Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 218




Edit: Eirlys

Beta: Thỏ

Mùa đông đã qua, thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, vẫn chưa tới thời gian tan tầm cao điểm nên trêи đường chỉ có lác đác vài người tụm năm tụm ba với nhau, mà ai cũng đều bọc kít mít tránh gió lạnh.

Nhìn quần áo phong phanh của Triệu Ngu, Kỷ Tùy nói: “Tìm chỗ nào đó ngồi chút đi.”

Anh vốn muốn để cô lên xe mình, nhưng lại sợ không ổn chỗ nào đó. Hơn nữa cô dẫn đầu đoàn người đi ra từ cửa chính tòa án, anh chỉ có thể yên lặng đuổi theo.

“Cũng được.” Ngước mắt lên nhìn thấy quán cà phê đối diện, Triệu Ngu cười nói: “Đi uống cốc cà phê đi.”

Đèn dành cho người đi bộ chuyển đỏ, hai người cứ vậy đứng chờ ở ngã tư, nhìn đèn chuyển xanh, Kỷ Tùy theo thói quen định dắt tay cô, bàn tay mới đưa ra nửa chừng mới phản ứng lại, nhanh chóng chật vật thu về.

Cô chưa phát hiện ra, chỉ lẳng lặng đi theo người phía trước lên vạch kẻ đường cho người đi bộ, tới quán cà phê mình đã chỉ thì hỏi anh: “Uống gì?”

Ngữ khí bình thản tự nhiên, ánh mắt cũng không hề gợn sóng.

Quán cà phê rất nhỏ, không có phòng riêng, những người đến đây cũng không nhiều lắm, hai người lên tầng hai chọn vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Vốn là anh chủ động đưa ra lời mời muốn nói chuyện với cô nhưng đến khi thật sự đối mặt với cô rồi, Kỷ Tùy trái lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Triệu Ngu lên tiếng trước: “Anh đi làm ở câu lạc bộ bắn súng đó sao?”

“Ừ, anh có quen người bên đó, ông chủ của họ mời anh nên anh đến.”

Chuyện này là Lăng Kiến Vi nói cho Triệu Ngu biết.

Tuy rằng cuối cùng Trang Chấn không bị bắt vào tù, nhưng toàn bộ nhà họ Trang đều sụp đổ, Trang Chấn và Ông Nhược Hoa đều trắng tay, Trang Diệp cùng Kỷ Tùy không một xu dính túi cũng phải tự đi tìm việc làm, mỗi tháng đều sẽ gửi cho hai người kia phí phụng dưỡng.

Tiết Trạm và Thương Lục cũng đã từng đề cập tới, để Trang Diệp và Kỷ Tùy trở về quản lý tập đoàn Lan Tỉ. Việc này không phải xuất phát từ sự thương hại mà chỉ vì hai người bọn họ hiểu rõ Lan Tỉ thôi. Nhưng chẳng qua đều bị bọn họ từ chối.

“Anh nói chuyện của Trang Diệp, là chỉ anh ấy không muốn đến gặp bác sĩ tâm lý nhỉ?”

Kỷ Tùy gật đầu, không hề ngạc nhiên rằng cô đã biết.

Triệu Ngu nhìn ra đường phố quạnh quẽ ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu mới tự giễu cười cười: “Kể cả em có khuyên anh ấy thì chưa chắc anh ấy đã nghe, hơn nữa, cũng chưa chắc có tác dụng.”

Nếu bác sĩ tâm lý thật sự có tác dụng thì cô đã sớm đi gặp rồi. 4 năm trước Thương Lục đã tìm một người như vậy cho cô, nhưng có nhiều chuyện dù bác sĩ giỏi cỡ nào cũng không giải quyết được.

“Anh biết.” Tay Kỷ Tùy ở dưới bàn nắm chặt lại: “Anh chỉ là hơi lo cho nó, mấy năm nay nó sống không tốt lắm.”

Lại im lặng hồi lâu, Triệu Ngu nói: “Để em đi gặp anh ấy, nhưng em không chắc nó có hữu dụng với anh ấy hay không.”

