Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 213




Edit: Eirlys

Beta: Ami

Ngày hôm sau trở về từ bệnh viện, Kỷ Tùy đã tìm được sân viện nơi bà của Thôi Lam sống.

Lúc chuyện đó xảy ra, anh không biết gì cả. Nhưng làm một người ngoài ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác, anh không thể nói gì, cũng chẳng thể làm gì.

Anh tự cảm thấy thẹn vì bản thân mình là một quân nhân nhưng lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng anh cũng tự tìm cho mình một cái cớ, nhà họ Trang có ơn với anh, anh từ nhỏ mọi vấn đề ăn mặc đều nhờ vào nhà họ Trang, anh nào có tư cách mà ngăn cản họ làm bất kỳ việc gì cơ chứ?

Phải đến lúc anh biết tất cả những chuyện mà Triệu Ngu đã từng trải qua, những lời nói giễu cợt Hứa Thừa Ngôn của cô đều bộc lộ hận ý cùng mỉa mai, mà mỗi một câu nói cũng đồng thời cứa vào lòng anh như một con dao nhỏ từ từ dày xéo.

Trong chuyện Thôi Lam, sự thờ ơ lạnh nhạt của anh cũng bị coi là đồng lõa.

Nếu anh không yêu Triệu Ngu, nếu không phải anh đã sớm hứa sẽ chuyển quyền cổ phần cho cô, vậy thì khi kế hoạch của cô bắt đầu, anh liệu có lựa chọn đứng về phía cô hay không?

Anh nghĩ, đại khái là anh sẽ không làm vậy đâu, chắc anh cũng sẽ ứng xử như anh đã từng làm với Thôi Lam, tiếp tục yếu đuối mà coi mình như là người ngoài.

Triệu Ngu lừa anh, anh cũng thật sự muốn hận cô, nhưng là một thành viên của nhà họ Trang, anh không có tư cách đó.

Mà cô thân là người bị hại, càng không chút lưu tình mà vạch trần bộ mặt xấu xa nhất của anh, làm anh biết rõ bản thân mình dơ bẩn đến mức nào.

Đứng do dự hồi lâu trước cánh cửa khép chặt, anh cuối cùng vẫn nâng tay lên gõ.

Thứ đặt trong túi áo vest là thẻ ngân hàng của anh. Trong đó có số tiền mà Triệu Ngu đã chuyển cho anh. Số tiền anh nợ chiến hữu, anh đã dùng chi phiếu Trang Diệp đưa để trả lại. Mà, số tiền này cũng không nên thuộc về anh.

Vụ án của Thôi Lam cũng đã được tra xét xong hết rồi, Trang Diệc Tình cùng với những người mà cô ta thuê để hành hung đều đã phải chịu sự trừng phạt của luật pháp. Nhưng là người nhà của người bị hại, bà của Thôi Lam hẳn là cũng không được bồi thường bao nhiêu.

Anh muốn chuộc tội cho bản thân, cũng như chuộc tội cho nhà họ Trang.

Cửa sân viện bị kéo ra, nhìn thấy người bên trong, Kỷ Tùy không khỏi sửng sốt.

Hứa Thừa Ngôn tiến lên mở cửa cũng ngạc nhiên không kém nhìn anh: “Là anh?”

Kỷ Tùy gật đầu.

Hứa Thừa Ngôn dừng lại một chút, nghiêng người để Kỷ Tùy vào cửa.

Trong sân, nhìn qua thì thấy một bà lão ngơ ngác, ngẩn ngơ ngồi trêи ghế mây đã cũ đang lẩm bẩm gì đó, trêи người là bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, đầu tóc hoa râm cũng đã được xử lý chỉnh tề.

Một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng bưng trà ra đưa cho Kỷ Tùy, bà lão nhìn thấy cô liền lập tức nở nụ cười: “Lam Lam nhà chúng ta thật hiểu chuyện, đã biết pha trà cho khách rồi cơ đấy. Đúng là không phí công bà nội dạy con.”



Kỷ Tùy khó hiểu nhìn về phía Hứa Thừa Ngôn, Hứa Thừa Ngôn nói: “Bà ấy không muốn đến viện dưỡng lão, tôi chỉ có thể tìm người tới chăm sóc bà. Bà ấy thậm chí còn thần trí không rõ, nhầm người ta thành cháu gái mình.”

