Quy Lai: Hôn Nhân Trí Mạng

Chương 7: Chép bài




[Thí sinh tham gia kì thi đại học, vì áp lực học tập và nguồn gốc gia đình phạm tội, thí sinh mắc bệnh tâm lý ra tay giết người.]

Tin tức nổi tiếng treo mấy ngày trời trên mạng xã hội. Cho dù Tô Khiết Tử không muốn quan tâm thì vẫn sẽ thấy tin tức ầm ầm trên điện thoại.

Tô Khiết Tử ấn tượng nhất, bởi vì tên tội phạm là học sinh cùng trường, cùng lớp với cô. Hình ảnh của cậu ta bị còng tay lan truyền trên mạng rất nhiều. Có lẽ vì nhan sắc âm trầm, đáng sợ, nên Tô Khiết Tử cực kỳ nhớ rõ.

Và mới tức khắc người đó đi ngang qua chỗ ngồi của mình. Bạn học tên Phó Thời Miễn trong tương lai sẽ là sát nhân?

Tô Khiết Tử rùng mình, cảm giác phía sau lưng lạnh run và nổi hết da gáy.

- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có bài kiểm tra.

Tiếng nói của cô Hà cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Khiết Tử. Cô hồi thần trở lại, nhìn thấy những bạn học xung quanh ảo não chán chường.

A, cô chợt nhớ, ngày thứ hai đầu tuần đi học, tức sau bữa tiệc sinh nhật của Đàm Khương, kiêm luôn cả buổi đính hôn, lớp cô có buổi kiểm tra đột xuất.

Đặc biệt là hôm đó giáo viên bắt học sinh đổi chỗ ngồi, vừa hay cô ngồi phía sau lưng Đàm Khương. Cả buổi kiểm tra đều ngây ngốc nhìn bờ lưng, gáy tóc của chồng sắp cưới.

Đến khi phát điểm, cô hiển nhiên đứng hạn chót trong danh sách. Vừa bị phê bình trước lớp, vừa bị phạt đứng cuối dãy lớp.

Lần đó cô rất tức giận giáo viên, hại cô mất mặt trước Đàm Khương. Giờ nghĩ lại, cô thật sự giận bản thân mình.

Học hành không lo chú tâm, suốt ngày mang đầu óc yêu với chả đương, điểm kém thì đi trách giáo viên này nọ.

Tô Khiết Tử thở dài một tiếng. Tranh thủ lúc cô Hà phổ biến luật kiểm tra hôm nay, thì cô ngồi học thuộc từ vựng để ôn bài.

- Các bạn lên bóc thăm vị trí ngồi kiểm tra giúp cô.

Các bạn học than thở đi lên bóc phiếu chỗ ngồi. Tô Khiết Tử đứng lên tìm số bàn. Khi tìm được bàn học, chân cô thắng gấp, vẻ mặt sợ sệt nhìn Phó Thời Miễn ngồi vị trí cạnh mình.

Kiếp trước cậu ta cũng ngồi cạnh cô sao?

Mọi thứ đều diễn ra y chang kiếp trước, bởi vì cô lăm lăm nhìn kỹ tình địch Lưu Ly ngồi bên phải cách một dãy hành lang với Đàm Khương, và tình yêu đời cô ngồi đằng trước.

Cô nhớ rõ nhất vị trí của họ, còn bạn học Phó Thời Miễn ngồi kế bên mình thì cô không ấn tượng gì cả. Đúng là trớ trêu.



Tô Khiết Tử lén lút nhìn khuôn mặt của cậu ta. Nước da ngăm đen, mũi, quai hàm đều góc cạnh. Dáng vẻ trưởng thành chứ không giống thiếu niên non nớt và công tử bột như Đàm Khương.

Rõ ràng hiện tại trông cậu ta vẫn như học sinh trung học bình thường, cớ gì lại sa đoạ như vậy?

- Tất cả tập trung, chú ý làm bài.

Nghe tiếng giáo viên cao giọng, Tô Khiết Tử tập trung nhìn vào đề bài. Rõ ràng có mấy chữ cô vừa mới học thuộc xong, nhìn mặt chữ rất quen thuộc, nhưng nghĩa dịch ra của nó là gì thì cô lại phân vân.

Sao kỳ thế nhỉ?

