Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 85




Edit: Nếp Cẩm

Beta: Hazjk + Ami

Khi chiếc lưỡi mềm mại của Tiết Trạm tiếp tục hướng chỗ sâu trong khoang miệng cô thăm dò, bàn tay của Triệu Ngu đập vào ngực anh, đẩy anh ra thật mạnh.

Trong lúc nhất thời cô vẫn không chắc anh là động tình mất khống chế hay là có động cơ gì, nhưng lý trí nói cho cô biết đây mới là phản ứng tốt nhất mà cô nên làm.

Hơn nữa người như anh sao có thể mất khống chế? So với tin tưởng anh có tình cảm với cô, tốt hơn là tin rằng anh đã phát hiện ra gì đó và đang cố gắng kiểm tra cô.

Cúi đầu thở hổn hển vài cái, Triệu Ngu rũ đầu không dám nhìn anh, chỉ hoảng loạn mà bật dậy khỏi ghế và lắp bắp nói: “À ừm… Xin lỗi phó chủ tịch Tiết, tôi… Tôi phải về đây, tối hôm qua… Cám ơn anh đã cho tôi ở lại đây.”

Nói xong không cho Tiết Trạm cơ hội phản ứng, cô hoang mang rối loạn nhanh chóng bước đi ra ngoài, tới cửa rồi mới ý thức được trêи người còn đang mặc áo ngủ của anh nên chỉ có thể vội vàng quay lại, chạy lên trêи lầu thay quần áo, cầm túi xuống dưới, khẩn trương mà chào tạm biệt anh.

Toàn bộ quá trình Tiết Trạm không nói một câu, trêи mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ bình tĩnh mà ngồi ở bàn ăn nhìn cô co quắp bất an đi tới đi lui ở trong phòng cho đến khi cửa lớn đóng lại và bóng dáng của cô đã biến mất không thấy.

Triệu Ngu gọi xe về chung cư mình, dọc theo đường đi đều phỏng đoán tâm tư của Tiết Trạm, càng nghĩ càng cảm thấy, người đàn ông kia hẳn là đang nghi ngờ cô.

Nhưng chỉ là một Tống Huyền, có thể gợi lên lòng nghi ngờ của anh sao?

Có lẽ nào anh sớm đã nhìn thấu vai diễn của cô từ trước? Mà hiện tại hết thảy những gì anh làm, giống như là cô làm với Kỷ Tùy vậy, chơi trò mèo vờn chuột?

Đây là kết quả tệ nhất, nếu là thật sự tới nước này, thì cô sẽ gặp khó khăn mất.

Bởi vì tâm trạng không ổn, khi xe đến nơi, Triệu Ngu cũng không để ý đến chiếc xe dừng bên cạnh, chờ cô vào cửa hông dọc theo vành đai xanh đi được một đoạn, tùy ý liếc mắt ra rào chắn bên ngoài, lúc này mới phát hiện xe Kỷ Tùy ở ven đường cách đó không xa.

Cửa sổ xe đóng chặt, cô không nhìn thấy trong xe có người hay không, nhưng nơi đó chỉ cho phép dừng xe tạm thời, anh hẳn là chưa đến được bao lâu, có khi vẫn còn đang ở trêи xe.

Sáng sớm cuối tuần chạy tới dưới lầu tiểu khu cô, là muốn chờ cô sao? Hay chỉ đơn thuần là cảm thấy nhớ cô nên không tự chủ được mà đến đây?

Triệu Ngu lấy điện thoại di động ra, xem xem có cuộc gọi nhỡ của Kỷ Tùy hay tin nhắn WeChat nào không, thuận tiện cũng theo dõi, xác định Tiết Tử Ngang không xuất hiện ở chung cư cô.



Nhưng vì cẩn thận, cô cũng không trực tiếp lên nhà, mà là một bộ dáng mờ mịt vô tư nhìn nhìn xe Kỷ Tùy, lại tiếp tục cúi đầu đi vào chung cư.

Chờ cô lên đến tầng 31, từ ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chiếc xe kia ngừng ở chỗ cũ, vì thế cô nhắn 1 tin WeChat : 【 Dưới lầu là xe anh sao? 】

Trêи giao diện vẫn luôn hiển thị khung hình trò chuyện của đối phương, nhìn có vẻ như đang soạn 1 tin rât dài, nhưng mà chờ khi anh trả lời lại chỉ có ngắn ngủn một chữ “Ừ”.

Triệu Ngu suy đoán Kỷ Tùy hơn phân nửa là mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện thế cho nên cố ý học bộ dáng do dự vừa rồi của anh, tùy ý nhắn lung tung một ít chữ, kéo dài thời gian, sau đó mới nói ra 1 câu:【 Có chuyện gì lên đây rồi nói đi, tầng 31. 】

Kỷ Tùy mới vừa ra thang máy thì liền nhìn thấy Triệu Ngu đang đứng dựa tường, rõ ràng là cố ý chờ anh.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không được tự nhiên, Triệu Ngu cúi đầu, xoay người mở cửa, nhỏ giọng nói: “Anh vào nhà đi.”

Kỷ Tùy đi theo cô vào trong, tuy có chút câu nệ, nhưng vẫn theo bản năng mà đánh giá một chút, nhà đơn giản tố nhã, tươi mát nhu hòa, cùng cảm giác cô cho người khác hoàn toàn giống nhau.

