Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 220




Edit: Eirlys

Beta: Ami

Khi Kỷ Tùy trở lại căn hộ của mình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trang Diệp đang đứng chờ ở cửa.

Anh có chút kinh ngạc, tiến lên trước mở cửa để Trang Diệp tiến vào: “Tới lâu rồi?”

Trang Diệp nói: “Chưa lâu lắm.”

Đây vốn là nơi Trang Diệp vô cùng quen thuộc, từ trước tới nay đều không cần câu nệ. Bây giờ ngược lại giống như một vị khách lần đầu tới cửa, quy quy củ củ mà ngồi xuống sofa.

“Anh vừa mới đưa Hi… đưa Triệu Ngu về nhà sao?”

Ánh mắt Kỷ Tùy hơi dừng lại, đáp: “Ừ.”

Nói xong lại như muốn giải thích thêm cái gì, anh nói tiếp: “Hôm nay cô ấy không lái xe đến tòa án, trời lại lạnh, cho nên…”

“Em biết.” Trang Diệp đánh gãy lời Kỷ Tùy, trêи mặt vẫn treo nụ cười mỉm như cũ: “Cảm ơn anh.”

Kỷ Tùy nhất thời không nghe rõ, không biết Trang Diệp là đang cảm ơn anh đã tìm Triệu Ngu tới khuyên em ấy, hay là việc anh nỗ lực giải thích giữa anh và Triệu Ngu không có gì cả.

“Anh.” Trang Diệp yên lặng nhìn Kỷ Tùy: “Anh yêu cô ấy, đúng không?”

Không nghĩ tới việc Trang Diệp sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, Kỷ Tùy sửng sốt một chút, cúi đầu không nói.

Trước mặt Trang Diệp, Kỷ Tùy không biết nên trả lời như thế nào. Cũng như khi đối mặt với nội tâm của chính mình, anh tương tự cũng không dám chắc hoàn toàn.

“Anh à, chuyện của em và cô ấy không có bất kỳ dính líu nào tới mấy người các anh cả. Mặc kệ anh có xuất hiện hay không, em với cô ấy…”

Trang Diệp cúi đầu cười cười tự giễu: “Chuyện này không trách người khác được, càng không thể trách anh. Nếu anh không thể buông tay cô ấy, vậy thì dũng cảm đi tìm cô ấy đi. Em cũng hy vọng có người có thể đối xử tốt với cô ấy, nếu người đó là anh, em cũng yên tâm.”



Kỷ Tùy lẳng lặng nhìn Trang Diệp, muốn nói lại thôi.

Trang Diệp cười nói: “Hơn nữa, anh biết con người em trước giờ đều vô cùng kiêu ngạo, em không muốn được bố thí từ người khác. Anh bởi vì lo lắng cho em nên kéo giãn khoảng cách với cô ấy. Việc này không chỉ không tôn trọng tình cảm anh dành cho cô ấy, mà càng là đang vũ nhục em. Em sẽ không vì vậy mà cảm kϊƈɦ anh, anh làm vậy sẽ chỉ càng làm em thấy vô cùng tồi tệ.”

Yên lặng thật lâu, Kỷ Tùy mới nói: “Em không cần nghĩ như vậy, không hoàn toàn là bởi vì em đâu.”

Bởi vì trước đây anh yêu một khối thân thể giả dối, là một Triệu Ngu không hề tồn tại. Mà bây giờ, khi đối mặt với một Triệu Ngu chân thật kia, anh luôn không phân biệt được, đó có phải tình yêu hay không.

Trang Diệp ngược lại dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Kỷ Tùy, nhấc môi cười: “Nếu không yêu cô ấy, anh đêm nay cần gì cứ phải chờ ở dưới tầng đợi cô ấy về? Nếu không yêu cô ấy, vì sao anh sẽ lén tới Ngô thành nhìn cô ấy một chút?”

Kỷ Tùy sững sờ, ngẩng đầu nhìn cậu.

Anh cho rằng mình đã che giấu rất tốt, không nghĩ là đã sớm bị Trang Diệp phát hiện. Nhưng nếu có thể biết được anh tới Ngô thành, nói vậy thì Trang Diệp cũng đã tới sao?

Trang Diệp gật đầu: “Trùng hợp nhìn thấy xe của anh.”

“Anh chỉ…” Lời giải thích mới thoát ra khỏi miệng, Kỷ Tùy bỗng nhiên dừng lại. Trang Diệp đã nói rõ ràng như vậy, đáp án cho câu hỏi này đơn giản như thế, anh cần gì giải thích nữa chứ?

Hai người trầm mặc một lúc, Trang Diệp mới đứng dậy từ trêи sofa: “Ngay mai em sẽ tiếp tục đến gặp bác sĩ tâm lý, anh cứ yên tâm.”

Nhìn Trang Diệp đi tới cửa, Kỷ Tùy giật giật môi, lại không biết nên nói gì. Nhưng Trang Diệp lại quay đầu lại nói: “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cùng em làm mọi thứ vì nhà họ Trang, anh sẽ mãi mãi… là anh trai của em.”

Trận tuyết này cũng không kéo dài đến hết đêm, cũng đúng là không có chồng chất thành đống. Cho đến ngày hôm sau chỉ có thể thấy được một tầng tuyết mỏng trắng tinh đọng lại trêи cây.

