Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 129




Edit: Gar

Beta: Ami

“Ưm…” Âm thanh tràn ra từ miệng, Triệu Ngu thở dốc vài cái, tiếp tục mỉm cười mà hưởng thụ sự vuốt ve không hề ôn nhu của người đàn ông.

Tiểu huyệt cô đã sớm ướt một mảng lớn, chất lỏng dính nhớp chảy dọc theo bên trong đùi trái chậm rãi trượt xuống, nhỏ giọt vào tất chân cùng qυầи ɭσ"ȶ đang treo trêи đầu gối cô.

Tiết Trạm rút ngón tay đang chọc loạn trong tiểu huyệt của cô ra, chỉ vài động tác liền cởi bỏ khóa kéo quần, lấy ƈôи ȶɦϊ.t đang bừng bừng dâng trào khí thế ra xong đẩy hông một cái liền thẳng tắp mà để ở trước tiểu huyệt cô.

Tiểu huyệt hư không đói khát chờ đợi được lấp đầy đã lâu ngay lập tức run rẩy không ngừng khép mở, muốn nuốt ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng của anh vào bên trong.

Nhưng mà anh cứ mãi ngừng ở cửa huyệt của cô như vậy chứ chậm chạp không chịu đâm vào. Triệu Ngu không nhịn được mà vặn vẹo eo thon: “Tôi vẫn luôn uống thuốc, không có áo mưa cũng không sao.”

Trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh đã nhìn thấy trong văn phòng Hứa Thừa Ngôn, chất lỏng tràn ra từ trong tiểu huyệt cô là tϊиɦ ɖϊƈh͙…

Một cơn giận không tên bất chợt dâng lên ở trong lòng, Tiết Trạm đột nhiên lật người cô lại, khiến cô đưa lưng về phía anh, mặt đối diện với bức tường, hai tay dùng sức mà banh môиɠ cô ra rồi đột nhiên đẩy eo một cái mà hung hăng tiến vào.

Tiểu huyệt tô ngứa rốt cuộc cũng được lấp đầy, Triệu Ngu thoải mái mà rêи lên một tiếng, chủ động nâng môиɠ nghênh đón anh đâm vào rút ra và còn cười khẩy nói: “Lại nghĩ tới Hứa Thừa Ngôn sao? Anh ta có sức ảnh hưởng lớn đến anh như vậy sao? Nếu đã như vậy thì lúc trước cần gì phải sắp đặt cục diện đó, một hai muốn đưa tôi đến dưới thân của anh ta? Phó chủ tịch Tiết đối với bản thân, thật đúng là quá tàn nhẫn!”

Tiết Trạm một câu cũng không nói, chỉ là nắm chặt eo thon của cô mà nhanh chóng đưa đẩy, mỗi một lần thâm nhập đều đâm thẳng tới hoa tâm, chạm vào nơi yếu ớt nhất trong tiểu huyệt cô mà nghiền nát, kϊƈɦ thích khiến cho cô liên tục hít không khí.

Trong khi còn đang thở hổn hển, Triệu Ngu quay đầu lại nhìn anh và nhẹ giọng cười cười: “Anh thật hèn nhát.”



Tiết Trạm sửng sốt, đôi tay gắt gao bóp chặt eo cô, động tác đâm vào rút ra ở trong cơ thể cô được đẩy nhanh hơn, từng cái đâm thọc đều cọ xát vào các điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệt của cô.

Cho dù không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng Triệu Ngu vẫn có thể tưởng tượng được giờ phút này chắc chắn sắc mặt của anh so với lúc nãy còn khó chịu hơn nhiều, nhưng cô vẫn tiếp tục nói thẳng không chút kiêng dè: “Mới vừa rồi là do anh không có áo mưa nên mới không muốn tiến vào, hay là bởi vì cảm thấy có lỗi với Tiết Tử Ngang? Cũng hoặc là, đối với tôi vừa yêu vừa hận, rất muốn tôi nhưng cũng lại không dám muốn tôi?”

Mới vừa dứt lời liền đổi lại được động tác đâm vào càng thêm hung ác của Tiết Trạm.

Rõ ràng là cả người cô bị anh đâm cho run lên, cơ thể mềm mại dựa vào tường mà không ngừng thở dốc, trêи mặt lại vẫn mang theo ý cười đắc ý như cũ, là bộ dáng đã chiếm được anh rồi. Tiết Trạm lại một lần nữa thô bạo mà làm cô, anh dùng tay phải nhéo cằm cô ép cô xoay người lại: “Trêи người của cô, có cái gì là thật?”

Triệu Ngu vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ngón tay đang đè trêи khóe môi cô rồi không sợ chết mà nói: “Anh đoán xem.”

Tay Tiết Trạm từ trêи cằm cô chuyển xuống dưới ngực, cầm một luồng nhũ thịt rồi dùng sức vuốt ve vài cái, sau đó bắt lấy đầu bầu иɦũ ɦσα đang dần cứng lại và dùng sức lôi kéo.