Anh cười cười: “Cảm ơn em.”



Thời tiết Đông Hải hay thay đổi, hai người chẳng qua cũng mới chỉ bớt chút thời gian uống cốc cà phê mà bên ngoài đã rơi xuống vài bông tuyết trắng.

Ra khỏi quán cà phê, Kỷ Tùy cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn cởi áo khoác trêи người choàng thêm cho cô, Triệu Ngu duỗi tay cầm lấy cổ áo muốn trả lại anh, nhưng anh lại bám chặt vào vai cô: “Không sao đâu, anh không lạnh, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà.”

Trở về bãi đậu xe ở tòa án đúng là chỉ có một đoạn đường ngắn nhưng hai người đi dường như lại dài đằng đẵng.

Cảm nhận hơi ấm từ áo khoác truyền đến, Triệu Ngu hỏi: “Lúc trước anh có đến Ngô thành rồi à?”

Kỷ Tùy chợt dừng động tác một lát, im lặng vài giây rồi đáp: “Ừ.”

“Chắc là Lăng Kiến Vi nói với anh tất cả rồi.”

“Ừ.”

Khi anh từ trong miệng Tiết Tử Ngang biết được việc cô cùng Tiết Trạm trở về Ngô thành thì anh liền lập tức đi tìm Lăng Kiến Vi.

Lăng Kiến Vi không phải một người giỏi nói dối, cũng không thể lừa được anh. Cho nên anh đã biết, cô không lựa chọn bất kỳ người nào cả, hiện tại cô không muốn nói chuyện yêu đương.

Nghe được tin này, sung sướиɠ sao? Hình như là có một chút, thậm chí anh còn có một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn tới Ngô thành tìm cô.

Nhưng trong lòng anh rõ ràng hơn cả, anh đến tìm cô, bất kể là đối với cô hay là với anh đều cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Triệu Ngu cười cười: “Dạo này em sống khá tốt.”

“Ừ.” Ngoại trừ chữ này, anh không biết mình có thể nói gì nữa.

“Em cũng hi vọng, anh có thể sống tốt.” Cô đứng ở ngã tư đèn đỏ ngước mắt nhìn anh: “Chúng ta vốn không chung đường, anh nên có được hạnh phúc của chính mình, em nghĩ là, sau này chắc chắn anh sẽ trở thành một người chống tốt, một người cha tốt.”

Chồng? Cha?

Thân phận đó đúng thật là thứ anh mong mỏi bấy lâu nay. Anh muốn một tình cảm bình bình đạm đạm nhưng chân thành tha thiết, muốn có một gia đình hoàn chỉnh, mà cô, là người thân duy nhất của anh trong gia đình đó.

Vậy giờ thì sao?

Có bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu cô, vài vết trăng trắng cùng với mái tóc đen xõa tung tạo thành màu sắc tương phản rõ rệt. Anh nhịn không được đưa tay lau đi, chạm phải ánh mắt của cô, sửng sốt một lúc lại rút tay về, yên lặng nhìn đèn đỏ đối diện.

Nếu gia đình đó không có cô, thì còn là gia đình sao?

Sau khi biết được con người thật của cô, từ đó anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ cũng vậy, không tài nào nghĩ ra.

Ngồi lên xe anh, Triệu Ngu nói: “Đi tìm Trang Diệp đi, anh biết anh ấy đang ở đâu không?”



“Biết.” Kỷ Tùy khởi động xe: “Chung cư gần Đại học cũ.”

Triệu Ngu có chút sửng sốt, Lăng Kiến Vi đã nói với cô Trang Diệp đi làm ở một công ty nhỏ bình thường, cũng đã nói với cô Trang Diệp không chấp nhận trị liệu tâm lý, nhưng cô cũng không hỏi anh là Trang Diệp hiện tại đang ở đâu.

Thì ra, vẫn là khu căn hộ đó, nơi chứa đựng vô số hồi ức tốt đẹp của bọn họ, sau đó lại biến thành nơi ác mộng của anh.

