Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hazjk

Beta: Hazjk + Su

Ngày hôm sau, Triệu Ngu đi làm đúng giờ, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ và mắt có quầng thâm đen thì mọi thứ khác đều bình thường.

Phó Thao nhìn thấy bộ dáng của cô, cảm thấy có chút tội lỗi, sau mấy lần ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói gì. Sau cuộc họp, hắn vội vã rời công ty để đi gặp một khách hàng lớn. Buổi chiều cũng có một cuộc họp, nhưng đó chỉ là báo cáo công việc bình thường của từng bộ phận marketing. Phó Thao không có ở đây, Triệu Ngu là trợ lý đại diện cho hắn.

Nửa chừng cuộc họp, giám đốc marketing Hồ Quốc Uy đang nói chuyện. Cánh cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, một cô gái tầm 17 – 18 tuổi xông vào.

Sau khi thấy rõ người đến, Triệu Ngu, người ở gần cửa nhất, nhanh chóng đứng dậy chào cô ấy rồi thấp giọng thì thầm: “Manh Manh, tại sao em lại ở đây? Phó tổng không ở trong công ty, ở đây đang có cuộc…”

“Chát!”

Chưa kịp nói hết câu, một cái tát mạnh đã giáng vào mặt cô, tất cả mọi người đều sững sờ không kịp phản ứng gì.

Triệu Ngu siết chặt hai tay ở hai bên váy, khuôn mặt cô vẫn mỉm cười, giọng điệu bình thản và nói: “Manh Manh, đây là phòng họp, có chuyện gì thì chúng ta đến văn phòng của bố em nói chuyện.”

Nói xong, cô kéo tay và chuẩn bị đưa cô gái kia ra khỏi phòng họp. Kết quả là Phó Ngữ Manh đập mạnh vào tay cô và thẳng tay đẩy cô ra xa.

Triệu Nga đang đi giày cao gót, nó khiến cô đứng không vững và vấp ngã va mạnh người vào cái bàn ở phía sau cô.

Phó Ngữ Manh còn muốn ra tay, nhưng đã bị Trần Khoa – một giám đốc marketing khác ngăn lại: “Manh Manh, đây là công ty, không phải là nơi em có thể quậy phá, nhanh đi ra ngoài với tôi.”

Phó Ngữ Manh giận dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Ngu vừa mới đứng lên: “Con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ, dám dụ dỗ bố tôi, tin hay không, tôi cho người bán cô vào hộp đêm làm gái?”

Trần Khoa nhìn mặt Triệu Ngu tái nhợt, nắm lấy cánh tay của Phó Ngữ Manh mạnh tay kéo cô ta ra ngoài.

Cánh cửa phòng họp lại đóng lại. Triệu Ngu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở về chỗ ngồi và làm như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe bài báo cáo của Hồ Quốc Uy, cô lại nghiêm túc báo cáo công việc của mình ở đây.

Sau khi họp xong, Phó Ngữ Manh không còn ở công ty nữa, nhưng chuyện này cũng đã bị lan truyền nhanh chóng, và một nhóm người thích hóng chuyện lại có chủ đề mới để bàn tán.



Triệu Ngu vẫn thẳng người bước đi trước mặt mọi người, làm ngơ mọi chuyện và dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng trong khi không ai chú ý, cô lặng lẽ trốn trong cầu thang thoát hiểm ở tầng 30, ngồi cuộn tròn trên mặt đất khóc một cách đau khổ. Khi cô cảm thấy khóc đủ rồi mới ngẩng mặt lên khỏi hai đầu gối, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô. Cô ngước lên và nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Tử Ngang.

Ngạc nhiên và hoảng loạn trong giây lát, cô lập tức đứng dậy quay lưng lại lau nước mắt rồi cúi xuống kêu: “Tiết tổng”.

Cầu thang thoát hiểm khắp nơi đều là bụi, và trang phục công sở của cô đã bị nhuộm màu xám từ lâu. Tiết Tử Ngang nhìn vẻ ngoài ngượng ngùng của cô liền thở dài hỏi: “Cô chỉ biết khóc thôi à? Khóc có thể giải quyết được vấn đề không?”

Triệu Ngu cúi đầu cắn môi không nói lời nào. Tiết Tử Ngang do dự một lúc, đột nhiên kéo tay phải của cô lên, vén tay áo lên. Triệu Ngu hốt hoảng vùng vẫy, nhưng Tiết Tử Ngang nắm chặt, trầm giọng nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi.” Anh đang nói đến chuyện tay phải của cô bị đập mạnh vào bàn khi cô ngã xuống trong phòng họp. Triệu Ngu sững người trong giây lát và không còn vùng vẫy nữa. Tiết Tử Ngang nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên, đôi mắt rơi xuống cánh tay trắng nõn của cô, khẽ nheo lại và nổi lên sự tức giận.

Giữa cổ tay phải và khuỷu tay của Triệu Ngu có nhiều vết thương nông có sâu có, một số đã đóng vảy và một số mới bị gần đây, ước chừng là vào tối hôm qua.

“Cô có bị thiểu năng không? Mỗi khi gặp chuyện gì đó là tự cắt tay mình à?”

Triệu Ngu tiếp tục cúi đầu trong im lặng, nhưng những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tiết Tử Ngang buông tay và đưa khăn giấy cho cô một lần nữa.

