Quy Lai (Trở Về)

Chương 103: Khoảng cách xa nhất




Mở cửa căn hộ ra, nhìn Trang Diệp đang nghiêng người dựa vào cánh cửa, nghe thấy mùi rượu gay mũi trêи người Trang Diệp, Kỷ Tùy nhíu mày: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

Trang Diệp đã say nên hoàn toàn đứng không vững, mới ngồi dậy đi được hai bước đã lảo đảo, nghiêng ngả sang một bên, may là Kỷ Tùy đỡ kịp.

Bất đắc dĩ chậm rãi đỡ Trang Diệp vào phòng khách, Kỷ Tùy lại hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc tới chỗ anh?”

Trang Diệp không trả lời câu hỏi của Kỷ Tùy, chỉ ngửi ngửi trêи người Kỷ Tùy rồi lập tức cau mày, quay đầu tránh qua một bên, vẻ mặt ghét bỏ: “Mùi gì vậy? Khó ngửi muốn chết.”

Mới trải qua tình ái quá mãnh liệt, trêи người không tránh khỏi còn lưu lại mùi thể dịch của nam nữ, Kỷ Tùy có chút không tự nhiên, dìu Trang Diệp ngồi xuống sô pha rồi xoay người rót nước cho Trang Diệp.

Trang Diệp mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, hai mắt ngây dại nhìn Kỷ Tùy: “Không đến chỗ của anh thì còn có thể tới chỗ nào a? Gọi điện thoại cho anh anh lại không nói gì, nên em chỉ có thể tự tới.”

Nói đến đây, Trang Diệp lại cười khanh khách với Kỷ Tùy, đắc ý tỏ vẻ “Anh thấy em thông minh không?”

Kỷ Tùy đưa nước ấm cho Trang Diệp xong chột da ho khan: “Anh đang tắm.”

Vốn định gọi lại, cuối cùng không cẩn thận lại bị quyến rũ đến mức lửa ɖu͙ƈ đốt người, chỉ lo làm chuyện kϊƈɦ thích, quên mất người em trai này của anh.

Tốt nhỉ, trực tiếp tìm tới chung cư của anh, say đến như vậy, anh cũng không đuổi được, chỉ có thể để Triệu Ngu lặng lẽ trốn ở trong phòng, cảm giác như là đang yêu đương vụng trộm vậy.

Uống ngụm nước, Trang Diệp đấm nhẹ vào cái đầu đau, giọng điệu thở dài: “Anh, em sắp kết hôn rồi.”

“Anh biết. Nếu không muốn thì cứ nói thẳng với chị em, chị ấy chắc sẽ không ép em.”

Trang Diệp cười nhạo: “Có gì khác đâu? Không phải người này thì sẽ là người khác, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, cưới ai mà không phải là cưới chứ?”

Đang nói anh lại đột nhiên cười ha hả: “Cưới cô gái kia, Lăng Kiến Vi còn phải gọi em là anh rể, nó ngủ với bạn gái em, em liền ngủ với… Chị của nó… Ha ha ha ha…”

Kỷ Tùy bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị dìu Trang Diệp vào phòng dành cho khách để nghỉ ngơi thì Trang Diệp lại đột nhiên ôm chặt eo Kỷ Tùy: “Anh, vì cái gì a? Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Một người là người con gái mà em yêu nhất, một người là người anh em mà em tin tưởng nhất, vì sao họ phải làm ra loại chuyện như vậy chứ? Vì cái gì mà muốn cứa dao vào tim em? Thật sự rất đau, rất đau…”

Quả nhiên là người say, một giây trước còn cười ha ha, giây sau lại như đứa con nít ôm anh khóc to. Kỷ Tùy không đành lòng, nhưng không còn cách nào khác, anh chỉ có thể vươn tay vỗ vỗ vai Trang Diệp: “Chuyện của quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi.”

“Nhưng em không quên được! Anh có biết mỗi tối em đều mơ thấy cô ấy hay không? Em thật sự rất nhớ cô ấy, rất luyến tiếc cô ấy, em cũng rất hận cô ấy, sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Sao có thể đối xử với em như vậy?”

