Tiết Tứ cuối cùng cũng tìm được chìa khóa. Gã chậm rãi bước lên thềm nhà mở khóa đồng, ai ngờ lúc gã vừa nhấc tay, trong viện cách vách bỗng vọng tới một tiếng gào khóc thảm thiết, đau đớn tột độ. Trần Yên kinh hãi. Nhưng không ngờ Tiết Tứ chỉ khẽ cau mày rồi ngó lơ, tiếp tục loay hoay chiếc khóa đồng của gã. Người qua lại trong ngõ cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, cũng lắm có vài người liếc mắt qua, còn lại thì đến cái mí mắt cũng không hề nhúc nhích khiến Trần Yên càng kinh hãi hơn. Thường nghe Nam châu lừa gạt, Bắc địa cướp giết.
Nhưng đất kinh đô dưới chân Thiên Tử dân phong lại lạnh lùng, lòng người tàn nhẫn, rạch ròi sống chết, người qua lại cũng chẳng có nửa lòng cứu giúp, ngoảnh mặt làm ngơ! Trần Yên nghe tiếng kêu thảm đó thì bụng dạ cuống quít, thấy đám đông đều bình chân như vại thì không kiềm được rảo nhanh lên bậc thềm, mở toang cửa lớn. Không chờ Tiết Tứ rầy rà chàng đã vội vã xông vào trong, lao đến tiền đường, xuyên qua án cơ đằng ỷ, thấy gian phòng ngủ rủ mành tre sắc hương thu, liền hất tung. Rồi ngây người. Sau tấm mành bày giường chiếu. Trên chiếu có hai người, một đang nằm một đang quỳ. Người hán tử bên dưới đã trút y sam đến eo để lộ mình đồng da sắt.