Triệu Ngu lấy khăn giấy lau khô nước mắt và nói với giọng ngớ ngẩn: “Cảm ơn Tiết tổng.”

“Cảm ơn làm quái gì? Nếu đã dám tự làm hại mình thì tốt hơn hết là suy nghĩ coi phải làm gì, bị bắt nạt như thế này mà không biết làm thế nào để chống trả, vậy là bao lâu nay cô đã sống vô ích rồi.” Tiết Tử Ngang đã nói đến như vậy mà ngay cả nửa chữ Triệu Ngu cũng không bỏ vào tai.

Khi Phó Thao trở lại công ty vào buổi chiều, cô đã đề nghị từ chức. Biết rằng con gái mình đã đến công ty để gây ồn ào như vậy, Phó Thao càng cảm thấy tội lỗi hơn và luôn miệng xin lỗi Triệu Ngu, nhưng hắn không dám mở lời giữ cô ở lại.

Những tin đồn mà Triệu Ngu đang phải gánh chịu bây giờ đều là do những suy nghĩ không trong sạch của hắn về cô, đã ồn ào đến mức khiến cô khăng khăng muốn rời đi, Phó Thao thực sự không có gì để nói nhiều.

Sau khi nhận được sự chấp thuận của Phó Thao, Triệu Ngu đi nộp đơn xin từ chức của mình. Đang đi được nửa đường, một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên từ phía sau: “Chỉ vậy thôi mà đã bị dọa sợ rồi, không phải là càng làm cho ai đó đắc ý hơn hay sao?”

Triệu Ngu mỉm cười cay đắng: “Đây chỉ là một công việc bình thường, làm ở đâu chẳng được? Việc từ chức không làm tôi tổn thất gì cả.”

“Thật sao? Với tính cách này của cô, cô có nghĩ thay đổi công ty là ổn không? Điều gì xảy ra nếu một chuyện gì đó tương tự xảy ra một lần nữa? Tiếp tục từ chức và rời đi, trở thành trò cười của mọi người hả?”

Triệu Ngu cắn môi và im lặng.

truyện Đam Mỹtruyện Đam Mỹ



Tiết Tử Ngang hỏi: “Cô có biết là ai đã tố cáo cô không?”

Triệu Ngu lắc đầu.

“Diệp Tử và Cố Vân Phỉ.”

Triệu Ngu kinh ngạc ngước nhìn anh, không phải hai người này làm cô ngạc nhiên, mà là việc anh tự ý nói cho cô biết về chuyện này.

Suy cho cùng thì Diệp Tử là thư ký của anh, nghe nói rằng quan hệ giữa hai người bọn họ thật không tầm thường.

Tiết Tử Ngang cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu tôi là cô, người ta hại tôi một, thì tôi sẽ trả họ lại gấp mười lần.”

Triệu Ngu run rẩy hàng mi, hai mắt đỏ ửng ngước nhìn anh chăm chú. Tiết Tử Ngang đứng thẳng người mỉm cười nói: ” Cho cô một cơ hội để trả thù, cô có muốn không?”

Triệu Ngu cuối cùng cũng không nộp đơn xin nghỉ việc. Chiều ngày hôm đó, vào lúc gần hết giờ làm việc, có một tin đã lan ra khắp công ty. Bộ phận nhân sự đã thay đổi vị trí của cô và cô trở thành trợ lý của Tiết Tử Ngang.

Tin này vừa mới tung ra, mọi người ai nấy đều sốc!!!

Mọi người đều biết rằng Tiết Tử Ngang là người khó phục vụ nhất. Các trợ lý và thư ký của anh phải được cá nhân anh chỉ định. Nhiều nhân viên nữ đã cố gắng tiếp cận anh nhưng đều thất bại như đâm đầu vào tường. Ai có thể ngờ, một Triệu Ngu mới gây ra một màn sóng gió làm trò cười cho thiên hạ lại có thể chuyển mình, trực tiếp được đi theo Tiết Tử Ngang?

Trở về căn hộ của mình sau giờ làm việc, Triệu Ngu nhận được cuộc gọi từ Cố Vân Phỉ.

“Ván cờ này cô chơi như thế nào vậy? Tôi tưởng là cô muốn tôi cố tình kích thích Phó Ngữ Manh chỉ để kể khổ trước mặt Phó Thao, tại sao đột nhiên lại trở thành trợ lý của Tiết Tử Ngang?”

Triệu Ngu mỉm cười: “Cô không biết rằng anh ta là một tay chơi thứ thiệt sao? Tôi vẫn rất tự tin về vóc dáng và ngoại hình của mình.”

Cố Vân Phỉ ở đầu bên kia cười hai tiếng, dường như không tin cô. Triệu Ngu cũng không nói nhiều. Họ thậm chí còn không phải là bạn bè, xem như là quan hệ công việc, cô không cần phải giải thích quá nhiều.

Nhìn vào thông tin của cô gái trên màn hình máy tính, khóe môi Triệu Ngu mỉm cười nâng ly lên uống cạn ly rượu. Có thể bắt chước bản chất và tính cách của một người một cách hoàn hảo, đây cũng được coi là một loại tài năng.

Triệu Ngu muốn tiếp cận Tiết Tử Ngang, muốn dựa vào anh để leo lên, thế cho nên dù anh có coi cô là người thay thế hay chỉ đơn thuần là vì cô đã khơi dậy ham muốn muốn bảo vệ kẻ yếu của anh, cô đều cảm thấy không quan trọng.