[Lưu ý: Mệnh giá tiền mình sẽ ghi là đồng. 10 đồng bằng 10 ngàn VNĐ của Việt Nam. Nhưng trong truyện sẽ không ghi rõ tiền tệ của nước nào hết nha. Chung quy đều ghi là đồng.
10 đồng \= 10.000 VNĐ
3.000 đồng \= 3.000.000 VNĐ]
Phó Thời Miễn vuốt thẳng năm tờ tiền trị giá 20 đồng trong tay. Đây là phần tiền ít ỏi mà anh tiết kiệm được.
Mỗi tháng anh lãnh lương được 3.000 đồng, nhưng trừ đi chi phí điện nước và tiền học cho em gái, thì anh chỉ còn trong tay 500 đồng. May mà thường ngày vẫn luôn đem theo 100 đồng để phòng thân, vừa đủ để trả tiền cơm cho Tô Khiết Tử.
Lúc anh đến lớp học, mọi người vẫn chưa đến đầy đủ, lại nhìn thấy Tô Khiết Tử đang nằm gục đầu xuống bàn. Anh sợ đánh thức cô, về chỗ lấy tờ giất trắng viết hai chữ [Cảm ơn] rồi đính kèm cùng năm tờ tiền màu xanh dương.
Phó Thời Miễn đem tiền nhét vào quyển sách trên bàn Tô Khiết Tử, anh cố ý để lộ ra một góc cho cô nhìn thấy.
Chỗ Phó Thời Miễn ngồi là dưới góc lớp. Bởi vì chiều cao 1 mét 85, thuộc top cao nhất lớp, và bờ vai rộng, cho nên giáo viên xếp anh ngồi ở phía sau. Vả lại anh là học sinh giỏi, nên giáo viên chủ nhiệm rất ưu ái cho anh và yên tâm khi anh ngồi ở phía sau.
Lúc về chỗ ngồi, anh đóng gọn phần cơm trưa còn dư vào hộc bàn, lại thấy bình nước của mình đã hết nên đi ra ngoài rót thêm.
Lưu Ly vừa đi vệ sinh ra, cô ta nhìn thấy bóng lưng của Phó Thời Miễn liền chạy nhanh đến trước mặt anh.
- Thời Miễn!
Phó Thời Miễn đi thẳng không dừng lại, Lưu Ly kiên trì đuổi theo anh:
- Tớ gọi cậu đấy, Thời Miễn.
Phó Thời Miễn sắc mặt âm u nhìn cô ta. Anh mím chặt môi không muốn nói chuyện chút nào.
- Cậu đi đâu vậy?
-... Rót nước.
Anh nói xong liền rảo bước đi nhanh, hệt như Lưu Ly là thứ xúi quẩy khiến anh không muốn day vào.
- Này...
Lưu Ly đã bị Phó Thời Miễn bỏ lại sau lưng, cô ta siết chặt tay, cặp mắt thay đổi như con dao muốn đâm chết người khác.
Reng... Reng...
Tô Khiết Tử ngủ một giấc khá sâu. Lúc tỉnh dậy khuôn mặt bơ phờ còn ngái ngủ. Nhìn các bạn học đang lục đục đi vào lớp học, cô liền vội lấy khăn giấy ướt trong cặp ra để lau mặt. Giờ có đi nhà vệ sinh rửa mặt cũng không kịp.
Khi giáo viên môn Văn học bước vào, Tô Khiết Tử tìm sách Văn học, còn sách vở trên bàn trước đó thì gom lại cất đi. Lại nhìn thấy một sấp giấy. Mở ra là những tờ tiền thẳng băng và tờ giấy trắng viết chữ [Cảm ơn.]
Tô Khiết Tử theo bản năng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Phó Thời Miễn.
Anh mang theo vẻ mặt hờ hững không cảm xúc gì cả. Đầu cúi xuống nhìn vào sách vở. Như nhận thấy ánh mắt của ai đó, anh ngẩng đầu về phía trước, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tô Khiết Tử.
Tô Khiết Tử giật mình xoay người lại.
Chẳng biết sao nữa, cứ thấy anh là cô nhớ tới kiếp trước, không dám đối mặt với anh.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Tô Khiết Tử tự trấn an trong lòng. Ở kiếp trước, lúc đọc tin tức trên mạng thì thời điểm Phó Thời Miễn ra tay giết người là vào ngày cuối cùng thi đại học, tức là còn một năm hơn lận. Hiện tại cô đang ở cuối kỳ học lớp 11.
Tự dưng nghĩ tới vấn đề này, Tô Khiết Tử ngồi suy ngẫm suốt buổi chiều, học hành không chú tâm vào được nữa.
Cô nào có biết có người nào đấy vẫn luôn lăm lăm nhìn về phía cô suốt buổi. Đàm Khương ngồi chéo sau lưng cô một bàn học. Anh ta phát hiện cô bị mất tập trung, không còn chăm chỉ học hành giống lúc sáng.
"Ha, giả vờ không nổi nữa sao?"
Đàm Khương cười khẩy xem thường Tô Khiết Tử. Quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, anh đã quá rành tính tình của Tô Khiết Tử. Cô chính là kiểu sáng nắng chiều mưa, làm gì cũng chẳng tới nơi tới chốn, nhưng anh biết chắc việc cô thích mình là điều mà cô không giả vờ được.
Chắc chắn do tối qua ông nội Đàm không công bố việc đính hôn của hai nhà, nên sáng nay cô đã lạnh nhạt với anh, còn cố ý dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, giả vờ học bài không quan tâm anh rồi lấy cách đó để thu hút anh sao?
Đàm Khương nhếch môi cười, trong lòng cảm giác nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Tan học vào lúc 5 giờ chiều.
Nhà Tô Khiết Tử có xe đưa rước riêng, nhưng ngày thường cô đều lẽo đẽo theo sau lưng Đàm Khương, bắt anh phải chở về mới được. Ngay cả ba mẹ hờ của cô rất tán thành việc làm này.
Đứng trước mặt Đàm Khương và gia đình anh thì giả vờ trách Tô Khiết Tử không hiểu chuyện. Điều này phải khiến cho người nhà họ Đàm cười giảng hoà. Đặc biệt phu nhân Đàm hay nói:
- Con bé như là con gái của chị, không sao, cứ để con bé về chung xe với Tiểu Khương đi, gia tăng tình cảm cho hai đứa nó.
Kiếp trước, mỗi lần nghe thấy mẹ Đàm Khương nói thế, Tô Khiết Tử vui mừng ra mặt, còn mẹ cô lắc đầu giả vờ không đồng ý, sợ lại làm phiền Đàm Khương. Nhưng nhà họ Đàm đâu biết rằng, sau lưng bà ta đi khuyến khích cô cứ tiếp tục thể hiện bản lĩnh.
Bản lĩnh mà mẹ cô nói á hả? Chính là bản lĩnh làm chân chó sau lưng Đàm Khương đấy!
Lần này Tô Khiết Tử quyết tâm, cả đời không đội trời chung với Đàm Khương và kẻ trà xanh Lưu Ly kia. Ngay cả ba mẹ hờ Tô Đức và Chu Hoài Ngọc cô cũng sẽ xé mặt, để cho họ quang minh chính đại dẫn tiểu thư chân chính về nhà.
Họ muốn cô làm con cờ để níu kéo hợp tác với Đàm gia sao?? Mơ đi...