Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 146




Edit: Alicia

Beta: Hazjk + Ami

Đứng sau cánh cửa khép hờ một hồi lâu, thấy hai người bên trong vẫn ôm nhau không có xu thế tách ra. Tiết Trạm lúc này mới đẩy cửa tiến vào, còn cố tình ho khan một tiếng.

Triệu Ngu chậm rãi thoát khỏi sự ôm ấp của Lăng Kiến Vi, ngồi thẳng người nhìn Tiết Trạm, vẫn không lên tiếng.

Lăng Kiến Vi cũng quay đầu lại nhìn về phía Tiết Trạm. Ánh mắt kia của Lăng Kiến Vi trông rất phức tạp, dường như có chút kiêng kị, lại có chút địch ý và phòng bị.

Tiết Trạm vẫn không để ý đến Lăng Kiến Vi, chỉ tự nhiên mà kéo ghế dựa ra ngồi ở mép giường: “Đỡ hơn chưa?”

Triệu Ngu gật đầu: “Chiều nay hẳn là có thể xuất viện rồi.”

Cô thật sự không thích nằm viện, tất cả bệnh viện đều làm cô cảm thấy áp lực, tựa như cô đang trở về quãng thời gian mỗi ngày đều giống như ngồi tù của 4 năm trước kia.

Tiết Trạm còn chưa mở miệng thì Lăng Kiến Vi đã giành trước nói: “Vậy em chờ một chút, anh đi hỏi bác sĩ giúp em. Nếu bác sĩ đồng ý xuất viện, anh sẽ đi làm thủ tục thay em.”

Hành động này lọt vào trong mắt Tiết Trạm quả thật là vô cùng nịnh nọt đến cực điểm.

Trầm thấp mà cười một tiếng, Tiết Trạm nói: “Chẳng phải Lăng thiếu gia muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao? Có vẻ như studio của cậu đã không mở cửa trong một thời gian dài. Tại thời điểm này, nghỉ làm hình như không tốt lắm thì phải?”

Nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của Tiết Trạm, Lăng Kiến Vi ngẩn người, cũng không phản bác, chỉ lại lần nữa nhìn về phía Triệu Ngu: “Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Lăng Kiến Vi đang muốn đỡ Triệu Ngu nằm xuống thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một điếu thuốc. Lăng Kiến Vi quay đầu nhìn lại, trong tay Tiết Trạm không biết từ khi nào đã mở ra một gói thuốc lá mới.

“Hút thuốc không tốt đối với thân thể của cô ấy.” Lăng Kiến Vi muốn duỗi tay đẩy điếu thuốc Tiết Trạm đưa đến ra, nhưng Triệu Ngu đã tiếp nhận điếu thuốc và đưa vào trong miệng, cầm lấy bật lửa ở mép giường bật lên.

Tiết Trạm mặt không biểu tình nhìn quét qua Lăng Kiến Vi một cái, sau đó đóng gói thuốc lại để trêи ngăn tủ và tiếp tục ngồi im lặng.

Lăng Kiến Vi cũng không nói chuyện nữa, yên lặng nhìn Triệu Ngu ngồi trêи giường bệnh hít mây nhả khói. Đợi đến khi cô hút hơn nửa điếu thuốc mới nghe tiếng cô truyền đến: “Tôi không sao, cậu có việc thì trở về đi.”

Lời này là nói với Lăng Kiến Vi.

Lăng Kiến Vi không nhúc nhích, tiếp tục ngồi tại mép giường.

Triệu Ngu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Lăng Kiến Vi cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi sau đó đứng dậy rời đi.



Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Triệu Ngu thở một hơi thuốc thật dài và hỏi: “Anh đi tìm Lăng Kiến Uyên?”

“Anh ta sẽ không đem chuyện của em nói cho nhà họ Trang biết, em có thể yên tâm.”

Triệu Ngu cười cười và gật đầu: “Phần quyết đoán này của Phó chủ tịch Tiết, tôi thật sự rất bội phục.”

Tiết Trạm lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới mở miệng gọi tên cô: “Triệu Ngu.”

Cô ngước mắt, đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Em muốn báo thù, tôi có thể giúp em.” Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng Kỷ Tùy và Hứa Thừa Ngôn…”

“Trêи tay Kỷ Tùy có 6% cổ phần của Lan Tỉ, anh ấy chính là người mà Trang Diệc Tình tin cậy nhất, còn Hứa Thừa Ngôn chính là vị hôn phu của Trang Diệc Tình.”

Anh hiểu rõ ý tứ của cô, cũng thấy rõ được cô thật sự kiên quyết đối với quyết định này. Quan hệ giữa cô với Hứa Thừa Ngôn và Kỷ Tùy cô sẽ không chấm dứt, hai người đàn ông kia đều là lưỡi dao sắc bén không thể thiếu để cô trả thù Trang Diệc Tình.

Tiết Trạm yên lặng nhìn cô: “Tôi không phải thánh nhân.”

Không có khả năng một bên tận tâm tận lực vì cô mà trù tính hết thảy, một bên lại trơ mắt nhìn cô bò lên giường người đàn ông khác. Hơn nữa còn không chỉ là một người đàn ông.

Hút hết điếu thuốc trong tay rồi ném đầu lọc thuốc lá đi, Triệu Ngu lại rút một cây khác ra, không nói lời nào tiếp tục hút.

