Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 162




Edit: Min

Beta: Ami

Mới sáng sớm đã bị gọi dậy để trang điểm, Hứa Thừa Ngôn ngủ chưa đủ không chỉ tinh thần xuống dốc mà sắc mặt còn khó coi cực kỳ.

Chưa người con gái nào dám vô tình như vậy, mới vừa lên giường với anh xong đã liền xóa anh khỏi danh sách bạn bè.

Tối hôm qua lúc nổi nóng, anh thật sự rất muốn dạy dỗ cô, không để 900 vạn kia lọt vào túi cô, đáng tiếc khi nghĩ đến lúc cô nói anh keo kiệt, nếu làm vậy thì càng tai tiếng hơn nữa, nên anh không thể không thanh toán tiền vào tài khoản cô.

Từ bây giờ xem ra, thật sự đã nhất đao lưỡng đoạn*, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

(*) Nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đôi, chỉ sự đoạn tuyệt quan hệ.

Anh đã chi ra rất nhiều tiền trêи người cô mà cô lại tàn nhẫn như vậy, nói xách váy đi là đi luôn.

Đột ngột đấm một đấm vào tay vịn sô pha xong cầm một chiếc gối ôm rồi ném xuống. Thấy người đàn ông trước nay vẫn luôn lịch thiệp và lễ phép lại tức giận đến như vậy, chuyên viên trang điểm hoảng sợ: “Ngài không hài lòng ư?”

Hứa Thừa Ngôn cơ bản không quan tâm gì đến chuyện trang điểm thì có cái gì để vừa lòng cơ chứ?

Huống gì mặt anh như vậy, còn cần đến trang điểm sao?

Không kiên nhẫn liếc mắt nhìn chiếc gương trước mặt, anh nhàn nhạt nói: “Trang điểm xong rồi chứ?”

“Đúng vậy, ngài nhìn xem còn gì cần chỉnh lại nữa không?” Hỏi xong chuyên viên trang điểm nhanh chóng nói những lời phát ra cầu vồng: “Thật ra Hứa tổng ngài đây soái như vậy, không trang điểm thì vẫn rất OK, chẳng qua vẫn nên chăm chút thêm chút, nhìn qua tình thần sẽ tốt hơn, càng thấy vui mừng hơn.”

Vui mừng?

Hứa Thừa Ngôn đứng dậy khỏi sofa, nhìn gương kéo chiếc cà vạt.

Anh vui mừng làm gì?

Cuộc hôn nhân này vốn được thực hiện vì lợi ích, chuyện tham gia vào hôn lễ không khác gì với việc anh tham gia hội nghị, thật ra muốn trở nên vui mừng thì cũng không phải dựa vào việc hóa trang, không bằng anh tính xem cuộc hôn nhân này đem lại bao nhiêu lợi ích còn tốt hơn.

Nhìn vào chiếc đồng hồ màu lam trêи tay anh, chuyên viên trang điểm cười nói: “Chiếc đồng hồ này của Hứa tổng khá đẹp, nhưng có chút không hợp với lễ phục của ngài, ngài có muốn đổi cái khác không?”

Hứa Thừa Ngôn cúi đầu nhìn, thản nhiên nói: “Dùng cái này đi, đổi cái khác không quen.”

Đoàn phụ rể là ba anh em họ và ba người bạn của Hứa Thừa Ngôn, thời gian đón dâu do trưởng bối bên nhà gái quyết định, quá trình đón dâu đều là kịch bản phong tục khó dằn, vừa rườm rà vừa nhàm chán, Hứa Thứa Ngôn giao mọi chuyện cho đoàn phụ rể, còn anh chỉ việc đi theo vào sân khấu, buổi tối thì trực tiếp đến yến hội.



Người thân hai nhà lấp đầy phòng tiệc tổ chức hôn lễ lớn nhất, trong phòng ước chừng có thể chứa được mấy ngàn người.

