Quy Lai: Hôn Nhân Trí Mạng

Chương 15: Ám ảnh cái chết




Lúc tan học, Tô Khiết Tử chuẩn bị đi về, Đàm Khương đứng đợi ngay cửa lớp chặn cô. Vẻ mặt anh ta mất tự nhiên, một tay đưa ra sau đầu gãi gãi.

Thấy anh ta cứ chần chừ làm tốn thời gian của mình, Tô Khiết Tử lạnh mặt hỏi:

- Có chuyện gì?

Đàm Khương né tránh ánh nhìn của đối phương, giọng nhỏ lí nhí:

- Cô muốn tặng quà sinh nhật gì?

- Không cần.

Tô Khiết Tử xiết chặt hai quai cặp rồi luồn lách rời đi. Cứ hễ nghe hay nhìn thấy Đàm Khương là cô rùng mình nổi da gà.

- Chờ...

Không để cho Đàm Khương nói hết câu, Tô Khiết Tử tặng cho anh một bóng lưng.

Cả ngày hôm nay vết thương trên trán cô vẫn cứ đau âm ỉ, chỉ có một vết xước nhỏ, máu đã ngưng chảy từ tối qua, nhưng vẫn còn bị sưng to lên.

Hai ngón tay đặt lên chỗ thái dương day day, chân bước xuống bục cầu thang mà cô lại chẳng chú ý tới nó. Chân bước hụt theo đà ngã chới với về phía đằng trước.

Ở đằng sau xuất hiện một bàn tay khoẻ khoắn, những sợi gân xanh nổi lên khắp mu bàn tay. Bàn tay nhanh chóng nắm chặt chiếc cặp sách màu hồng nhạt, mạnh mẽ kéo lấy Tô Khiết Tử vào lòng mình.

Tô Khiết Tử bị hoảng, ánh mắt rơm rớm nước mắt và tràn ngập trong lo sợ. Giọng nói run rẩy:

- Cảm...cảm ơn cậu.

- Đứng dậy được không?



Tô Khiết Tử gật gật đầu, cũng chẳng thử nhìn xem người đỡ mình là ai. Hiện giờ đầu óc cô mơ hồ, chỉ mới nãy thôi, cô cảm giác bản thân sắp thăng thiên lần nữa.

Hai chân cô mềm nhũn, cả cơ thể run rẩy mất sức lực.

- Lên đây.

Người vừa nãy cứu cô đã đi đến trước mặt, đưa tấm lưng dày rộng đối diện với cô, giọng nói trầm khàn bảo cô dựa vào lưng cậu ấy.

Lúc này Tô Khiết Tử mới nhìn rõ người trước mặt là ai.

Phó Thời Miễn thấy người ở đằng sau cứ im lặng không cử động, anh nghiêng đầu nhìn, cặp mắt hai mí nhíu lại:

- Tôi đưa cậu đến phòng y tế.

- Cảm ơn.

Tô Khiết Tử hiện giờ chỉ thấy đau trán, cô không ngại việc nam nữ thụ thụ bất thân, cứ thế áp cơ thể mềm mại lên tấm lưng rắn chắc.

Phó Thời Miễn cảm nhận được độ ấm áp và mềm mại kia, cơ thể anh căng cứng, nhưng giây sau liền nhẹ nhàng đứng dậy, bước chân nhanh nhẹn nhưng người nằm trên lưng không có cảm giác bị xốc nảy khó chịu.

Phòng y tế ở lầu trệt, còn cô thì học ở lầu hai. Trong chớp nhoáng Phó Thời Miễn đã cõng cô đến phòng y tế.

Một bạn học ở bên trong nhìn thấy hai người liền nói:

- Cô giáo đi họp một chút, có gì mấy cậu cứ ngồi đợi, còn không thì có thuốc ở đây, tự mình xử lý.

Bạn học kia bị ngã chày đầu gối, sau khi tự dán xong băng cá nhân liền rời đi. Mà Tô Khiết Tử thấy mình không còn bị choáng váng như mới nãy nữa, cô vỗ nhẹ lên vai Phó Thời Miễn:

- Bạn học, cứ để mình xuống là được rồi.

Phó Thời Miễn sững sốt nhận ra nãy giờ cậu cứ đứng trơ ra cõng Tô Khiết Tử. Khoảng thời gian bạn học kia dán băng cá nhân rồi rời đi tổng cộng chỉ tốn hai phút, trong hai phút đó anh đều đứng im giữ chặt Tô Khiết Tử trên lưng.



Anh nhận ra mình hơi thất thố với bạn học. Sợ cô hiểu nhầm mình có ý chiếm lợi với cô. Anh vội đặt Tô Khiết Tử lên giường.

Tô Khiết Tử lại chẳng nghĩ nhiều như anh.

Cô đau trán, miệng suýt xoa kêu một tiếng. Mắt nhìn lăm lăm vào tủ thuốc gần đó, tính đứng dậy đi lấy thuốc giảm sưng thì Phó Thời Miễn đưa tay ngăn cản cô:

- Để tôi đi lấy dùm cậu.

Dứt lời, Phó Thời Miễn nhanh nhẹn đi lấy những thứ cần lấy. Còn tỉ mỉ tháo băng gạt trắng trên trán cô, cẩn thận dùng nước muối vệ sinh lau đi vết thuốc cũ.

Mọi hành động đều nhanh và cẩn thận, đến mức khi Tô Khiết Tử nhận ra nãy giờ bản thân cứ ngồi im để cho anh xử lý vết thương. Lúc đầu óc chạy kịp thì anh đã dán băng mới cho cô rồi.

Tô Khiết Tử ngại ngùng gãi đầu nói:

- Cảm ơn bạn học nhiều. Thật ngại quá, nãy giờ chỉ toàn làm phiền cậu.

- Không có gì.

Phó Thời Miễn nhàn nhạt trả lời, nhìn là biết kiểu người kiệm lời, nên Tô Khiết Tử cũng im lặng không hỏi gì nữa.

Hai người sánh vai đi ra khỏi phòng y tế. Nhưng đến gần cổng trường thì lại tách ra hai hướng. Tô Khiết Tử đi ra phía cổng, còn Phó Thời Miễn đi sang bên hông trường để lấy xe đạp.

Trước đó đã rối rít cảm ơn nhiều lần rồi, cô thấy vẻ mặt của anh không có gì thay đổi hay để tâm đến lời cảm ơn của cô. Nên trước khi chia tay, cô cũng không nói gì nữa, sợ nói nhiều thành ra phiền cho người ta.

- Chị Khiết Tử!

Giọng nói trong trẻo cất lên gọi tên Tô Khiết Tử. Cô quay đầu về phía người gọi, liền thấy Phó Chi mặt mày hớn hở đứng trước cổng trường chờ cô.

Dáng vẻ ngoan ngoãn, tướng người nhỏ nhắn đáng yêu, đến khi biết con bé đã mười tuổi mà vẫn gầy guộc trông không khác đứa trẻ bảy, tám tuổi. Trái tim Tô Khiết Tử vốn mềm yếu với trẻ con, nhìn thấy Phó Chi đáng thương như thế, cô tất nhiên mủi lòng với cô bé ấy.