Cô biết cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có thể nhận được lời hứa hẹn kia của anh, cô đã vô cùng cảm kϊƈɦ tạ ơn trời đất, nhưng dù vậy cô lại còn không biết đủ.

Thuốc lá hết một điếu lại rút thêm một điếu khác, cũng không biết đã hút đến điếu thứ mấy. Tiết Trạm rốt cuộc đứng lên đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh cửa duy nhất chưa mở ra, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó hứng gió.

Thật lâu sau đó anh mới xoay người đi hướng về phía cửa: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện.”

Triệu Ngu trở lại biệt thự của anh, đống hỗn độn lúc trước anh đã cho người dọn dẹp, anh còn chu đáo sai người trước tiên đi chuẩn bị bữa tối.

Sau khi Triệu Ngu từ phòng tắm tắm xong đi ra thì mới phát hiện anh một mình ngồi trêи ghế sofa tự thoa thuốc lên cánh tay.

Miệng vết thương của anh đã được cắt chỉ, nhưng lại chưa được khôi phục tốt lắm, nhìn qua có vẻ bị nhiễm trùng.

“Lúc nãy anh tắm rửa đã bị dính nước đúng không?” Hỏi xong cô mới ý thức được đây căn bản là câu hỏi vô nghĩa. Anh bị thương ở cánh tay, lúc tắm rửa chẳng phải sẽ bị dính nước sao?

Nhận lấy bông y tế trong tay anh, cô ngồi xuống cạnh bên anh, kéo cánh tay kia đến trước mặt mình rồi dùng Povidone-iodine tỉ mỉ sát khuẩn giúp anh: “Anh xác định như vậy là được?”

Anh nhàn nhạt nói: “Bác sĩ nói được.”



Sát khuẩn xong lại giúp anh bôi thuốc mỡ lên. Nhìn miệng vết thương cực kỳ dữ tợn, Triệu Ngu ngẩn người: “Sâu như vậy có thể sẽ để lại sẹo.”

“Chỉ bị sẹo trêи cánh tay mà thôi, người ta bị trêи mặt còn chưa sợ, vậy thì tôi sợ cái gì?”

Nghe ngữ khí vừa không thể hiểu được vừa âm dương quái khí của anh, Triệu Ngu đột nhiên cười cười: “Hôm nay tôi cùng Lăng Kiến Vi nói chuyện, anh rốt cuộc đã nghe được nhiều ít? Đã đứng ở bên ngoài từ sớm rồi sao?”

Tiết Trạm không lên tiếng mà đứng dậy đi về phía nhà ăn.

Cô chỉ ở nơi này của anh một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị về chung cư của mình. Nhìn cô đóng gói hết tất cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt trước đây, Tiết Trạm nói: “Thời gian 3 tháng còn chưa đủ.”

Triệu Ngu cười cười: “Trước kia chẳng phải Phó chủ tịch Tiết vẫn luôn không vui sao? Nếu anh đáp ứng nhưng miễn cưỡng như vậy, tôi đây cũng không làm khó anh.”

Tiết Trạm mặt không cảm xúc nhìn cô nửa buổi, cuối cùng đến một câu cũng chưa nói liền xoay người rời đi.

Chờ khi cô kéo rương hành lý xuống lầu mới thấy anh mặc quần áo ngủ bước hướng phòng tắm.

“Muốn tắm rửa?”

“Ừ.”

“Miệng vết thương của anh không thể chạm vào nước, vậy làm sao tắm rửa?”

Anh không đáp mà trực tiếp bước vào phòng tắm riêng bên cạnh hành lang.

Triệu Ngu bất đắc dĩ chỉ có thể theo anh vào trong, hướng về phía bồn tắm mở nước: “Tôi tắm cho anh.”

Anh cũng không cự tuyệt, liền đứng bên cạnh yên lặng chờ, thẳng đến khi bồn tắm càng lúc càng đầy, Triệu Ngu mới tiến lên giúp anh cởi quần áo.

Hai người tuy rằng đã làm rất nhiều lần nhưng việc giúp anh tắm rửa như thế này thì đây đúng là lần đầu tiên. Nhìn anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt mình, Triệu Ngu ngược lại có chút không quen.

Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ lần đó ở Ngô Thành thì hầu như mỗi lần làm tình, cô đều bị cởi ra lộ nửa người hoặc là lộ ra trọn vẹn, ngược lại trước nay anh đều là áo mũ chỉnh tề.

Bảo anh ngồi vào bồn tắm, cô cầm khăn lông nghiêm túc giúp anh tắm rửa, mỗi động tác của cô đều nhẹ nhàng cẩn thận tránh cánh tay phải bị thương của anh.

Từ cánh tay trái, hai vai, phần lưng, lại đến eo bụng, tay cô chỉ chăm chú quét qua ở trêи người anh, thời gian trôi qua cô mới phát hiện, giữa háng anh đã nổi lên phản ứng.

Nhìn cây gậy thẳng tắp dưới nước kia, cô ngược lại không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ bình tĩnh hỏi: “Anh có muốn tôi giúp không?”

Anh quay đầu nhìn cô, đột nhiên duỗi tay qua ôm lấy thân thể cô và hôn lên.