Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 227




Edit: Tiểu Sa

Beta: Ami

Mùa mưa ở Đông Hải rất dài, cả năm hơn phân nửa thời gian đều mưa.

Kỳ thật năm đó trước khi cơn ác mộng bắt đầu trời cũng mưa, Triệu Ngu cũng không chán ghét trời mưa như vậy, thậm chí có khi còn cảm thấy ngày mưa lãng mạn, bởi vì ngày cô cùng Trang Diệp bắt đầu, trời cũng mưa một trận.

Đáng tiếc là về sau, mỗi khi bầu trời tối sầm lại luôn làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở, những hạt mưa rơi xuống không ngừng trêи cửa sổ giống như đang gõ vào trái tim của cô, làm người ta khó có thể bình tĩnh.

“Đến ngồi một lát được chứ?” Cuộc họp qua video cuối cùng cũng kết thúc, Thương Lục cầm tácg cà phê cô pha cho anh từ trêи bàn trước mặt lên xong uống một ngụm rồi giương mắt nhìn bóng dáng của cô.

Triệu Ngu xoay người: “Xong rồi sao?”

Anh gật gật đầu, trêи mặt không che giấu được sự mệt mỏi. Từ lúc tiếp quản công ty tới nay, các loại công việc quan trọng cần phải giải quyết rất nhiều, sau đó lại trong nguy cơ cược thắng thu mua Lan Tỉ, anh càng có nhiều công việc hơn, kể cả đến chỗ của cô cũng đều phải thường xuyên làm việc online.

Triệu Ngu lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, sau đó tự nhiên mà ngồi xổm xuống trước mặt anh, cô kéo ống quần của anh lên, hai lòng bàn tay xoa đều thuốc mỡ xong chậm rãi mát xa cho anh: “Có đau không?”

Bệnh cũ đã sớm không chữa trị hết, tất nhiên là đau, chỉ là một chút đau đớn này đối với anh cũng không tính là gì.

“Vẫn ổn, không bị tàn tật là anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Triệu Ngu không nhịn được hỏi: “Nếu lúc ấy không được chữa trị tốt…”

Cô còn chưa nói xong, nhưng anh đã hiểu ý tứ của cô: “Nếu lúc ấy bị tàn tật, có lẽ anh… Sẽ rất đáng sợ.”

Rũ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Triệu Ngu, anh không khỏi cong môi cười: “Em hẳn là nên hỏi, nếu khi đó không gặp được em thì anh sẽ biến thành cái dạng gì. Anh nghĩ hẳn là còn đáng sợ hơn so với bị tàn tật, nếu không có em, anh sống cũng chỉ để báo thù.”

Cô dừng một chút rồi lại tiếp tục kiên nhẫn mà mát xa cho anh.

Anh nhìn cô một lúc lâu sau xong bỗng nhiên mở miệng: “Có phải em cảm thấy rất có lỗi với anh hay không?”

Triệu Ngu tự giễu mà cười cười, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng giống như Tiết Trạm, có thể nhìn thấu tâm tư của cô.



Thương Lục bắt lấy cánh tay Triệu Ngu và kéo cô lên, để cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi hỏi: “Mấy ngày nay em đều suy nghĩ về việc này, có phải không?”

Cô không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Kỳ thật từ lúc bắt đầu tiếp nhận quán cà phê kia, từ ngày đó khi cô chủ động hôn anh, thì có vài vấn đề nên có đáp án, nhưng cô vẫn cố tình ích kỷ mà nghĩ cho bản thân.

Thương Lục nói: “Em rõ ràng biết, tất cả những gì anh làm, không phải là vì muốn em cảm kϊƈɦ hay áy náy, càng không phải muốn em báo đáp.”

Điều này cô đương nhiên biết, nhưng cô cũng biết, mọi chuyện phát triển như bây giờ, là tuyệt đối không bình thường.

Cô yên lặng nhìn anh xong mở miệng nói: “Ngày đó, em cùng Tiết Trạm trở về Ngô Thành.”

“Anh biết, em đã nói với anh rồi.”

“Em cùng anh ấy…” Cô đã nỗ lực suy nghĩ nên nói như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có vài lời muốn nói với anh, vẫn thấy có chút không ổn.

Nói cô cũng chủ động hôn Tiết Trạm? Nói khi cô đối mặt với Tiết Trạm cũng sẽ khó mà kìm lòng nổi? Nói Tiết Trạm cũng rất ôn nhu nên cô không thể đẩy Tiết Trạm ra được? Hoặc là nói lúc trước cô ôm hôn Kỷ Tùy dưới mưa?

Thương Lục cười nói: “Em biết không? Kỳ thật anh rất thích bộ dáng lúc trước vì báo thù mà không màng tất cả của em, em như vậy, rất có quyết đoán.”

Triệu Ngu sửng sốt, ngay sau đó lại cười khổ: “Thật vậy sao?”

Anh gật đầu: “Mục tiêu rõ ràng, xác định rõ con đường, dứt khoát quyết đoán, lúc cần phải tàn nhẫn thì không chút lưu tình, chứ không giống như bây giờ, cả ngày bởi vì người khác mà phiền não.”

