàn bạo, thường xuyên đem cơn giận đổ lên đầu mẹ cháu.

Chú là người duy nhất ngăn cản ông ấy, là người bảo vệ mẹ cháu rất nhiều lần, cho nên hôm nay mẹ cháu mới nói như vậy với cháu. Chú nghĩ rằng bà ấy chỉ biết ơn chú. Do khoảng thời gian kia quá thống khổ nên mới đặt tất cả hy vọng của mình lên người chú.

Nhưng chú cùng bà ấy trước nay chưa từng có gì cả, càng không xứng với bốn chữ “gian phu ɖâʍ phụ” mà cháu nói. Hôm nay cháu nói những lời này với chú thì không sao cả, nhưng đối với mẹ cháu là đang đục khoét vào tim của bà ấy.”

Tiết Tử Ngang nghiến răng, đôi môi run rẩy: “Đừng nguỵ biện, tôi nghe thấy, tôi đã nghe thấy toàn bộ, các người nói…”

Tiết Trạm thống khổ mà nhắm mắt lại: “Đúng, cái chết của ba cháu, hai bọn chú đều có lỗi, có lẽ đoạn thời gian đó mẹ cháu quá thống khổ, quá áp lực, nên mới nhất thời xúc động… Bà ấy bởi vì cảm xúc không ổn định nên đã nói với chú những điều không thích hợp, nhưng giữa chú và bà ấy… Cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ là chú và bà ấy không ngờ rằng sẽ bị cha cháu nghe được, làm ông ấy bị kϊƈɦ thích rất lớn. Cơ thể ông ấy vốn dĩ đã rất yếu rồi, cho nên…”

“Tôi không tin, tôi không tin…” Tiết Tử Ngang liều mạng lắc đầu, mờ mịt quay lưng. Khi đi vòng qua sofa, hai chân anh mềm nhũn, cả người khụy xuống.

Triệu Ngu kịp thời đỡ được Tiết Tử Ngang, anh lại bắt lấy cánh tay của cô: “Em tin chú ấy sao? Em tin chú ấy sao? Tôi không bao giờ, tôi không tin, lời nói của bọn họ, một câu tôi cũng không tin…”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu cắn cắn môi, không dám nói gì.

Tiết Tử Ngang đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi buông cô ra, thất tha thất thểu mà đi về phía cửa.

Triệu Ngu đuổi theo hai bước rồi dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiết Trạm ở trêи ghế. Anh vẫn mặt không biểu tình như cũ ngồi đó, trong mắt nhìn không ra chút cảm xúc nào khác, nhưng cánh tay quấn đầy băng gạc đã thấm đỏ, sắc mặt cũng không quá tốt.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Triệu Ngu duỗi tay dìu anh, nhưng anh không nhúc nhích, cô căn bản không kéo nổi anh.

Triệu Ngu bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy hòm thuốc ra, thật cẩn thận mà giúp anh gỡ băng gạc thấm đầy máu ra để chuẩn bị cầm máu trước cho anh, nhưng cởi được một nửa, cô lại không dám động đậy nữa.

Anh thật sự chảy quá nhiều máu, chỉ sợ miệng vết thương so với cô nghĩ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cô không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp nên không thể xử lý.

Hơn nữa, nhìn thấy sắc đỏ của máu, cảm giác ghê tởm và sợ hãi lại từ lục phủ ngũ tạng trào lên, làm cô không nhịn được mà hít thở dồn dập.

“Tiết Trạm.” Cô quay đầu lại, không dám nhìn cánh tay anh: “Đi bệnh viện được không?”

Tiết Trạm rũ mắt nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt mình, sắc mặt trắng bệch, hai mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy, bàn tay đặt trêи cổ tay anh cũng khẽ run.

Môi giật giật, anh không nói một lời nhưng chậm rãi nâng tay trái lên nắm tay cô.

Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn anh một cách khó hiểu, anh lại cúi người, chậm rãi ʍút̼ môi cô.

Kể từ lần họ trở về từ Ngô Thành, hai người chưa bao giờ thân mật như lúc này.

Mấy ngày nay, bầu không khí giữa họ vẫn luôn rất vi diệu. Mục đích của Triệu Ngu là giả bộ ngoài ý muốn nảy sinh quan hệ với Tiết Trạm, lại ở trước mặt anh lộ ra những vết sẹo từ quá khứ, không biết nên đối mặt với anh như thế nào trong lúc rối rắm này. Tiết Trạm cũng không rõ nổi mối quan hệ giữa anh và cô, thế nên để cô dần xa lánh anh, ra vẻ bình tĩnh ở trước mặt anh, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hiện tại, anh hôn càng lúc càng nhanh, giống với hô hấp dồn dập hiện tại của anh, tựa như hận không thể nuốt trọn cả người cô.