Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 229




Edit: Eirlys

Beta: Ami

(*) Bình minh (晨曦) /Chénxī/ phiên âm là Thần Hi. (Vì ý đồ của tác giả mà mình sẽ sử dụng linh hoạt 2 từ này)

[ Quỹ từ thiện công ích Y Trình đã quyên góp hơn 200 triệu nhân dân tệ cho nhiều địa điểm du lịch ở nông thôn nhằm giúp xóa đói giảm nghèo. ]

Nghe tin tức được phát trêи TV đồng thời nhìn về phía tiêu đề trêи màn hình, Triệu Ngu dừng lại vài giây rồi cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu cốc cà phê của mình.

Từ sau khi tích cực tham gia các hoạt động công ích (vì lợi ích chung) và từ thiện, Y Trình xuất hiện ngày càng nhiều trêи bản tin TV. Đã nhiều lần nhân viên trong quán tiện tay chuyển kênh, nhưng cái tên quen thuộc đó lại vẫn đập vào mắt cô.

Nhưng dù sao thì, chuyện này nào có liên quan gì tới cô cơ chứ?

“Đó, đó… đó chẳng phải…” Nhân viên phục vụ trẻ tuổi kinh ngạc chỉ vào màn hình TV: “Đó chẳng phải là…”

Thấy cô gái chỉ tay như vậy, ánh mắt vài người đồng loạt nhìn về phía Triệu Ngu, vừa khẩn cấp muốn xác nhận, nhưng lại không có gan mở miệng.

Triệu Ngu liếc bọn họ một cái, ngẩng đầu nhìn về phía TV treo trêи tường, màn hình đúng lúc chiếu cảnh Hứa Thừa Ngôn đang được phỏng vấn, chẳng khác hình ảnh anh đứng trước ống kính bấy lâu nay là mấy, giày da âu phục, hào hoa phong nhã, nhưng rõ ràng là hơi gầy, vẻ mặt nhìn qua vô cùng tiều tụy.

Không để ý mấy người đang hóng chuyện, Triệu Ngu chỉ dán mắt vào TV vài giây rồi lại như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục khuấy cà phê. Mặt khác, mấy người kia cũng không dám làm bừa, nên chỉ có thể tiếp tục công việc của mình.

Trong TV vẫn phát ra giọng nói của phóng viên và Hứa Thừa Ngôn như cũ, vẫn là phỏng vấn theo khuôn mẫu, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Triệu Ngu sang bên kia, cầm điều khiển lên chuẩn bị chuyển kênh thì đột nhiên nghe được một câu: “Hạng mục này được đặt tên là “Thần Hi” có phải giống như trong lời đồn là vì bạn gái anh hay không?”

Ngón tay đang đặt trêи điều khiển từ xa chợt dừng lại, Triệu Ngu mặt không cảm xúc nhìn màn hình, chỉ thấy Hứa Thừa Ngôn khẽ cười và đáp: “Không phải.”

Phóng viên cũng chẳng thể dò hỏi tới cùng, đề tài này đến đây là kết thúc. Triệu Ngu ngây người trong chốc lát, sau đó nhịn không được mở điện thoại lên tìm kiếm.

Khắp nơi đều là tin tức giải trí, không có quá nhiều thông tin về Y Trình, nhưng ngược lại có vài thứ liên quan đến “Bình minh”.

—— Sắp tới, Y Trình và quỹ từ thiện cá nhân của Hứa Thừa Ngôn đề xuất một hạng mục tài trợ các trẻ em thất lạc người thân tên là “Bình minh”, ngụ ý là giúp các em nhỏ có thể tìm lại được hy vọng.

Chỉ là cái tên “Bình minh” này, cư dân mạng không hiểu sao lại có một cách đọc mới. Không biết là do ai làm lộ ra, nói bạn gái của Hứa Thừa Ngôn tên một chữ “Hi”, mà “Thần” (Chen) lại đọc gần giống với chữ “Thừa” (Cheng) trong tên anh. Cho nên cái tên này chứa đựng cả một câu chuyện tình yêu lãng mạn.

Là vậy thật sao? Triệu Ngu có hơi nghi ngờ, cảm thấy chuyện này không thể nào liên quan đến mình, nhưng lại không thể nào tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp. Hơn nữa hạng mục từ thiện cao thượng như vậy lại có dính dáng đến yêu đương không khỏi khiến mọi người có suy nghĩ khác.

Nhấn vào một đường link có tin tức liên quan, Triệu Ngu đọc kỹ từng chữ, xong nhất thời ngạc nhiên đôi chút.

Thì ra Hứa Thừa Ngôn đã làm sáng tỏ rằng lời đồn kia không phải thật từ lâu, tin tức còn trích lời nói của anh: “Hi đúng thật là tên của cô ấy, nhưng “Bình minh” chỉ là một từ phổ biến, không liên quan tới tên của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng không phải bạn gái tôi.

