Quy Lai (Trở Về) - Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

Chương 110




Edit: Min

Beta: Ami

Triệu Ngu cũng không ngờ, Thương Lục sẽ không chạm vào cô.

Thật ra 3 năm ở bên nhau, rất ít khi bọn họ im lặng ôm nhau như vậy.

Một cái ôm mềm mại, ấm áp, nhẹ nhàng, không mang theo dù chỉ một tia tình ɖu͙ƈ, nhưng lại làm cô yên tâm.

Bên ngoài vẫn mưa, giống như lúc bọn họ gặp được nhau, trời luôn mưa.

Hình như ngay cả ông trời cũng siêng năng nhắc nhở bọn họ rằng, khi họ gặp được nhau vào 4 năm trước, cả hai đều chật vật biết bao nhiêu.

Nhưng lúc này, lý trí của anh không còn như trước, anh không còn đủ kiên nhẫn để duy trì khoảng cách với cô, thậm chí đêm nay, anh còn ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Triệu Ngu cho rằng sẽ giống như lần trước, Thương Lục đã đi làm, chỉ còn lại mình cô.

Đến khi cô rời giường rồi mới phát hiện, anh đang mặc tạp dề, làm bữa sáng ở phòng bếp.

Cô xém chút đã quên, anh cũng biết nấu cơm. Khi ở Mỹ, việc nấu cơm cho anh vốn là một phần trong công việc làm tình nhân của cô, nhưng có lúc cô có quá nhiều việc, lo không hết hoặc cô không ở đó, đều là anh tự mình xuống bếp.

Nhìn đùi phải của anh hơi run, Triệu Ngu quay đầu nhìn làn mưa bay bay ngoài cửa sổ xong đi vào cầm chiếc mâm trong tay anh: “Để tôi.”

Lúc trước chính mắt cô đã chứng kiến vết thương ở chân anh nghiêm trọng như thế nào, ngay cả người bạn làm bác sĩ của anh cũng nói, chỉ để lại di chứng mà không bị tàn tật cũng đã là một kỳ tích.

Thương Lục cúi đầu nhìn đùi phải, cười cười: “Thói quen rồi, đi rửa mặt đi, nhanh lên là được.”

Khi rửa mặt xong thì phát hiện ra hộp thuốc mỡ trong ngăn kéo của phòng tắm, Triệu Ngu tiện tay cầm ra và hỏi: “Cái này có tác dụng không?”

Cô nhớ loại lúc trước anh dùng không phải là loại này, nhưng những loại thuốc giảm đau phần lớn sẽ làm người ta lờn thuốc, lâu rồi sẽ không dùng được nữa, phải đổi loại mới.

Thương Lục rót sữa bò cho cô, thuận miệng đáp: “Cũng được.”



Triệu Ngu đi tới, ngồi xổm trước mặt anh, nhấc ống quần anh lên, bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay rồi cẩn thận xoa lên đầu gối của anh.

Cứ đến ngày mưa, đầu gối anh sẽ rất đau, mỗi lúc như vậy ở Mỹ cô sẽ thường xuyên mát xa như vậy cho anh.

Thương Lục lẳng lặng nhìn, chậm rãi duỗi tay vén sợi tóc rũ trước mặt cô: “4 năm trước đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe được không?”

Triệu Ngu không dừng động tác nơi tay, chỉ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thật sự muốn biết?”

“Ừm.”

Giống như cô từng nói, chỉ cần anh muốn biết thì sẽ có vô số cách, anh có thể tự mình điều tra, nhưng cũng có thể như bây giờ, trực tiếp mở miệng hỏi cô.

Chỉ là trước nay anh vẫn chưa từng hỏi qua.

Bởi vì anh biết đối với anh mà nói, chuyện gì mới là quan trọng nhất. Vì anh muốn duy trì khoảng cách với cô, vì anh sợ mình một khi biết chính xác cô đã trải qua những gì thì sẽ càng đau lòng, lý trí của anh sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng tối hôm qua, lúc nhận được cuộc gọi cầu cứu của cô, sau khi chính mắt nhìn thấy người đàn ông khiến cô phải đau khổ kia, anh vẫn không thể nào khống chế được.

“Người đó, tên Trang Diệp, là đứa con quý báu của chủ tịch Lan Tỉ.

“Anh biết anh ấy?”

Thương Lục gật đầu. Thật ra ngày hôm qua vẫn không quen biết gì, nhưng Trang Diệp nhờ người giúp để xin xem video giám sát, anh nhịn không được nên sau đó cũng có nghe ngóng và biết được thân phận của Trang Diệp. Biết như vậy là được rồi, phần còn lại cũng không còn quan trọng nữa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về trán cô, Thương Lục hỏi lại: “Triệu Ngu, 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tôi không muốn phí thời gian để đi điều tra.”