Tô Khiết Tử vò đầu bứt tóc đọc mấy câu Tiếng Anh trắc nghiệm. Nhìn mấy đáp án, cô thấy gắn vào câu đề thì thấy cái nào cũng hợp lý, cái nào đọc cũng thuận miệng.

Tay cầm bút cứ chần chừ giữa đáp án A và C, lại phân vân giữa B và D, hoặc là hoang mang cả bốn đáp án.

Tô Khiết Tử thật muốn khóc trong lòng.

Chán nản đâm ra mất tập trung. Tô Khiết Tử vô ý nhìn sang Phó Thời Miễn bên cạnh. Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn tờ đáp án của cậu ta đã đánh dấu gần xong hết.

Cô giật mình nghĩ:

"Cậu ta có học giỏi môn Tiếng Anh không ta? Sao làm bài nhanh dữ vậy?"

Tô Khiết Tử bần cùng hoá liều. Một tay giả vờ chống lên trán, đầu cúi thấp, mắt liếc sang bên trái nhìn vào tờ đáp án của Phó Thời Miễn. Cô lại so với đáp án mà mình nãy giờ đang phân vân. Thấy cậu ta chọn ngay đúng cái câu mà mình cũng nghĩ tới, cho nên cô nhanh chóng khoanh chọn y chang cậu ta.

Thà mỗi người đều chọn đáp án khác thì còn khó phân biết đúng sai, chứ nếu cả hai đều chọn đáp án y chang nhau thì xác suất câu đó đúng sẽ cao hơn.

Thật may là đề bài đều giống nhau. Vốn dĩ đổi chỗ ngồi là để đánh lừa tâm lý của mọi người. Để mọi người hoảng sợ khi rời xa bạn cùng bàn.

Cô giáo Tiếng Anh đúng là biết cách chơi đùa học sinh mà...

Sau khi chép bài bạn xong, Tô Khiết Tử thở phào một hơi. Uổng công sống tận 27 tuổi, vậy mà phải đi chép bài kiểm tra của học sinh 17 tuổi.

Quá xấu hổ!!

- Những bạn học ngồi cuối dãy đứng dậy thu bài giúp cô.

- Dạ cô.



Học sinh xôn xao nộp bài, âm thanh lộn xộn khiến Tô Khiết Tử nhẹ nhàng thở ra. Mong là lần này điểm cao một xíu, miễn đừng đứng chót lớp là được.

Đàm Khương quay người nhẹ ra phía sau, đặng đưa bài làm cho bạn học đang thu bài, vừa hay người thu bài dừng ở chỗ Tô Khiết Tử. Anh ta thoáng nhìn thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cô, anh theo bản năng hỏi:

- Làm bài được không?

Tô Khiết Tử khó hiểu nhìn Đàm Khương. Ấy chà, lần hiếm hoi thấy anh ta bắt chuyện với cô trước.

Nhưng rất tiếc, đời này cô căm hận nhất chính là anh ta. Ngay cả nhìn còn chẳng muốn nhìn.

Tô Khiết Tử bĩu môi quay mặt đi, để lại cho Đàm Khương một dáng vẻ thờ ơ, ghét bỏ.

- Này...

Biết mình bị ngó lơ, Đàm Khương tức giận tính gằn giọng, "may mắn" có kỳ đà xuất hiện kịp thời. Lưu Ly quay sang phía Đàm Khương, đôi môi căng hồng, cong cong cười đáng yêu:

- Khương, cậu làm bài có ổn không?

Đàm Khương thay đổi sắc mặt nhanh chóng, anh ta gật đầu nhẹ, cười nói:

- Tạm ổn, còn cậu thì sao?

-...

Tô Khiết Tử không quan tâm tới cuộc đối thoại của bọn họ. Cô nhìn về phía Phó Thời Miễn, hai tay chắp lại tỏ vẻ biết ơn:

- Bạn học, cảm ơn cậu.

- Ừm.

Hả? Chỉ trả lời một tiếng vậy thôi sao?

Phó Thời Miễn đứng lên đi về chỗ ngồi cũ. Những bạn học khác cũng đang lục đục đi về chỗ ngồi chính. Tô Khiết Tử nhún vai đi về chỗ ngồi. Nhìn cậu ta cũng không đến nỗi tễ chắc hẳn kiếp trước gặp kiếp nạn gì đấy nên mới sa đoạ như vậy.

Đáng thương, quá đáng thương.