Thật lòng mà nói thì cô ấy là một người có ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của tôi, điều này còn có ý nghĩa hơn cả tình yêu. Sự tồn tại của cô ấy, đối với tôi, giống như bình minh, đại diện cho ánh sáng và hơi ấm, có thể nói… Cô ấy dạy tôi rất nhiều thứ, giúp tôi biết suy ngẫm về quá khứ, và bắt đầu một cuộc sống mới.”

Cuộc sống mới… Anh ấy tự nhiên lại dùng từ như vậy. Ảnh hưởng của cô lên anh thực sự lớn đến mức đấy sao?

Trêи vai chợt bị vỗ nhẹ một cái, Triệu Ngu hoàn hồn, quay lại nhìn người đứng ngoài quầy phục vụ: “Có chuyện gì sao?”



“Anh mới là người phải hỏi em đang làm gì mới đúng.” Tiết Tử Ngang nhìn điện thoại đã sớm tắt trong tay cô: “Em nhìn cái gì mà chăm chú vậy?”

Triệu Ngu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía TV, trêи đó đã sớm chuyển sang tin tức khác.

Tiết Tử Ngang cũng nhìn theo ánh mắt cô, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, nên tiếp tục nói: “Anh tới đón em tan làm.”

Hôm nay anh thăng chức, từ một Giám đốc nhỏ nhoi dẫn dắt một đội giờ thành Giám đốc khu vực quản lý tận vài đội. Giữa trưa nay anh đã gửi tin nhắn cho cô, nói muốn cùng nhau ăn cơm, để cô chúc mừng anh.

Đối với yêu cầu vô lại này của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu cũng không từ chối. Dù sao thì giống như Thương Lục đã từng nói, cô không lừa gạt cũng chả cưỡng ép ai, Tiết Tử Ngang cũng đã là một người trưởng thành, anh có thể tự đưa ra lựa chọn cho bản thân, có việc gì thì để anh tự chịu trách nhiệm. Nếu cô lại ra vẻ nói gì đó, ngược lại lại thấy cô giả tạo.

Tiết Tử Ngang đã đặt trước nhà hàng từ sớm, một nơi nổi danh là nhà hàng của các cặp đôi. Chuyện này vô cùng phù hợp với phong cách làm việc của anh, Triệu Ngu cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Anh hiểu rất rõ khẩu vị của cô, gọi toàn món cô thích, chẳng qua là cô không uống rượu, sau khi cai thuốc cô cũng muốn cai luôn rượu.

Tiết Tử Ngang thì lại uống không ít, cả một chai vang đỏ đều vào bụng anh hết. Tuy chưa đến mức say nhưng mặt anh đã hơi ửng đỏ.

Sau khi ăn xong phục vụ lại mang lên chút trái cây, nhìn đĩa cam trêи bàn, Tiết Tử Ngang đột ngột lẩm bẩm: “Em biết không? Lần em bị dị ứng, anh thật sự… vô cùng sợ. Lúc ấy anh nghĩ, nếu em chết, anh nhất định… chết cùng em.”

Nửa miếng dưa hấu vừa mới cho vào miệng, Triệu Ngu ngẩn người, gật đầu xong mơ hồ đáp: “Ừm.”

“Anh biết, chắc chắn là em không tin.” Tiết Tử Ngang cười tự giễu, nâng cốc rượu lên lại thấy trống không. Do dự một chút, cuối cùng anh cũng không gọi người mang thêm rượu, ngược lại cùng cô tráng miệng bằng dưa hấu.

“Em tin.” Nuốt miếng dưa hấu trong miệng xuống, cô lãnh đạm nhìn anh: “Em biết anh là người tốt.”

Kể cả anh không yêu cô nhưng cảm giác áy náy với cô khi đó của anh là thật. Người như anh, nếu không nghiêm túc còn đỡ, chứ một khi nghiêm túc lên thì sẽ bướng bỉnh một cách đáng sợ.

Tiết Tử Ngang cười xòa một tiếng: “Đây là thẻ người tốt trong truyền thuyết sao?”

Triệu Ngu cũng cười: “Anh muốn nghĩ như vậy em cũng chẳng còn cách nào.”

Lúc này vẻ mặt anh ngược lại thoải mái hơn nhiều: “Em cứ việc phát thẻ cho anh, dù sao anh cũng chẳng nhận.”

Ngữ khí này so với câu “em cứ việc từ chối, dù sao anh cũng sẽ không buông tay” mấy ngày trước giống nhau như đúc, chính là tác phong bất chấp đạo lý đây mà.

Anh uống rượu xong, Triệu Ngu mở cửa xe chuẩn bị đưa anh về nhà trước rồi sẽ bắt xe về nhà, nhưng anh cứ không chịu, một hai phải lái xe về chung cư cô, nói muốn xem cô vào cửa, sau đó sẽ tìm người nào đó lái xe thay.

Triệu Ngu làm theo lời anh, nhưng chờ cho tới khi về tới căn hộ của cô, anh lại tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: “Đầu anh đau quá, anh ở lại một đêm có được không? Anh ngủ trêи sofa là được rồi.”

