Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 178




Edit: Gar

Beta: Ami

Rõ ràng đã qua mùa mưa nhưng Ông Nhược Hoa lại bỗng nhiên cảm thấy có một đạo sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, khiến cho thân thể bà mềm nhũn, cả người lảo đảo đứng không vững phải vịn vào ngăn tủ bên cạnh: “Con… Con nói cái gì?”

Trang Diệp vẫn chỉ cười nhàn nhạt như cũ: “Con nói, con đã làm giải phẫu triệt sản, loại giải phẫu không thể khôi phục được, con đời này, cũng không muốn có con.”

Sau giây phút tĩnh mịch ngắn ngủi, trong phòng liền truyền đến tiếng kêu thê lương của Ông Nhược Hoa: “Con điên rồi?”

“Đúng vậy, con điên rồi, là do các người bức điên, là bị cái gia đình này bức điên.” Trang Diệp chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất rồi yên lặng nhìn hai người họ: “Mẹ, những việc chị đã làm với Hi Hi, mẹ vẫn luôn đều biết đúng hay không? Hoặc nói đúng hơn là mẹ ngầm đồng ý.”

“Con…” Ông Nhược Hoa vịn vào tủ, phẫn nộ và tuyệt vọng chỉ vào anh, nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Trang Diệc Tình miễn cưỡng lắm mới hồi phục tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ rồi chăm chú nhìn Trang Diệp: “Trang Diệp, em có biết em đã làm cái gì không?”

“Vậy chị có biết chị đã làm cái gì không?” Trang Diệp cười cười nhìn Trang Diệc Tình: “Em làm giải phẫu, rất đơn giản, rất nhanh là xong, không hề thống khổ, nhưng mà Hi Hi… mất đi đứa con, bị cắt bỏ t.ử ƈυиɠ, hai người thân mà cô ấy thương yêu nhất cũng không còn, so với cô ấy, hành động này của em có đáng là gì? Em mới mất đi một chút như vậy, hai người liền đã không chịu nổi sao? Vậy những gì Hi Hi mất đi thì sao? Các người giết người thân của cô ấy, hủy hoại con người cô ấy, các người còn lấy đi cái gì nữa?”

“Con điên tồi!” Âm thanh càng thêm thê lương, cả người Ông Nhược Hoa đều lảo đảo mà nhằm về phía Trang Diệp, hung hăng tát một cái lên mặt anh: “Có phải là con điên rồi không hả?”

Nhìn người phụ nữ trang điểm đến tinh xảo trước mặt, một giây trước còn cao quý ưu nhã, hiện giờ lại kêu khóc thảm thiết như một kẻ điên, Trang Diệp thế nhưng vẫn cứ chỉ cười: “Mẹ, mẹ không nên tức giận, con biết mẹ muốn có cháu trai, mẹ đã từng có, có lẽ sẽ là một đứa bé trai nghịch ngợm, cũng có thể là một bé gái đáng yêu, nhưng… đã bị các người giết a, bị các người… chính tay giết, mẹ nói xem, con phải oán trách ai?”

“Điên rồi… Điên rồi… Con điên rồi…”



Nghe thấy lời Ông Nhược Hoa thất hồn lạc phách đang lẩm bẩm, Trang Diệp lại tiếp tục nói: “Biết không? Kỳ thật, vì để cho mọi người có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Hi Hi, con hẳn là… nên trực tiếp đưa cho các người một khối thi thể, có lẽ chỉ khi con chết đi, các người mới có thể biết, các người đã đối xử tàn nhẫn với cô ấy như thế nào.

Đáng tiếc, con không có tư cách chết, con là kẻ đầu sỏ gây nên mọi tội lỗi thì có tư cách gì để được giải thoát dễ dàng như vậy? Con nên tiếp tục sống, chậm rãi, từng ngày một tiếp nhận những báo ứng, trừng phạt cùng tra tấn. Các người cũng đều phải như vậy, từ hôm nay trở đi, cùng với con, vĩnh viễn sống ở trong địa ngục này.”

“Con điên rồi! Điên rồi… Ta vì sao lại có một đứa con như vậy?”

Nhìn Ông Nhược Hoa không hề để ý đến hình tượng mà ngã ngồi trêи mặt đất và khóc lớn, Trang Diệp lại càng cười to: “Mẹ nhìn xem, mẹ để ý… Từ trước đến nay đều không phải là con người của con, nghe được tin con về sau sẽ không còn có thể sinh con được nữa, mẹ liền gục ngã thành như vậy, cái mà mẹ để ý, căn bản chính là chức con trai trưởng có thể giúp cho mẹ tiếp tục củng cố địa vị ở nhà họ Trang mà thôi, có đúng không mẹ? Giống như mấy năm nay, mẹ cũng chỉ coi đứa con trai này như một công cụ để tranh sủng, tranh quyền, có khi nào mẹ… thật sự quan tâm đến con?”

Gắt gao nắm chặt túi xách trong tay, Trang Diệc Tình hốc mắt đỏ hoe nhìn Trang Diệp: “Mẹ ruột của em, chị ruột của em, yêu thương em nhiều năm như vậy, vậy mà em lại đối xử với chị và mẹ như vậy sao?”

