Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 231




Edit: Eirlys

Beta: Ami

Tiếng sấm liên tục không dứt, mây đen ùn ùn kéo tới, rõ ràng mới 2 giờ chiều mà bầu trời đã tối sầm lại, ngay cả mấy tòa nhà xa xa cũng chẳng thấy rõ.

Mùa mưa đã qua, không ngờ là sẽ còn có một ngày như vậy, giống như tâm tình của Thương Lục lúc này, nặng nề đến mức gần như không thở nổi.

Tất cả chỉ số trêи máy theo dõi bệnh nhân đều bình thường. Người đàn ông trêи giường tuy vẫn còn tỉnh táo nhưng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy. Đôi môi khô khốc gắng gượng hé mở vài lần nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt từ trong cổ họng, một chữ nói ra cũng không ai hiểu.

Lặng lẽ nhìn người đàn ông đó hồi lâu, Thương Lục mới thờ ơ cất giọng: “Yên tâm, tôi sẽ chẳng làm gì bọn họ đâu, dù là lúc ông còn sống hay là sau khi ông đã chết.”

Dừng một chút, anh nói thêm: “Tôi không giống như mấy người.”

Khóe miệng người đàn ông giật giật, vẫn không thốt ra được chữ nào như cũ, chỉ có thể tiếp tục mở to mắt nhìn anh.

“Bọn họ muốn tôi chết nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn mạng sống của bọn họ.” Thương Lục cong môi, trong mắt tràn ngập đùa cợt: “Khó trách ông nói tôi không giống ông, nếu bàn về lòng dạ độc ác vô tình thì tôi đúng thực là không bì được với mấy người.”

Người đàn ông vẫn dán chặt mắt vào anh, hốc mắt dần đỏ lên.

“Sao vậy? Hối hận rồi?” Thương Lục khịt mũi coi thường rồi nhẹ lắc đầu: “Người như ông làm sao biết đến hai chữ hối hận? Nếu nói là hối hận thì cũng là hối hận không nên để tôi từ Mỹ quay về, không nên nhất thời mềm lòng với tôi, nhẹ dạ tin tôi, hoặc là, từ lúc bắt đầu đã không nên để tôi được sinh ra.”

“Đáng tiếc là, không còn kịp nữa rồi.” Anh thở dài, cúi đầu thờ ơ nghịch ngợm chiếc đồng hồ đeo tay kiểu cũ: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi ông, lúc mẹ tôi chết, ông có từng vì bà ấy mà rơi lệ dù chỉ là một giọt nước mắt hay không?”

Ngước mắt nhìn vẻ mặt không thay đổi của người đàn ông, anh đột nhiên cười một tiếng: “Sao có thể chứ? Lúc thích bà ấy thì nói là có cá tính, khen bà ấy đáng yêu. Lúc chán ghét bà ấy rồi thì chê là tự do phóng khoáng, vô văn hóa, bất chấp lý lẽ. Một người phụ nữ đanh đá không hiểu hiền lương thục đức thì sao có thể làm ông quan tâm cơ chứ?”

“Keng” một tiếng, đồng hồ đeo tay bị ném về phía giường bệnh, va chạm với cái đồng hồ nạm kim cương chói mắt trêи tay người đàn ông và tạo ra tiếng vang.

Thương Lục nói: “Một cuộc hôn nhân, đây chính là món quà duy nhất mà ông tặng cho bà ấy. Lúc lâm chung bà ấy đã giao nó lại cho tôi, còn ông, bà ấy nói, kiếp sau, nguyện không dính dáng gì tới ông nữa.”

Người đàn ông trêи giường khó khăn hạ mắt, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nữ cũ kỹ rơi bên cạnh cổ tay, trong cổ họng lại phát ra âm thanh mập mờ không rõ.



Thương Lục cũng không muốn tìm hiểu xem ông ta định nói gì, anh quay người ra ngoài, lúc đi đến cửa chợt dừng lại: “Tôi sẽ báo cho bọn họ đến thăm ông. Chẳng qua, chỉ có con trai cả và con trai út của ông đến được, Thương Côn vẫn còn đang bị giữ trong trại cai nghiện, không thể ra ngoài. Nếu ông mở miệng nói chuyện được thì tốt nhất là khuyên bọn họ nên biết thân biết phận một chút, nếu không, tôi cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.”

Trêи hành lang không một bóng người, chỉ có tiếng sấm và tiếng mưa rơi bên ngoài không ngừng truyền đến. Mỗi khi một tia sét xẹt ngang qua bầu trời thì dường như làm rung chuyển cả tòa nhà.

Thương Lục dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại, lặng lẽ đứng hồi lâu rồi cố gắng bình ổn tâm tình trĩu nặng. Lúc anh chuẩn bị nhấc bước, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa.

Nhà để xe dưới tầng hầm chật kín nên Triệu Ngu đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài trời. Mưa quả thực quá lớn, chỉ một đoạn đường ngắn mà đã làm thấm ướt mép váy và đôi giày của cô.