Cô cười tự giễu: “Đó không phải là vì em bắt buộc phải như thế sao?”

“Nhưng như vậy có thể sống nhẹ nhàng hơn.” Anh như suy tư điều gì mà nhìn cô: “Hiện tại em đã biết cách hưởng thụ cuộc sống, kỳ thật không cần phải suy xét nhiều như vậy, rất nhiều việc nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Cô khó hiểu: “Anh có ý tứ gì?”

“Anh là một người trưởng thành, anh có năng lực suy nghĩ độc lập, cũng hiểu rất rõ anh muốn cái gì, Tiết Trạm cũng như thế, Lăng Kiến Vi, Tiết Tử Ngang và Kỷ Tùy, tất cả cũng đều như vậy. Bọn anh nguyện ý ở bên cạnh em, đó là sự lựa chọn của chính bọn anh, em đã không lừa gạt cũng không cưỡng bách, cho nên không cần phải phụ trách đối với bọn anh.”

Mơ hồ hiểu được anh đang nói cái gì, Triệu Ngu trầm tư một lát, vẫn có chút nghi hoặc nhìn anh.

Thương Lục tiếp tục nói: “Điều bọn anh muốn là em có thể vui vẻ, có thể sống nhẹ nhàng tự tại, chứ không phải muốn em sống theo khuôn mẫu của người bình thường khác, bức bách chính mình sống theo cách của bọn họ, giống như em lúc trước không phải rất tốt sao? Cái gì cũng không cần để ý tới, chỉ cần nghĩ cho bản thân em.”



“Nhưng như thế đối với các anh không công bằng.”

“Anh đã nói rồi, đó là lựa chọn của bọn anh, em đừng quên, là bọn anh nhất quyết muốn ở lại bên cạnh em, chứ không liên quan đến em, nếu một ngày nào đó bọn anh không chịu được nữa mà lựa chọn rời đi thì cũng không liên quan đến em. Việc em nên làm, chỉ là hưởng thụ mọi thứ này.”

Nghe ra tựa hồ rất có đạo lý, thậm chí cô còn không có lý do để phản bác, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Triệu Ngu vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, càng thêm khó mà tin được, lời này là do Thương Lục nói ra.

Yên lặng nhìn anh, cô hỏi: “Anh không nghĩ tới chuyện… Kết hôn với em sao?”

“Có nghĩ tới, nhưng anh biết, em không muốn.” Anh mỉm cười nhìn cô: “Ít nhất, hiện tại em còn không nghĩ đến việc đó, nếu không muốn, vậy cứ làm theo lời trái tim mách bảo, tựa như bây giờ tiếp tục như thế, nếu ngày nào đó em đột nhiên nguyện ý, sau đó suy nghĩ lại, cho dù người kia là người khác thì anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Anh nói: “Anh không muốn ép em làm bất cứ chuyện gì, cũng không muốn dùng tình cảm cùng đạo đức ép buộc em, nhìn em mấy ngay nay tinh thần không ổn, thậm chí anh còn hy vọng em có thể ích kỷ một chút, không cần để ý đến ai mà chỉ cần để ý đến bản thân em.”

Ích kỷ một chút?

Nhưng lời anh nói, đâu phải chỉ là ích kỷ?

Trước kia cô bởi vì ham muốn cá nhân của bản thân nên tàn nhẫn lợi dụng rất nhiều người, hiện giờ còn muốn cô tiếp tục vô tình đối với bọn anh như vậy sao? Đón nhận tình cảm của mỗi người đối với cô, nhưng lại không thể cho lại bọn anh được thứ gì?

“Kỳ thật người nào em cũng luyến tiếc, đúng không?”

Trong lúc trầm mặc, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của Thương Lục, Triệu Ngu đột nhiên sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn anh.

Vấn đề mà Thương Lục hỏi giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào nơi nào đó trong lòng cô, làm cho những điều mà cô che dấu sâu bên trong dần dần nổi lên.

Luyến tiếc sao? Hình như có một chút.

Cô đã từng mất đi tất cả, hiện giờ còn có những người quan tâm để ý đến cô, các anh có thể vì cô mà làm hết thảy, dần dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô, cô sẽ dần quen, sẽ ỷ lại, sẽ càng ngày càng không thể rời bỏ.

Thương Lục nói hy vọng cô ích kỷ một chút, nhưng vốn dĩ cô đã ích kỷ, trước đây bởi vì báo thù mà không từ thủ đoạn, hiện tại đã bất tri bất giác bắt đầu tham luyến mọi thứ đang có.

“Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.” Thương Lục chậm rãi ôm Triệu Ngu vào trong lòng ngực: “Không cần ép bản thân phải lựa chọn làm gì, tựa như hiện tại chậm rãi hưởng thụ, để bọn anh đưa ra lựa chọn, có tiếp tục tình nguyện ở bên cạnh em hay không, dù cho khả năng sẽ không có kết quả.”

Nụ hôn mềm nhẹ dừng ở trêи trán Triệu Ngu, hơi nóng trong miệng Thương Lục phun lên tai cô một chút, anh chậm rãi nói: “Hiện tại anh có thể nói với em, anh nguyện ý.”