“Anh ăn sáng chưa?” Triệu Ngu không hỏi anh vì sao ở dưới lầu, chỉ tỏ một bộ dáng bình tĩnh, cười cười: “Tùy tiện ngồi đi, chỗ tôi quá nhỏ không so được với nhà anh.”

“Tôi cảm thấy khá tốt, rất có không khí gia đình.” Kỷ Tùy cũng cười, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống bộ lễ phục bên trong áo khoác cô.

“Em tối hôm qua… Không về?”

Triệu Ngu gật đầu: “Cùng cấp trêи tham gia tiệc tối, có uống chút rượu nên tìm khách sạn gần đó rồi ngủ lại.”

Ánh mắt Kỷ Tùy ảm đạm xuống: “Là… Tiết Tử Ngang?”

“Không phải, tôi và anh ấy đã không còn bất kì quan hệ gì.” Triệu Ngu giải thích thật nhanh cuối cùng còn cố ý thêm một câu: “Tối hôm qua là một mình tôi không có người đàn ông khác.”

Nói xong, cô nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng cúi đầu, và lấy ly rót nước cho anh chứ không dám nhìn anh nữa.

Biểu cảm của Kỷ Tùy lấy mắt thường có thể thấy được sáng lên. Thấy rằng cô đang bồn chồn đến mức không thể nhận ra được nước tràn ra khỏi ly, anh liền nhanh chóng đứng dậy để tắt nước.

Cô sử dụng một máy lọc nước nhỏ và cần nhấn công tắc bằng ngón tay để lấy nước ra, do đó, đầu ngón tay anh vô thức siết chặt lấy cô, và lòng bàn tay ấm áp áp vào mu bàn tay cô.

Thân mình Triệu Ngu run lên, muốn rút tay về, nhưng sau khi rụt rụt ra bên ngoài lại không tiếp tục động, liền như vậy cứng ngắc trong không khí.



Đầu ngón tay Kỷ Tùy giật giật, cũng là muốn rút tay về, nhưng rũ mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, nhìn bộ dáng khẩn trương ngượng ngùng của cô, do dự một chút xong anh lấy hết can đảm, thuận thế cầm toàn bộ tay cô.

Triệu Ngu không giãy giụa, chỉ ngẩng đầu sợ hãi mà nhìn anh, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lần nữa cúi đầu.

Thân mình cả 2 kề sát nhau, anh có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của cô, cô cũng có thể nghe được nhịp tim anh đập càng lúc càng nhanh.

Sau đó, thân mình anh lại gần chút, cánh tay kia chậm rãi vòng qua vai cô, nhẹ nhàng mà giúp cô một chút, nhưng lại thu hồi thực mau, cả bàn tay đang cầm tay cô kia cũng nhanh chóng rút lui.

“Tôi… Tôi đúng là còn chưa ăn sáng, tôi đi làm vậy.” Dứt lời anh trực tiếp vọt vào phòng bếp, bóng dáng nhìn qua thậm chí có chút chật vật.

Triệu Ngu không khỏi cong môi cười cười. Cô khẩn trương là giả vờ, nhưng người đàn ông này là khẩn trương thật, phỏng chừng cách ở cùng với con gái thế nào anh cũng không biết.

Nghe trong phòng bếp có động tĩnh sột sột soạt soạt, thấy thời gian không sai biệt lắm, Triệu Ngu mới lại đi vào cửa phòng bếp, lẳng lặng mà nhìn thân ảnh bận rộn bên trong, chần chờ mở miệng: “Em có thể… Hỏi anh chuyện này được không?”

Kỷ Tùy ngừng tay, quay đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”

“Có phải anh… Thích em hay không?”

Tay đang nắm cái muỗng bỗng nhiên căng thẳng, Kỷ Tùy cứng người tại chỗ, miệng còn không có trả lời, lỗ tai và mặt cũng đã đỏ bừng.

Triệu Ngu biết, anh chắc chắn không thể tưởng tượng được, cô sẽ trực tiếp hỏi anh như vậy, nhưng đây đúng là hiệu quả mà cô muốn.

Trêи mặt cô mang theo ngượng ngùng, trong mắt lộ ra mê mang, liền như vậy đứng ở cửa bếp nhìn anh: “Anh… Nếu là anh thích em, em khả năng… Em biết anh rất tốt, em cũng thực cảm kϊƈɦ anh vẫn luôn giúp em như vậy, nhưng em vừa mới chia tay, em… Cần có thêm thời gian…”

“Anh có thể chờ.” Nghe xong lời cô nói, anh hạ quyết tâm, cười cười với cô, ánh mắt kiên định.

Nếu cô thật sự không có hảo cảm với anh ngày đó sẽ không đột nhiên hôn anh, khi ở trước mặt anh cũng tuyệt đối không có bộ dáng e lệ ngượng ngùng như vậy.

Cô đã từng bị tổn thương, hiện tại còn đang rối rắm mê mang, thật sự là chuyện bình thường, cũng vì cô nghiêm túc với chuyện tình cảm, tôn trọng tình cảm của anh, nên mới có thể khó xử như bây giờ, cô như vậy, càng đáng giá để anh nghiêm túc đối đãi.

“Anh chờ em chậm rãi tiếp nhận, chờ em… quyết định.”