Hôn lễ hoành tráng này vốn không tránh được những quan hệ hợp tác với các doanh nghiệp khác, cho nên ngoài bạn bè và người thân của cô dâu chú rể ra thì trong sân vườn còn có cả người quen trong kinh doanh, ngay cả những đồng nghiệp không quen biết cũng đến không ít.

Các phương tiện truyền thông ở đây bận rộn không ngừng, người trong thương trường lại nhiều, thân là nam chính, Hứa Thừa Ngôn chỉ có thể mang theo nụ cười thông thường, lễ phép chào hỏi với khách, dùng bộ dạng tươm tất nhất để đối diện với máy ảnh.

Cô dâu đứng bên cạnh anh cũng phát ra hào quang rạng rỡ và xinh đẹp khắp bốn phía, rực rỡ đến lóa mắt, nhưng hai người bình thường không tiếp xúc gì nhiều, bây giờ anh cũng không kiên nhẫn để bồi dưỡng tình cảm gì đó với Trang Diệc Tình, chỉ khi nào đối diện với máy ảnh, anh mới hợp tác với người phụ nữ này để diễn một màn ân ái.

Hết đợt khách này đến đợt khách khác, sự kiên nhẫn của anh đã sớm chạm tới cực hạn, nhưng chỉ có thể khoác lên người lớp áo lịch sự và lễ phép, nở nụ cười tiêu chuẩn với mọi người.

Ngược lại với anh, Trang Diệc Tình lại có vẻ rất thích loại nghi thức này, cả nguyên ngày cô ta đều rất có kiên nhẫn, ý cười trong mắt chưa bao giờ biến mất.

Nhân lúc không ai để ý, anh cẩn thận đánh giá cô dâu của mình, Hứa Thừa Ngôn không thể không cười nhạo trong lòng. Người đã sớm gặp qua mọi loại người như anh, sao lại không nhìn ra sự kiêu ngạo và đắc ý của Trang đại tiểu thư cơ chứ?

Trở thành tiêu điểm của vạn người trong ánh đèn flash, không ngừng nhận được vô số ánh nhìn có cả ngưỡng mộ và ghen ghét, chắc người con gái nào cũng sẽ rất vui vẻ.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến Triệu Ngu.

Nếu như cô gái đó cũng ở vị trí như Trang Diệc Tình bây giờ, chắc cô cũng sẽ rất vui vẻ đi? Cô ham mê hư vinh như vậy mà.

Chỉ có điều, anh thấy trong những người phụ nữ ham mê hư vinh, Triệu Ngu cũng được coi là người tươi tắn và thoát tục nhất.

Đang suy nghĩ miên man thì lại có khách đến, anh vừa đưa gương mặt tươi cười để chào hỏi, lời nói lễ phép còn chưa ra khỏi miệng thì cả người đã khựng lại.

Là Tiết Trạm đến.

Công ty hai nhà là đối tác với nhau, thiệp mời Tiết Trạm lại còn là do anh đưa, cũng vào lúc nhìn thấy người này, anh lại không có nhiều lòng hoan nghênh.

“Chúc mừng.” Tiết Trạm mỉm cười, cử chỉ khéo léo.

Nhìn hình dáng của Tiết Trạm đi xa, trong đầu anh lại đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Sau khi rời khỏi anh, Triệu Ngu sẽ quay trở về bên Tiết Trạm, ôm ôm ấp ấp sao?

Ngẩn người ra, anh lắc đầu.

Người đàn ông kiêu ngạo như Tiết Trạm, sao có thể ăn lại đồ cũ chứ?

Hơn nữa, nếu muốn ăn thật, thì có liên quan gì đến anh?

Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà anh đã chơi đến chán thôi.



Chào hỏi với vài người quen xong, Tiết Trạm ngồi vào chỗ theo chỉ dẫn của một nữ tiếp tân lễ nghi, tầm mắt tùy tiện nhìn quanh, liền thấy Trang Diệp và Kỷ Tùy đang đứng cạnh nhau.