Lại bôi một chút thuốc mỡ vào lòng bàn tay, Triệu Ngu vừa nghiêm túc mát xa cho anh, vừa không để ý nói: “Cũng không có gì, như hôm qua tôi đã nói với anh, một câu chuyện cũ cẩu huyết thôi. Nhà anh ấy đã vì anh ấy mà tìm một đối tượng liên hôn có thể đem lại lợi ích, nên không muốn anh ấy ở cùng một người bình thường như tôi. Lúc đó tôi lại mang thai, chị gái anh ấy sợ tôi đưa đứa bé đến nhà họ Trang đòi một danh phận nên cho người đến nhà bắt tôi đi phá thai, trùng hợp gặp được mẹ và bạn thân của tôi, hai bên tranh chấp vài cái liền…. Ba người chúng tôi cùng nhau ngã xuống từ trêи tầng, hai người họ đều đã chết, đứa bé cũng chết, còn tôi lại không chết.”

Ngón tay đặt trêи trán cô đã cứng đờ lại, nghe giọng điệu nhẹ như gió của cô, Thương Lục giật giật miệng, một câu cũng không nói nên lời.

Anh vốn đang hy vọng rằng, phần anh biết đã là loại tra tấn đau đớn nhất đối với cô rồi, lại chưa từng nghĩ đến, những chuyện anh vẫn cố tình không tìm hiểu kia mới là ngọn nguồn gây nên sự thống khổ của cô.



Tay Triệu Ngu vẫn nhẹ nhàng xoa khớp xương của anh, trêи mặt hiện ý cười: “Sao vậy? Thương hại tôi à?”

“Vậy nên, em mới cần nhiều người đàn ông giúp em như vậy? Em không chỉ muốn lợi dụng Hoa Xán để chèn ép nhà họ Trang, mà em còn muốn… Hoàn toàn hủy hoại nhà họ Trang?”

Triệu Ngu cười cười: “Có phải cảm thấy tôi rất không biết tự lượng sức mình không? Một người còn có ý đồ đánh sập nhà họ Trang?”

Thương Lục lắc đầu: “Tôi giúp em.”

Triệu Ngu ngơ ngác nhìn anh, anh lại nói thêm: “Tôi sẽ cố gắng, làm bản thân có năng lực để giúp em.”

Triệu Ngu cười: “Thương tổng sẽ không thật sự thích tôi chứ? Anh cũng đừng có quên, 4 năm trước đã nói rõ, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ giao dịch.”

Thương Lục không nói gì, đầu ngón tay từ trêи trán cô lại chậm rãi vỗ gương mặt xong lướt xuống vai cô, cuối cùng bắt lấy tay cô, sau đó kéo cả người cô vào lòng.

“Trêи tay tôi có thuốc…”

Triệu Ngu còn chưa dứt lời, môi anh đã rơi xuống, mạnh mẽ ɭϊếʍ mυ"t̼ môi cô, đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng cô, kiên nhẫn thăm dò.

Triệu Ngu ngồi trêи đùi anh, đôi tay vô thức vòng lấy cổ anh, ôm anh càng chặt, ngực cô cũng dán chặt vào ngực anh không hề có kẻ hở, hạ thân càng thẳng tắp để ở giữa háng anh, cảm nhận được rõ ràng ɖu͙ƈ vọng rất nhanh đã phấn chấn bừng bừng của anh.

Trêи người cô vẫn mặc áo ngủ của Thương Lục, vừa dài vừa rộng, bàn tay anh rất dễ dàng vói vào trong vạt áo, chậm rãi vuốt ve trêи da thịt tinh tế của cô.

“Ngô…” Hai bầu ngực đều bị anh nắm trong tay mà vuốt ve, Triệu Ngu ưm một tiếng, bờ môиɠ theo bản năng cọ xát ƈôи ȶɦϊ.t đang cương cứng của anh.

Thương Lục buông miệng cô ra, chiếc lưỡi mềm ướt lại đưa dọc theo viền cổ cô, đầu ngón tay đẩy từng viên nút áo ngủ ra, bầu ngực không có nội y bao vây hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.

Những chiếc hôn dày đặc từ xương quai xanh chuyển qua bầu ngực, đỉnh nụ hoa đang run rẩy cũng bị lưỡi anh cuốn vào, mυ"t̼ một cách tinh tế trong miệng anh, Triệu Ngu ngửa đầu há miệng thở dốc, ngón tay cũng đưa vào cổ áo anh, vuốt ve phần ngực nóng như lửa của anh.

Giữa chân cô đã sớm ướt át, khi đầu ngón tay anh đẩy qυầи ɭσ"ȶ ra rồi chen vào thì tất cả đều đã thành một mảnh dính nhớp, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước rõ rệt.

Ngón tay thon dài được vách thịt mềm của hoa huyệt bọc chặt, cảm nhận được sự ướt át và chặt hẹp ở bên trong, hơi thở của Thương Lục càng trở nên nặng nề, anh nhanh chóng cởi quần ra, đỡ ƈôи ȶɦϊ.t cương cứng đối diện trước cái miệng nhỏ không ngừng khép mở kia rồi chậm rãi thẳng lưng đẩy mạnh vào trong.

Ngón chân Triệu Ngu cuộn tròn, toàn sức nặng của thân mình đều rơi xuống nơi kết hợp kia, nhanh chóng rùng mình nuốt thứ to lớn của anh, nằm trêи vai anh phát ra tiếng than nhẹ. Anh quay đầu, nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, vẫn không nói câu nào, chỉ tiếp tục hôn đôi môi mê người của cô.