“Cái các người cho chính là tình yêu thương sao? Nếu em không phải là con trai trưởng của nhà họ Trang, nếu không phải các người muốn tranh giành quyền lực ở nhà họ Trang cần có em thì chị xác định… Mẹ và chị sẽ đối xử tốt với em như vậy sao? Đặc biệt là chị, chị gái.”

Trang Diệp cười cười tự giễu: “Là em quá ngu xuẩn, không có một tí suy nghĩ nào, còn tưởng rằng… Thứ chị cho em, chính là tình cảm gia đình, nhưng nếu chị thật sự để ý đến cảm nhận của em thì tại sao lại có thể… Làm thương tổn đến người mà em yêu?”

Nước mắt từ trêи mặt lăn xuống, Trang Diệc Tình nhắm mắt lắc đầu: “Chị không phải cố ý, chị không muốn thương tổn người nhà của cô ta, chị chỉ muốn cô ta bỏ đứa bé đi…”

Nói đến đây, Trang Diệc Tình lại đột nhiên nói lớn hơn, giọng điệu kiên định: “Chị làm tất cả đều là vì em, em cho rằng em kết hôn với cô ta thì sẽ có kết quả gì? Cô ta cái gì cũng đều không có, kết hôn với em thì chỉ trở thành vật cản chân em mà thôi, còn có những kẻ ở nhà họ Trang lúc nào cũng như hổ rình mồi, nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Trang chỉ với hai bàn tay trắng, em cho rằng em và cô ta có thể bên nhau lâu dài sao?”

“Có thể lâu dài hay không thì đó cũng đều là sự lựa chọn của em, em tự mình lựa chọn! Chị dựa vào cái gì mà thay em quyết định? Dựa vào cái gì? Đó là con của em, là người có quan hệ máu mủ với em, sao chị có thể… xuống tay được? Là ba mạng người, những ba mạng người….”

“Chị đã nói là không phải do chị cố ý! Nếu cô ta không giãy giụa, nếu cô ta ngoan ngoãn đi theo chị, mẹ của cô ta và cô gái kia căn bản sẽ không chết.”

“Là chính chị dẫn người tới tận cửa nhà người ta để bắt đi, còn không cho phép người ta giãy giụa phản kháng sao?”



Thanh âm lạnh lùng của Kỷ Tùy từ cửa truyền đến, anh đi từng bước tới gần, dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ và lạnh lùng để nhìn Trang Diệc Tình: “Cô ấy nói… Cô ấy nói cô ấy đã khóc lóc cầu xin chị… cầu xin chị cứu mẹ và bạn của cô ấy, chị có cứu sao? Cô ấy mất đi đứa con, mất đi t.ử ƈυиɠ, lại còn bị chị uy hiếp, bị chị giam lỏng ở bệnh viện, những chuyện này… cũng là chị không cố ý sao?”

Phẫn nộ, nghi ngờ, lo lắng, mọi cảm xúc đều trở nên hỗn loạn, cuối cùng tất cả đều hóa thành cơn tức giận, Trang Diệc Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Tùy: “Cậu thì có tư cách gì để chỉ trích tôi? Chỉ bằng việc cậu ngu ngốc đến nỗi kết giao với người của công ty đối thủ? Tôi còn chưa có báo cáo với Hội đồng Quản trị truy cứu trách nhiệm của cậu vì đã tiết lộ bí mật của công ty, cậu có quyền gì….”

“Tôi đương nhiên không có quyền.” Kỷ Tùy tự giễu cười cười: “Ở nhà họ Trang, tôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi, có tư cách gì mà dám quản việc nhà của các người?”

Đem túi trong tay ném lên trêи bàn, Kỷ Tùy nhàn nhạt nói: “Nhà ở, xe, tiền, những thứ nhà họ Trang cho tôi, toàn bộ đều dâng trả lại.”

Nói đến đây, anh lại dừng một chút: “Ông nói, cổ phần là do cha tôi dùng tính mạng để đổi lấy nên tôi có quyền tự mình xử lý.”

Ý thức được vấn đề mấu chốt, vẻ mặt Trang Diệc Tình nghiêm lại: “Cậu muốn đưa cổ phần cho Triệu Ngu? Triệu Ngu…”

Xâu chuỗi tất cả sự việc diễn ra trong những ngày gần đây lại, Trang Diệc Tình đột nhiên cảm thấy kinh ngạc: “Triệu Ngu… Chính là Đường Hi? Là cô ta! Là cô ta…”

Kỷ Tùy không nói gì, anh xoay người đi khỏi nhà họ Trang, không hề quay đầu lại.

Giọng nói của Trang Diệc Tình từ sau lưng truyền đến: “Cổ phần của nhà họ Trang, cậu có tư cách gì mà mang cho người ngoài? Nhà họ Trang có ơn nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, cậu lấy cái gì để trả?”

Kỷ Tùy dừng bước, trầm mặc xong nói: “Yên tâm, tôi sẽ trả.”

—–

Ami: Đọc chương này, tui tốn 1 lít nước mắt đó, đau lòng quá