Đứng trêи ban công nhìn lên bầu trời xa xôi mênh môиɠ sương mù, Triệu Ngu trở lại bàn ăn rồi ngồi xuống: “Trêи đường cao tốc chắc là không kết thành băng, chúng ta chút nữa liền đi hay là chờ ăn cơm trưa xong?”

Cha mẹ nuôi trao đổi ánh mắt, mẹ nuôi nói: “Mẹ và cha nuôi con trở về là được, chuyến này con không cần chạy về Ngô thành với cha mẹ nữa đâu.”

Động tác khuấy sữa bò cho hai người chợt dừng lại, Triệu Ngu khó hiểu nhìn bọn họ: “Vì…vì sao?”

Thấy vẻ mặt cô khẩn trương, mẹ nuôi chạy nhanh tới bắt lấy tay cô: “Đứa bé ngốc, đừng nghĩ nhiều, cha mẹ không có ý gì khác, chỉ là muốn để con bắt đầu cuộc sống của riêng mình.”



Triệu Ngu ngơ ngác nhìn hai người: “Khoảng thời gian trước đây không phải là…”

“Hi Hi à…” Cha nuôi buông đũa thở dài: “Con nói xem, cha và mẹ nuôi Tiểu Cẩn lớn như vậy, kiếm tiền cho con bé đọc nhiều sách như thế, lại để con bé đến thành phố lớn học trường đại học tốt nhất, là vì sao? Là muốn con bé sau khi tốt nghiệp sẽ quay về giúp cha mẹ trông quán cơm nhỏ kia, cả đời cứ làm ăn nhỏ lẻ như vậy?

Đại khái đã hiểu rõ ý của ông, Triệu Ngu yên lặng một lúc mới mở miệng nói: “Nhưng con…”

“Con cũng giống với Tiểu Cẩn.” Mẹ nuôi nắm chặt tay cô: “Đều là con của cha mẹ. Cha mẹ luôn hy vọng mấy đứa về sau có thể càng ngày càng phát triển.”

Mẹ và cha nuôi con từ nông thôn lên Ngô thành, mở một quầy đồ ăn, khổ sở kiếm từng đồng cắc bạc, từ từ từng chút một mới mở được cái quán ăn kia. Mỗi ngày thức khuya dậy sớm, chỉ để kiếm tiền cho Tiểu Cẩn đi học; mẹ con một mình mang theo con hối hả ngược xuôi, chịu nhiều đau khổ như vậy vẫn liều mạng kiếm tiền cho con đi học, bọn mẹ là vì cái gì cơ chứ?

Hiện tại Tiểu Cẩn không còn, con chính là con gái duy nhất của cha mẹ nuôi. Cha mẹ làm sao có thể trói con bên người cả đời, để con trải qua cuộc sống như vậy? Mẹ và cha nuôi con đã bước một chân xuống mồ rồi, nửa đời sau chỉ muốn sống như vậy. Nhưng cuộc đời con còn rất dài, không thể lãng phí thời gian với cha mẹ được.”

Bữa sáng trước mặt vẫn bốc khói trắng, phả vào trêи mặt Triệu Ngu, hơi ướt, lại có chút nóng, khiến tầm mắt cô cũng dần mơ hồ, cô thậm chí không phân biệt được đó là hơi nước hay là nước mắt.

Mẹ nuôi đưa tay vỗ vai cô: “Con cái lớn khôn thì đều phải rời khỏi cha mẹ. Nếu Tiểu Cẩn còn sống, mẹ và cha nuôi con cũng không thể để con bé ngày nào cũng ở bên cạnh cha mẹ, con cũng vậy. Mẹ nuôi biết, trong lòng con khó chịu, nhưng cuộc sống dù sao cũng vẫn phải sống tiếp đúng không?

Con ở lại Đông Hải, có thể có công việc tốt hơn. Nơi này cũng có người quan tâm con, mặc kệ là ai, chỉ cần sau này có thể sống bên con thì cha mẹ đã có thể an tâm rồi. Mẹ và cha nuôi hiện tại mọi thứ đều ổn cả, không cần con mỗi ngày đều chăm sóc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, về nhà thăm cha mẹ nuôi là được rồi.”

Ngoài trời không đổ tuyết nữa nhưng lại có mưa nhỏ tí tách đáp xuống mặt đất, cả bầu trời càng thêm xám xịt.

Triệu Ngu ngồi cạnh cửa sổ phòng ngủ, lẳng lặng nhìn thành phố đang bị làn mưa bụi bao trùm. Bên tai không ngừng vang vọng toàn bộ những lời cha mẹ nuôi vừa nói, xa xôi hơn là rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi vụn vặt.

Cô đương nhiên hiểu rõ ý của mẹ nuôi, sau khi biết được chân tướng tàn khốc, họ vẫn dành cho cô tình yêu và lòng bao dung vô hạn. Nhưng mà cô thật sự có thể trải qua cuộc sống giống người bình thường sao?

Trở lại thời điểm chưa xảy ra chuyện gì cả, giống mọi người hằng ngày làm việc, cuối tuần rủ vài người bạn tốt vui vẻ ăn nhậu chơi bời. Tùy lúc có thể giận hờn, có thể uể oải, nhưng nhiều hơn là thời gian để hưởng thụ vui thú của cuộc đời.

Trời đã tạnh, tạnh rồi lại mưa, cũng không biết trải qua bao nhiêu lần, cô rốt cuộc đứng dậy, mở máy tính lên trang web tìm thông báo tuyển dụng.

Có lẽ, cô có thể thử xem.

Cô cũng cần phải thoát ra.