Trong ấn tượng của Kỷ Tùy, người đàn ông trước mắt này luôn vô cùng kiêu ngạo. Tuy rằng bên ngoài lúc nào cũng văn nhã khiêm tốn, nhưng kỳ thật bên trong tùy tiện bừa bãi đến tận xương tủy, không thể tượng tượng được rốt cuộc anh ta cũng có ngày này.

“Vụ án còn chưa kết thúc, Hứa tổng làm vậy không sợ người khác nghi ngờ sao?”

Nhà họ Hứa đã tự phủi sạch cho bản thân mình, trong chuyện này, theo lý thì nên tiếp tục tránh hiềm nghi mới phải.

Hứa Thừa Ngôn nhẹ giọng cười cười: “Không sao cả.”

Lời nói tương tự, nhưng không còn là ngữ khí kiêu ngạo khi trước mà ngược lại, giống như đang tự giễu.

Hứa Thừa Ngôn nhìn Kỷ Tùy, hỏi: “Anh tới làm gì?”

Nhìn bà lão khi đối mặt với người khác đều là dáng vẻ ngu ngơ khờ khạo, Kỷ Tùy cũng cười tự giễu, không có cách nào lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.

Tiền tài từ trước đến giờ vốn không thể dùng để giải quyết tất cả mọi chuyện. Anh nghĩ muốn dùng cái này để chuộc tội, nhưng bà lão đến cả mặt người đều không thể phân biệt được này chắc là sẽ không cho anh cơ hội được làm điều đó.

“Không gì cả, chỉ là tiện đường nên ghé qua thôi.”

Yên lặng ngồi trong chốc lát, Kỷ Tùy đứng dậy rời đi, Hứa Thừa Ngôn cũng không định ở lại lâu hơn nên liền ra về với Kỷ Tùy.

Một trước một sau đi trong con ngõ nhỏ, anh đột nhiên nghe thấy Hứa Thừa Ngôn hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”

Kỷ Tùy ngẩn người rồi nói: “Khá ổn, đã xuất viện rồi. Hôm qua còn gặp cô ấy đến bệnh viện tái khám, miệng vết thương cũng đã khôi phục không tệ.”

Sau đó, Kỷ Tùy lại nghe thấy Hứa Thừa Ngôn lẩm bẩm nói nhỏ: “Thì ra là xuất viện rồi.”

Giây phút này, Kỷ Tùy đột nhiên cảm thấy thật vi diệu.

Trước kia, người đàn ông này là hôn phu của Trang Diệc Tình, là người mà anh đã từng vô cùng hâm mộ. Bây giờ, người đàn ông này không ngờ lại giống anh nhớ mong cùng một cô gái.

Rời khỏi con ngõ nhỏ, Kỷ Tùy trong vô thức lái xe qua lại trêи phố hồi lâu, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà lại chạy đến ngoài tiểu khu của Triệu Ngu.

Mà chỗ đó còn đỗ một chiếc xe khác trông có chút quen mắt. Là mới lúc nãy, chiếc xe này vừa rời khỏi con ngõ kia cùng anh.

Hứa Thừa Ngôn cũng nhìn thấy Kỷ Tùy, nhưng hai người cũng chỉ nhân lúc Kỷ Tùy tiến xe về phía trước mà liếc nhau một cái, sau đó mỗi người ai cũng ngồi trong xe, không ai chịu xuống.

Kỷ Tùy biết mình vốn không nên tới. Bất kể là vì Trang Diệp hay vì cô đã lựa chọn cùng Lăng Kiến Vi ở bên nhau.

Anh cũng không biết vì sao mình lại muốn tới đây. Kể cả cô thật sự là ai anh cũng không rõ, càng không biết mình có tình cảm đối với cô hay không, mà loại tình cảm này là gì, để rồi chạy tới đây cũng có làm được gì đâu chứ?

Sau lưng truyền đến tiếng còi, có xe hình như muốn tìm chỗ đậu, nhưng bãi đỗ xe đã kín. Chiếc xe kia trực tiếp dừng ở trêи đường, ngăn cản cả mấy xe đằng sau.



Kỷ Tùy quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy chiếc xe kia cũng hơi quen mắt, hình như là đã gặp qua ở đâu đó rồi. Rất nhanh anh đã thấy được một người quen bước xuống từ chiếc xe đó.