Giọt nước chảy dọc theo chiếc ô xuống bên chân Triệu Ngu, váy dài vì vậy mà dính sát vào hai chân cô. Thương Lục ngẩn người, bước nhanh tới cởi áo khoác xuống che cho cô: “Sao em tìm được chỗ này?”

Cô cười nhìn Thương Lục: “Em đến bầu bạn với anh đó.”

Bởi vì biết anh chắc chắn rất khó chịu, bởi vì không ai có thể hiểu được cảm giác yêu hận đan xen này hơn cô.

Thương Lục nhìn chằm chằm cô một hồi rồi cũng cười với cô, anh vòng tay ôm lấy cô vào ngực.

Kể cả khi bị toàn bộ thế giới bỏ mặc thì anh cũng sẽ không còn cảm thấy lẻ loi nữa.

Hai người trở về biệt thự của Thương Lục. Triệu Ngu tắm nước nóng đi ra thì thấy Thương Lục đang bần thần ngắm mưa ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc nhất thời làm cho con người ta khó mà phân biệt được rốt cuộc mình đang ở quá khứ hay hiện tại.

Nhưng mà lần này cái bàn trước mặt anh không có rượu, cô chủ động lấy một chai tới và hỏi: “Anh có muốn em uống cùng anh vài ly không?”

“Chẳng phải em đang cai rượu sao?” Thương Lục cười cười, hất cằm về phía chai rượu trong tay cô: “Chai này đắt lắm đấy.”

“Ngay cả quán cà phê của anh em còn nhận thì cái này cũng chẳng khác là mấy, từ từ trả nợ cũng được.” Triệu Ngu mở chai rượu ra, đổ ra một ly đưa cho anh: “Duy nhất lần này là ngoại lệ, uống xong nhất định em sẽ cai.”

Thương Lục nhận lấy ly rượu, nhưng không tu luôn mà chỉ nhấp môi rồi chậm rãi nói: “Bác sĩ nói, ông ta sống không được bao lâu nữa.”



“Ừm.” Cô thấp giọng đáp lại, ngồi xuống cạnh Thương Lục, kiên nhẫn nghe anh kể.

“Anh rất hận ông ta, chỉ tiếc…” Anh cười tự giễu: “Lại có hơi chút không nỡ.”

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh: “Em hiểu.”

Anh lại nói: “Thật ra ông ta không biết, mẹ anh cho tới giờ vẫn chưa thực sự buông bỏ được ông ta. Mẹ nói, 2 năm ở cùng với ông ta là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời mẹ. Dù sau đó vô cùng căm ghét ông ta nhưng mẹ vẫn quý trọng những kỉ niệm ấy, em nói xem, sao bà ấy lại ngốc như vậy?”

Triệu Ngu không nói, chỉ siết tay anh chặt hơn.

Yên lặng hồi lâu, Thương Lục thở dài, nâng ly nhấp hai ngụm xong quay đầu nhìn cô: “Rượu này khá nặng, em đừng uống.”

Triệu Ngu cười: “Đến cả chai rượu anh cũng tiếc? Sợ em uống hết rượu quý của anh à?”

Thương Lục cũng cười, giơ tay xoa mái tóc mới khô một nửa của cô: “Sao không sấy khô đi? Ở bệnh viện em mắc mưa, cẩn thận bị cảm.”

“Tóc sấy đến khi khô một nửa là ổn rồi, chuyên gia khuyên vậy đấy.” Nói xong cô lại thêm một câu: “Nhưng em cũng không rõ chuyên gia có đáng tin hay không nữa.”

Anh cười nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, bàn tay từ mái tóc dần chuyển xuống gò má, ngón cái dọc theo viền môi cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, cô cũng nhìn vào mắt anh, không nói được ai là người chủ động, chỉ biết dần dần, bốn cánh môi đã dính chặt vào nhau.

Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu, vừa thơm vừa ngọt, lại đôi chút kϊƈɦ thích vị giác, theo sự dẫn dắt của anh mà tiến sâu vào bên trong. Cô cảm giác mình như đang say vậy, cả người mềm nhũn vô lực.

Thương Lục một tay giữ đầu cô, một tay nâng eo cô, kéo cô vào lòng để cô dán chặt lên người anh hơn. Lưỡi anh dịu dàng khuấy đảo trong khoang miệng cô, hết mυ"t̼ rồi lại ɭϊếʍ.

Anh không say, hai ngụm rượu sao có thể làm anh say, nhưng toàn bộ tế bào sống khắp cơ thế dường như cũng bị nụ hôn này tê liệt, khiến anh chỉ muốn mãi mãi chìm đắm trong đó.

“Ưm…” Dán lên người anh quá lâu khiến cô thấy hơi khó chịu, cô rêи nhẹ một tiếng ở giữa môi anh, tỏ ý bảo anh đổi tư thế khác.

Anh ôm cô lùi về sau một chút, dứt khoát để hai người nằm xuống salon. Khi môi lưỡi quấn quýt cũng là lúc lửa nóng từ từ bốc lên.