Lấy sự hiểu biết của bản thân với tửu lượng của anh, lời này chỉ cần nghe đã biết là giả, anh đơn thuần là giở trò vô lại. Triệu Ngu cũng lười cãi cọ với anh, xuống xe liền đi về phía chung cư.

Trò giả vờ tội nghiệp không thành, Tiết Tử Ngang chỉ có thể chấp nhận số phận, xuống xe đuổi theo cô: “Ô của em này.”

Triệu Ngu xoay người cầm lấy ô, buồn cười nhìn anh: “Đầu không đau nữa à?”

“Không đau, chỉ là hơi choáng váng.” Anh vừa xoa huyệt thái dương, vừa cong lưng xuống dựa trêи vai cô: “Anh đứng không vững, cho anh dựa một chút.”

Là ai khen anh đã trưởng thành chững chạc nhỉ? Lúc đầu ở trước mặt cô còn dè dặt, bây giờ được voi lại đòi Hai Bà Trưng, bắt đầu lộ nguyên hình.



Thấy cô không từ chối, Tiết Tử Ngang mừng thầm, anh vòng tay kéo cô vào ngực rồi nhỏ giọng hỏi: “Ôm cũng đã ôm rồi, có thể hôn một cái không?”

Chưa đợi Triệu Ngu trả lời, anh đã hôn lên môi cô. Đúng là bản tính khó dời.

Triệu Ngu ngược lại cũng không giận, chỉ là bị anh ôm chặt quá, thân thể hai người dán chặt sinh ra lửa nóng. Triệu Ngu đang muốn đưa tay đẩy anh thì anh lại ngoài dự đoán, bất ngờ thở dài, thấp giọng nói:” Xin… Xin lỗi em, anh không kiềm chế được.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủn vậy mà anh lại nói lắp.

Hơn nữa rất nhanh Triệu Ngu đã phát hiện thân thể anh cứng đờ, hô hấp hơi loạn, đến cả lồng ngực đang lên xuống dồn dập dưới lớp áo sơ mi cô cũng có thể cảm nhận rõ.

Anh đang vô cùng hồi hộp.

Một người vô lại như thế, vậy mà hôn cô một chút cũng có thể làm anh hồi hộp.

Triệu Ngu không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, nhưng lại cười không nổi. Từ việc uống rượu lấy can đảm đến cái ôm thăm dò, rồi đến nụ hôn bất chấp tất cả, kết quả lại hoảng loạn đến mức này. Anh như vậy, hoàn toàn không phải là Tiết Tử Ngang trong trí nhớ của cô.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Triệu Ngu nói: “Có thể hôn một chút.”

Tiết Tử Ngang ngơ ngác nhìn cô, không dám tin vào tai mình.

Triệu Ngu trừng anh: “Không hôn thì thôi.”

Dứt lời liền giả vờ rời đi.

Tiết Tử Ngang chạy nhanh đến giữ tay cô lại, mặc kệ hai người đang đứng trước cửa chung cư người đến người đi mà thô bạo dán chặt lên môi cô.

Nhưng ngoại trừ động tác này, mọi hành động khác của anh đều rất dịu dàng. Đầu lưỡi chui vào khoang miệng cô không dám càn quấy, kiên nhẫn ɭϊếʍ mυ"t̼ môi cô, mềm nhẹ như đang đối xử với một đồ vật dễ vỡ.

Một tay kéo tay cô, một tay đặt trêи vai cô lúc này cũng không dám lộn xộn. cuối cùng vẫn là Triệu Ngu đưa tay vòng lấy cổ anh, chủ động quấn lấy lưỡi anh từ từ nhiễu loạn.

Hôn xong, anh nhẹ thở gấp nhìn cô: “Hôn rồi thì quan hệ sau này sẽ không giống như trước nữa.”

Triệu Ngu cười: “Sao lại không giống?”

“Trước đây là anh muốn theo đuổi em, bây giờ là anh đang theo đuổi em.”

Triệu Ngu vừa định hỏi “Có gì khác nhau đâu” thì ánh mắt chạm tới sau lưng anh, cô hơi sửng sốt một chút.

Bên cạnh chỗ đỗ xe không biết đã nhiều hơn một chiếc xe từ khi nào, ghế lái hướng đến chỗ bọn họ, người đàn ông ngồi trêи ghế lại cũng xuyên qua cửa kính nhìn về phía bọn họ.

Nhìn theo ánh mắt cô, thấy là Hứa Thừa Ngôn, Tiết Tử Ngang không khỏi nhăn mặt, theo bản năng ôm cô chặt hơn.

Hứa Thừa Ngôn ngược lại không bị động tác này của Tiết Tử Ngang kϊƈɦ thích, cả quá trình cũng chẳng có biểu cảm gì mà chỉ yên lặng nhìn Triệu Ngu trong chốc lát xong cười nhẹ với cô một cái rồi lái xe rời đi.

Triệu Ngu nhìn thấy rõ, quần áo trêи người anh vẫn là bộ anh mặc khi lên sóng bản tin trực tiếp hôm nay. Lúc đó chỗ anh ở cách nơi này vài trăm kilômét, nhìn dáng vẻ anh chắc là mới quay về.