Tiết Tử Ngang nhìn qua vô cùng sốt ruột, trực tiếp ném chìa khóa cho bảo vệ chung cư và bỏ lại một câu “Phiền anh chuyển cái xe ra chỗ khác dùm tôi” rồi đi vọt vào.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiết Tử Ngang, Kỷ Tùy đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cậu ta ôm Triệu Ngu cả người đầy máu vọt vào bệnh viện hôm đó.

Cô xảy ra chuyện rồi? Chẳng lẽ cô lại muốn tự sát? Chuyện này không thể nào, cô sao có thể đi tìm chết lần nữa được?

Một cỗ khí lạnh xa lạ trong giây lát bao trùm lấy anh, chờ đến lúc Kỷ Tùy phản ứng lại, anh đã xuống xe vọt vào trong theo Tiết Tử Ngang.

Còn có một người khác cũng hoảng loạn không kém chạy vào bên trong, là Hứa Thừa Ngôn.

Vết thương trêи người vẫn chưa khỏi hẳn, vừa đến thang máy, Kỷ Tùy đã cảm giác miệng vết thương có chút đau đớn. Nhưng anh bất chấp tất cả, vô cùng ăn ý với Hứa Thừa Ngôn mỗi người một thang máy liều mạng ấn phím.

Tiết Tử Ngang vừa mới lên, mấy cái thang máy khác đều ở tầng trêи, nếu không phải phòng ở của Triệu Ngu quá cao, leo cầu thang càng chậm thì anh đã sớm chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, tốc độ di chuyển của thang máy cũng đặc biệt thong thả. Chờ tới khi hai người hoảng hốt sốt ruột chạy đến tầng 31, thì lại nhìn thấy Tiết Tử Ngang đang ngơ ngác đứng trước cửa căn hộ của Triệu Ngu.

“Người đâu rồi?” Hứa Thừa Ngôn nhanh chóng xông lên, túm chặt cổ áo Tiết Tử Ngang: “Cô ấy bị làm sao hả?”

Tiết Tử Ngang liếc về phía hai người một cái, có chút kinh ngạc nhưng cũng mặc kệ vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cửa phòng xong lẩm bẩm: “Đi rồi, quay về Ngô thành rồi.”

Nghe thấy hai chữ “đi rồi”, Kỷ Tùy rõ ràng cảm giác được tim mình lỡ một nhịp. Cánh tay Hứa Thừa Ngôn đang túm lấy cổ áo Tiết Tử Ngang cũng không nhịn được mà run rẩy, phải đến khi nghe thấy câu còn lại truyền đến bên tai, hai người mới đồng thời thở hắt ra.

Hứa Thừa Ngôn dùng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Tiết Tử Ngang: “Vậy cậu chạy cái gì hả?”

Anh còn tưởng rằng, sau này cũng sẽ không còn gặp được cô nữa.

Tiết Tử Ngang cười tự giễu: “Bọn họ thực sự đã đi rồi, cùng nhau trở về… gặp người lớn trong nhà. Cô ấy thật sự không muốn gặp tôi.”

“Ai?” Sắc mặt Hứa Thừa Ngôn vẫn trắng bệch như cũ: “Cô ấy với ai… với ai đi gặp người lớn cơ?”

“Còn có thể là ai? Người đó vốn được cha mẹ nuôi người ta nhận làm con rể cơ mà.” Tiết Tử Ngang cười khẩy: “Thảo nào muốn lừa tôi, thảo nào tối qua còn lén lén lút lút trở về từ nhà cũ, là sợ tôi quấn lấy cô ấy chắc? Tôi có tư cách gì mà quấn lấy cô ấy chứ?”

“Cậu đang nói tới…Tiết Trạm?” Kỷ Tùy nghi hoặc nhăn mày, ngày hôm qua ở bệnh viện với cô, chẳng phải là Lăng Kiến Vi sao? Ngày đó người cùng cô đến chung cư anh tìm anh, cũng là Lăng Kiến Vi.

Hứa Thừa Ngôn vô lực dựa vào tường ngồi sụp xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu rỗi lại đột nhiên bật cười.

Từ lúc bắt đầu, anh đã thua dưới tay Tiết Trạm.

Tiết Trạm nguyện ý mạo hiểm giúp cô báo thù. Mà anh, từ đầu tới cuối đều chỉ là người khiến cô vô cùng ghê tởm. Anh cho rằng mình có thể từ từ thay đổi, đến lúc cô có thể nhìn mình với con mắt khác mới thôi. Nhưng, anh căn bản không có cơ hội đó.