“Chuyện Tiết Tử Ngang khi dễ cô là giả, việc dị ứng là do cô cố ý dụ dỗ Vu Phỉ làm, bị Tiết Tử Ngang làm tổn thương sâu sắc cũng là giả, bị sốt ở Yến Đô cũng là cố ý, Tống Huyền là do cô kêu tới công ty, tất cả những gì xảy ra ở Ngô Thành cũng đều là cố ý diễn… Triệu Ngu, trêи người của cô, đến tột cùng thì có cái gì mới là thật.”

Mỗi khi anh nói một câu thì ƈôи ȶɦϊ.t liền cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt mà hung hăng nghiền một chút. Tiếng nước, tiếng hai thân thể va chạm cùng với hơi thở thô nặng của anh tạo nên âm thanh ɖâʍ mĩ quanh quẩn ở trong văn phòng yên tĩnh.

Anh rất ít khi nói nhiều như vậy trong một lần, cũng rất ít khi trực tiếp mà để lộ cảm xúc phẫn nộ của bản thân, Triệu Ngu nghĩ, hẳn là sau mấy ngày rối rắm, trốn tránh, anh rốt cuộc cũng bạo phát ra.

Cô tiếp tục cười và quay đầu lại nhìn anh, trêи mặt mang theo sự châm chọc: “Những gì diễn ra ở Ngô Thành có phải giả hay không, chẳng phải chính anh là người rõ ràng nhất sao?”

“Ngay cả chuyện như vậy cũng đều có thể tính kế tôi để tạo thành lợi thế cho mình thì còn có việc gì là cô không thể làm?”



Côn thịt thô to chôn sâu ở trong tiểu huyệt ra ra vào vào, bị những mị thịt của cô co lại cắn chặt, khiến mỗi một lần anh đâm vào rút ra đều cực kỳ dùng sức, khoái cảm triền miên không ngừng truyền đến cũng càng lúc càng tăng thêm, kϊƈɦ thích khiến da đầu anh tê dại.

Tiết Trạm không chút thương tiếc mà vỗ mạnh một cái lên môиɠ cô: “Cuộc nói chuyện hôm đó giữa tôi và chị dâu, cô đã nghe được, biết tôi nghi ngờ cô, biết tôi hổ thẹn đối với cái chết của anh trai, cho nên cô mới gọi Tống Huyền tới, diễn một vở kịch vừa thật vừa giả khó mà phân biệt được ở trước mặt tôi, cô đúng thật là lợi hại, tôi trước giờ chưa từng thấy qua người có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào như cô.”

Triệu Ngu bị anh va chạm liên tục đến run rẩy và không ngừng thở gấp, vừa định mở miệng nói thì liền nghe âm thanh khàn khàn của anh truyền đến: “Còn không phải là vì tiền sao? Được, tôi cho cô, lấy xong thì lập tức biến đi.”

“Được thôi.” Triệu Ngu trả lời dứt khoát rồi lưu loát mà gật đầu: “Tôi cũng không muốn nhiều lắm, chỉ… 1 tỷ, anh cho tôi 1 tỷ, tôi đảm bảo lập tức biến mất không còn dấu vết, ngay cả cao trào cũng không cần, Phó chủ tịch Tiết cảm thấy như thế nào?”

Đáp lại cô chính là động tác đâm thọc càng thêm dữ dội hơn.

Tiểu huyệt vừa đau vừa căng, Triệu Ngu càng thêm cảm thấy không chịu nổi, chỉ trong chốc lát liền run run mà đạt tới cao trào, cả người đều run run rẩy rẩy mà bám ở trêи tường.

Nhưng miệng cô vẫn không chịu buông tha cho anh như cũ: “Còn tưởng rằng Phó chủ tịch Tiết hào phóng như thế nào, cuối cùng, cũng chỉ là một kẻ keo kiệt, nói cho tôi tiền, hiện tại lại không làm được sao? Vậy không bằng dứt khoát cho tôi làm phu nhân chủ tịch tương lai là được.”

Tiết Trạm hừ lạnh một tiếng, đè môиɠ cô tiếp tục đâm thọc không ngừng nghỉ, thẳng cho tới khi sắp cao trào mới rút ɖu͙ƈ vọng ra, bắn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ ấm áp lên trêи môиɠ cô.

Triệu Ngu khẽ cười: “Bắn tinh bên ngoài cơ thể cũng vẫn có thể mang thai, Phó chủ tịch Tiết có muốn sau khi làm xong liền đi mua thuốc tránh thai không, lỡ như tôi lừa anh thì phải làm sao? Nếu tôi không uống thuốc, không cẩn thận mà mang thai con của anh…”

Tiết Trạm dán lên phần lưng cô, dựa đầu vào vai cô và thở dốc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”

“Tôi muốn cái gì, chẳng phải sớm đã nói cho anh biết rồi hay sao?”

Từ sau lưng nhìn sườn mặt mang đầy ý cười của cô, Tiết Trạm khẽ cắn môi: “Được, tôi đồng ý với cô, sau 3 tháng, chúng ta coi như hết nợ, cô xin thôi việc và rời đi.”