Chị gái kết hôn, sắc mặt của hai người em trai tất nhiên không tồi, chỉ tiếc, tiếp theo có rất nhiều chuyện rối rắm mà bọn họ phải giải quyết.

“Thật trùng hợp a Phó chủ tịch Tiết, lại gặp nhau rồi.” Lăng Kiến Uyên ngồi xuống bên cạnh Tiết Trạm, mỉm cười chào hỏi anh.

Trêи bàn không có tên của Lăng Kiến Uyên, tất nhiên là do hắn cố ý lại đây để tìm Tiết Trạm.

Tiết Trạm cười cười: “Lăng tổng.”

Lăng Kiến Uyên nhìn theo hướng mắt lúc nãy của Tiết Trạm, ý vị thâm trường nói: “Không biết hôm nay có kịch hay gì để xem không?”

Tiết Trạm nhướng môi: “Lăng tổng cứ kiên nhẫn xem thì sẽ biết thôi.”

Mắt thoáng nhìn vào thân ảnh của Lăng Kiến Vi, Tiết Trạm cũng ý vị thâm trường mà nhìn Lăng Kiến Uyên: “Em trai gặp mặt kẻ thù như vậy, Lăng tổng không sợ có đánh nhau sao?”

Nhìn Lăng Kiến Vi đã đứng bên cạnh Trang Diệp, Lăng Kiến Uyên cười: “Cũng chưa chắc là kẻ thù, màn kịch tiếp theo này còn được quyết định bởi Phó chủ tịch Tiết, nếu diễn hỏng, Tiểu Lăng nhà tôi còn phải gọi Trang Diệp một tiếng anh rể.”

Tiết Trạm gật đầu: “Dù có thế nào, nhà họ Lăng cũng sẽ không bị thiệt, vẫn là Lăng tổng lợi hại.”

Lăng Kiến Vi thật ra trùng hợp bắt gặp Kỷ Tùy, nên mới tiến đến để chào hỏi với Kỷ Tùy.

Lăng Kiến Vi từ nhỏ đã hay ở cạnh Trang Diệp, dù quan hệ giữa Trang Diệp và Kỷ Tùy không thân thiết lắm, nhưng nhiều lần đến nhà họ Trang, Lăng Kiến Vi và Kỷ Tùy cũng coi như là người quen, khi thấy vẫn lễ phép gọi một tiếng anh.

Nhưng Lăng Kiến Vi không để ý rằng, phía bên cạnh Kỷ Tùy đã bị một thân ảnh chặn lại, đó là Trang Diệp.

Từ sau trận đánh nhau của 4 năm trước đến nay, đây quả thật là lần đầu hai người họ gặp lại nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Kiến Vi cảm nhận rõ sự kinh ngạc, và cả địch ý trong mắt Trang Diệp.

Nhìn ở góc độ của Trang DIệp, chắc chắn là hận anh, nhưng anh lúc này đã biết được toàn bộ sự việc, bây giờ khi đối mặt với Trang Diệp, trong lòng phần lớn là sự đồng tình và thương hại, thậm chí có thể nói là… đau lòng.

Dù gì đây cũng là người anh em tốt nhất từ nhỏ đến lớn của anh, cũng là người mà anh thấy áy náy, nhưng nếu Trang Diệp vẫn muốn đối mặt, anh không thể ngăn cản, cũng không thể giúp được gì.

Kỷ Tùy biết rõ ngọn nguồn nên cũng hiểu sự gượng gạo khi hai người gặp mặt, chỉ có thể cười để hòa giải bầu không khí, tán gẫu đôi câu với Lăng Kiến Vi.

Lăng Kiến Vi lễ phép trả lời xong thì ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.