Trong phòng, Triệu Ngu tựa ở phía sau cánh cửa không kiềm được mà nắm chặt vạt áo.

Trang Diệp không màng đến hình tượng mà khóc to ra tiếng như vậy, là cảnh tượng trước nay cô chưa từng thấy.

Trong trí nhớ của cô, dù gặp chuyện như thế nào, Trang Diệp vĩnh viễn đều là bộ dáng tự tin và kiêu ngạo, cho dù say đến rối tinh rối mù, anh cũng sẽ không để lộ ra mặt yếu đuối của mình với người khác.

“Vì cái gì? Vì cái gì? Hi Hi… Vì cái gì cơ chứ?”

Trang Diệp còn đang không ngừng nghẹn ngào ở phòng khách, một hai cứ lặp lại câu nói này.

Triệu Ngu ở sau cánh cửa phòng ngủ, trong lòng cũng rất muốn hỏi một câu, vì cái gì?

Cô chẳng qua chỉ là muốn ở bên cạnh người mà cô thật sự thích, cũng chỉ nói chuyện yêu đương rất đỗi bình thường với nam sinh mà cô thật sự rất thích, vì sao lại hại cô đến nỗi cửa nát nhà tan, bắt cô phải rơi vào địa ngục lạnh giá?

Khi Kỷ Tùy trở về phòng thì đã gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Trang Diệp vừa khóc nháo cuối cùng cũng ngừng, trực tiếp ngủ ở trêи sô pha.

Nhìn Triệu Ngu không còn gì gọi là buồn ngủ nữa, Kỷ Tùy hôn trán cô xin lỗi: “Sáng mai chờ cậu ấy tỉnh rượu anh sẽ bảo cậu ấy đi.”

Triệu Ngu lắc đầu mỉm cười: “Em không sao, quả thật là em đã đòi hỏi nhiều quá, làm anh khó xử, nhưng em thật sự vẫn chưa sẵn sàng…”

“Anh hiểu.” Kỷ Tùy ôm chặt lấy cô: “Yên tâm, anh đều hiểu, mau ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Triệu Ngu vẫn không ngủ được, lúc nửa đêm vậy mà lại muốn đi toilet.

Cô biết Trang Diệp đang ngủ ở sô pha, nhưng nhu cầu sinh lý không chờ nổi, liền chỉ có thể cẩn thận rời khỏi giường, đến đèn hành lang cũng không dám bật.

Phòng khách có che bức màn, duỗi tay ra cũng không thấy bàn tay năm ngón đâu, cô vừa ra đến đó liền cẩn thận dùng điện thoại rọi đèn pin lên sô pha, quả nhiên thấy được một dáng người yên tĩnh.

Tiếng thở đều đặn truyền đến, từ phía xa cảm nhận được sự tồn tại của Trang Diệp, Triệu Ngu không nhịn được tiến tới từng bước từng bước nhỏ.

Ngay cả khi không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô vẫn nhớ như in bộ dạng khi ngủ say của anh.

Đã rất lâu trước kia, cô còn mang tâm tư thiếu nữ, chuyện thích làm nhất khi tỉnh lại, chính là dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng miêu tả từng nét trêи khuôn mặt anh tuấn của anh.

Mà mỗi lần tỉnh giấc, thấy ánh mắt si mê của cô, anh luôn rất tự luyến hỏi một câu: “Chồng em có phải đẹp hơn hôm qua nữa đúng không?”, sau đó hai người ve vãn, đánh yêu nhau không ngừng, và không ngoại lệ, mỗi lần đều kết thúc bằng tình ái đầy vui sướиɠ.

“Hi Hi…” Tiếng nói mớ vang rõ trong bóng đêm, cũng làm Triệu Ngu đột nhiên lấy lại tinh thần, trong nháy mắt dừng lại bước chân.