Từ tòa án đến chung cư đó khá xa, lúc bọn họ đến thì trời đã tối đen, Kỷ Tùy hỏi: “Có muốn ăn chút gì trước hay không?”

“Không sao, em không đói bụng.”

Vì thế anh trực tiếp lại xe đến cổng tiểu khu: “Anh ở đây chờ em, chờ lát nữa… đưa em về.”

“Không cần, em tự gọi xe được, anh đi ăn tối trước đi.”

Anh nhìn cô đi vào, cũng không khởi động xe nữa.

Hàng quán thân quen, hàng cây xanh thân thương, cửa hàng tiện lợi quen thuộc, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng vẫn là gương mặt năm đó.

Bước vào sâu bên trong, Triệu Ngu càng thêm hoảng hốt, dường như lại quay về nhiều năm trước. Cô cùng Trang Diệp hễ rảnh là lại tới tiểu khu này hưởng thụ thế giới của hai người, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ngắm cảnh đêm, cùng giường chung gối.

Cửa gỗ đỏ thẫm hai bên vẫn còn dán câu đối xuân, đó là năm tư đại học khi ấy Trang Diệp từ nước ngoài trở về, đi chọn hàng tết cùng cô thì mua. Bây giờ nhiều năm đã trôi qua, ngoại trừ màu sắc hơi nhạt đi thì mọi thứ vẫn được giữ gìn tốt cả.

Bồng môn thả hỉ lai châu lý, lữ bạn tòng kim đáo bạch đầu.

Hoành phê: Thiên tứ lương duyên.

Đây là do Trang Diệp chọn. Lúc trước cô còn thấy nó quá thẳng thắn, muốn mua cái nào hàm súc* hơn chút. Anh lại cười nói anh thích nói thẳng ra như vậy, theo anh thì ngụ ý rất tốt. Cô một bên ghét bỏ, một bên vội vàng nám chặt câu đối xuân trong tay, sợ bị người khác đoạt mất.

(*) Hàm súc: tuy ngắn gọn mà chứa đựng nhiều ý tứ sâu sắc.

Cổ họng nghẹn ngào, đại khái là nhìn chằm chằm mấy chữ này hồi lâu, đôi mắt cũng có chút nóng lên. Triệu Ngu gục đầu xuống, khịt khịt mũi, chậm rãi giơ tay gõ cửa.

Anh không lắp chuông cửa, ban đầu cũng không có khóa bảo mật như này. Mỗi lần quên mang chìa khóa, anh đều vừa đập cửa rầm rầm vừa hô lớn “vợ ơi ra mở cửa”. Lần nào cô cũng cảnh cáo anh nhỏ tiếng lại một chút, anh liền lưu manh mà nhìn cô và hỏi: “Lúc ở trêи giường sao em không kêu nhỏ lại chút? Kêu đến mức cả tiểu khu đều nghe thấy.”

Chờ đến khi cô tức giận mà đuổi theo anh chạy khắp phòng, anh mới chắp tay xin tha, đảm bảo với cô là mấy phòng bên cạnh đều trống không, họ sẽ không làm phiền đến ai cả.

Gõ hai tiếng không thấy ai đáp lại, Triệu Ngu không rõ anh có đang ở nhà hay không, nhìn khóa bảo mật, cô đột nhiên ma xui quỷ khiến đặt ngón tay lên chỗ nhận dạng dấu vân tay, sau đó chỉ nghe “tích” một cái, cửa mở.

Cô sợ tới mức sửng sốt, định đóng cánh cửa tự động mở ra lại, nhưng chưa đợi đến lúc cô chạm vào được tay nắm cửa thì nó đã bị mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nhất thời luống cuống, anh đầy mặt khϊế͙p͙ sợ, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Đúng là em rồi, anh còn tưởng… là ảo giác.”

Ngoại trừ anh ra, người duy nhất có thể mở cái cửa này là cô, nhưng anh vẫn không nghĩ rằng cô sẽ đến.