Nhìn sắc mặt mất mát của Trang Diệp, Kỷ Tùy vỗ vai: “Cũng qua nhiều năm như vậy rồi, cứ bỏ qua đi, nếu không thì lại không tốt cho bệnh tình của em.”

Trang Diệp nhếch miệng cười: “Nếu có thể bỏ qua thì còn cần bác sĩ để làm gì?”

Kỷ Tùy nhất thời không biết nên nói gì.

Dù thời gian ở trong quân đội của Kỷ Tùy không lâu lắm, nhưng tình cảm anh em sống chết có nhau là thứ tình cảm làm anh khắc sâu trong lòng nhất, với anh, anh em quan trọng hơn mọi thứ.

Nên anh cũng thật sự không hiểu, hai người họ tại sao lại vì một con gái mà nháo loạn lên thành như thế?

Ý thức được lời nói của mình làm mất hứng, Trang Diệp cười cười, gợi chuyện với Kỷ Tùy lần nữa: “Anh với chị dâu tương lai của em gần đây có chuyện tốt đúng không?”

Nhắc đến Triệu Ngu, Kỷ Tùy nhịn không được, mặt đầy ý cười: “Ừ, gần đây cô ấy bận phỏng vấn, chờ lúc công việc mới của cô ấy ổn định rồi, anh sẽ đưa cô ấy tới gặp mặt em.”

Lúc vô tình nhìn Trang Diệc Tình ở phía xa, Kỷ Tùy không thể không suy nghĩ, Triệu Ngu mặc áo cưới vào sẽ như thế nào.

Chắc chắn rằng, đó sẽ là cô dâu đẹp nhất trêи đời.

Nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của anh, Trang Diệp cúi đầu cười và cảm thán: “Thật hâm mộ anh quá.”

Kỷ Tùy vỗ vai Trang Diệp lần nữa: “Rồi em cũng sẽ có ngày đó thôi.”

Nghi thức chính thức bắt đầu, người chủ trì vẫn nói không ngừng, Hứa Thừa Ngôn cũng không nghe vào, đến khi được gọi tên lên sân khấu.

Từ góc độ của Hứa Thừa Ngôn, có thể nhìn thấy rõ Tiết Trạm ở phía trước đang nhận điện thoại, dù không thấy rõ biểu cảm, nhưng Tiết Trạm lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, còn không quan tâm đến hoàn cảnh lúc này mà vội vã rời buổi tiệc bằng cửa phụ, làm anh có chút kinh ngạc. Nhà họ Tiết xảy ra chuyện lớn à?

Bước tiếp theo, là cha của cô dâu giao con gái của mình cho anh, bọn họ đã diễn tập rồi nên sẽ không làm sai.

Nhưng lúc ánh đèn chiếu xuống, Lư Bân đột nhiên lặng lẽ chạy đến bên cạnh anh và thấp giọng nói: “Hứa tổng, có chuyện này… không biết có nên nói với ngài không?”

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, âm nhạc vang lên, ánh đèn cũng đã sáng lên lần nữa, cô dâu khoác tay cha, tư thế ưu nhã, chậm rãi bước về phía chú rể.

Hứa Thừa Ngôn vốn nên bước lên phía trước đón cô dâu nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn về cô dâu dù chỉ một cái, chỉ nhìn thẳng vào cảnh trước mặt.

Người chủ trì phát hiện có điều khác thường nên nhanh chóng liều mạng lên tiếng giảng hòa xong đến bên cạnh chú rể, nhỏ giọng nhắc nhở anh.

Hứa Thừa Ngôn bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Diệc Tình.

Lúc người chủ trì nói một cách hào hứng, cô dâu cuối cùng cũng đến trước mặt chú rể. Hứa Thừa Ngôn lại đột nhiên lạnh lùng liếc xéo Trang Diệc Tình, trong sự chú ý của công chúng, anh ném bông hoa cài trước ngực áo đi rồi ngênh ngang mà rời khỏi sân khấu.