“Hi Hi… Hi Hi…”

Trang Diệp tiếp tục gọi trong vô thức, Triệu Ngu nắm chặt tay, xoay người dứt khoát đi vào toilet, không hề quay đầu lại.

4 năm trước đây cũng chưa từng mềm lòng, bây giờ, cần gì phải làm mình thêm phiền não chứ?

Ngày hôm sau khi Triệu Ngu tỉnh lại, Trang Diệp đã rời đi.

Vật dụng cơ bản của cô đều ở trong phòng ngủ của Kỷ Tùy, đồ rửa mặt thì ngày hôm qua lúc Kỷ Tùy mở cửa cho Trang Diệp cô đã dọn rồi, Trang Diệp vẫn chưa phát hiện điều khác thường gì ở trong căn hộ của Kỷ Tùy.

Nhìn đồ rửa mặt dùng một lần mà Trang Diệp đã dùng ở trong thùng rác, Triệu Ngu làm như không thấy và hỏi: “Em nhớ anh từng nói, em trai anh từng học MBA ở nước ngoài, bây giờ cậu ấy tạm nghỉ học để về kết hôn à?”

Kỷ Tùy cười xoa xoa đầu tóc rối của cô: “Chỉ là sắp kết hôn thôi, chứ không phải là kết hôn ngay lập tức.”

Triệu Ngu thở dài nhẹ nhõm: “Vậy tạm thời ở lại bao lâu? Hay giống như chị anh, đính hôn trước?”

“Bọn họ không đính hôn mà trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn, ngày tháng còn chưa chọn, chắc là sẽ không quá sớm, chẳng qua Trang Diệp đã làm đơn xin tạm nghỉ học, bây giờ người trong nhà rất cần cậu ấy, nên cậu ấy tạm thời sẽ không quay lại Pháp.”

Trong lòng Triệu Ngu lại đột nhiên trầm xuống.

Đầu tiên là Trang Diệp về nước, rồi còn tạm thời ở lại trong nước, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô. Trước đây chỉ cần tránh một người là Trang Diệc Tình, bây giờ lại thêm cả Trang Diệp, nguy cơ bị phát hiện của cô càng lớn hơn.

Huống chi nhà họ Trang còn liên hôn với nhà họ Lăng, hai gia tộc sẽ không còn là quan hệ không bao giờ qua lại với nhau như trước, lúc hai nhà ngồi lại với nhau, có khi nào sẽ nhắc tới kẻ đầu sỏ gây tội là cô không?

Mà Lăng Kiến Vi và Lăng Kiến Uyên đều biết thân phận hiện tại của cô, nói không chừng những người nhà họ Lăng khác cũng biết, một khi có người nhắc với nhà họ Trang thì mọi thứ cô làm sẽ thất bại hết thảy trong gang tấc.

Kỷ Tùy không phát hiện ra cô đang thất thần lúc đánh răng, anh chỉ tò mò hỏi: “Em có hứng thú với chuyện kết hôn của em trai anh đến vậy sao?”

Triệu Ngu phun nước xúc miệng ra, giả vờ tức giận nhìn anh: “Đương nhiên là cảm thấy hứng thú rồi, nói không chừng sau này anh cũng sẽ giống như em trai anh, phải liên hôn với người khác, em muốn hiểu biết tình hình trước, nếu thật sự có ngày đó, em sẽ….”

“Sẽ thế nào? Sẽ đi cướp hôn, hay sẽ bỏ anh?” Kỷ Tùy ôm lấy cô từ sau lưng rồi nhẹ nhàng hôn sau tai cô: “Anh đảm bảo, sẽ không có ngày đó.”

Lại thủ thỉ thì thầm thắm thiết với Kỷ Tùy hơn nửa ngày, chờ anh rửa mặt xong rồi vào phòng bếp làm bữa sáng, Triệu Ngu mới cầm điện thoại di động lên, tìm Weibo của Lăng Kiến Vi rồi nhắn tin: [ Tôi là Triệu Ngu, tôi muốn gặp cậu. ]