0 giờ ngày 14 tháng 2, Tần Tỉnh nhận được tin mừng ngày lễ tình nhân từ Trữ Nhiễm nhưng lại bỏ lỡ cơ hội mở ra đầu tiên.
Nhóm anh tham gia nhảy lên, anh cũng tham dự vào trận chiến.
Phút đầu, Tưởng Thành Duật ném bom vào nhóm. Một tin nhắn mang tính chất “oanh tạc”: 【 Tôi và Thẩm Đường có em bé, năm ngày nữa là được bốn tháng, là thai sinh đôi. 】
Tưởng Thành Duật công bố mình làm cha lúc nào cũng được, thế mà lại cố ý chọn 0 giờ ngày lễ tình nhân để kích thích bọn họ.
Bọn họ không hâm mộ ai kết hôn, càng không hâm mộ ai được lên làm cha.
Nhưng lại ghen tỵ với ai làm cha của thai song sinh.
Cứ nghĩ về hai đứa bé dễ thương mà xem, không nhịn nổi muốn ôm chúng về nhà.
Không ít người bị dính nổ, nhao nhao @ chủ nhóm, có thể đá Tưởng Thành Duật ra ngoài không.
Ngoài Tưởng Thành Duật, trong nhóm còn có hai người khác nhà có song sinh.
Bọn họ hóng chuyện không chê lớn chuyện, chia sẻ mấy bức ảnh cute hột me của nhóc sinh đôi nhà mình.
Loạt ảnh lừa người ta muốn sinh con, Tần Tỉnh xem hết cũng muốn có đứa bé như vậy.
Nhưng anh nghĩ lại, con gái Trữ Nhiễm sinh ra sao mà liên quan gì đến cute phô mai que được, có khi còn lật nóc nhà, dỡ mái biệt thự nhà họ xuống ấy chứ.
Nghĩ vậy, Tần Tỉnh sững sờ, cảm thấy buồn cười.
Cái gì chứ, con của Trữ Nhiễm thì liên quan gì đến anh.
Tần Tỉnh vốn tựa vào đầu giường chơi điện thoại, tâm trạng lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ vi diệu.
Cả nhóm vẫn đang nhốn nháo, nhưng anh không còn tâm trạng hùa theo.
0 giờ 32 phút, anh mới nhìn thấy tin nhắn chúc mừng lễ tình nhân của Trữ Nhiễm.
Đêm đó ở Thượng Hải, Trữ Nhiễm ở dưới nhà Tần Tỉnh khóc lóc thổ lộ với anh, anh thừa nhận vào giây phút đó, tim mình mềm nhũn, lời từ chối đã ra đến miệng nhưng không thể thành lời.
Nhưng đến khi tỉnh táo lại, anh lại sợ không thể bao dung được tính tình kiêu ngạo phách lối của cô.
Anh thực sự không biết phải trả lời tin nhắn chúc mừng lễ tình nhân này thế nào, Tần Tỉnh định gửi cô 200 cái lì xì.
Cũng coi như là trả lời.
Trữ Nhiễm còn chưa ngủ, có thể là đang chờ tin nhắn của anh, chưa đến một giây đã nhận lì xì.
Ngay sau đó là tin nhắn của cô: 【 Em tưởng anh sẽ không trả lời chứ, cảm ơn lì xì của anh, em nhận rồi. 】
Khoảng mười phút sau, Tần Tỉnh lại nhận được một nội dung dài Trữ Nhiễm gửi đến.
【 Em không biết nên theo đuổi anh như thế nào, cũng chẳng có nổi thời gian, ngày nào cũng kín lịch diễn, về nhà còn phải suy nghĩ kịch bản ngày hôm sau. Sau đó Viên Viên nói với em, tập trung quay phim chính là câu trả lời tốt nhất cho anh. Em nghĩ thấy cũng đúng, đây là dự án kinh doanh đầu tiên của anh, em có thể giúp anh bằng cách diễn cho thật hay, để tất cả công sức của anh không bị lãng phí. Em cũng sẽ từ từ thay đổi những thói xấu cũ của mình, em không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu, anh chờ em một chút được không? 】
Tần Tỉnh nhìn màn hình điện thoại, rất khó tưởng tượng Trữ Nhiễm có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy.
Trữ Nhiễm: 【 Ngày mai em phải dậy sớm quay phim, em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon. 】
Đêm nay, Tần Tỉnh mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tỉnh đến công ty.
Anh pha cho mình một tách cà phê để chống lại cơn buồn ngủ.
Hôm nay Thẩm Đường cũng tới sớm, bước chân dừng lại ở cửa phòng làm việc của anh, “Cuối tháng Trữ Nhiễm diễn xong bộ phim kia rồi, chị Lỵ nói chúng ta nên tụ họp, anh nghĩ sao?”
Cuối tháng Tần Tỉnh còn bay đến Paris để xem có thể tìm thêm tài nguyên thời trang không.
Anh từ chối Thẩm Đường không do dự: “Tôi không rảnh.”
Thẩm Đường nhìn anh chằm chằm: “Tối qua anh làm gì à?’
Tần Tỉnh biết sắc mặt mình không tốt, trong mắt còn có tia máu, anh cười cười, “Còn gì ngoài hẹn hò nữa.”
Thẩm Đường gật đầu, đi làm việc của mình.
Tần Tỉnh uống cà phê, trong lòng giằng co.
——
Hôm nay Trữ Nhiễm chỉ có ba cảnh, địa điểm quay là trong rạp hát, cô diễn vai nữ chính trên sân khấu.
Hôm nay toàn vũ công chuyên nghiệp quay phim cùng cô, Chu Minh Khiêm để cô luyện tập với họ vài lần để nhanh chóng tìm được sự ăn ý.
Cô đã luyện tập chăm chỉ vài tháng trước khi bắt đầu quay, Thẩm Đường cố ý tìm giáo viên vũ đạo dạy cho cô, giờ cô diễn cùng những vũ công chuyên nghiệp cũng không hề thua kém.
Quay cả ba cảnh đều suôn sẻ, chỉ có cảnh đầu tiên NG hai lần vì Trữ Nhiễm căng thẳng, không bắt đúng nhịp.
Sau khi cô hòa vào vai diễn, rất hưởng thụ cơ hội trở lại sân khấu.
Ba cảnh cộng lại xuất hiện trên phim có khi chưa đến hai mươi phút, nhưng cô đã dành ra nhiều ngày đêm luyện tập trong công ty của Tần Tỉnh.
Cô nhớ rất rõ, cái ngày sau khi chọn bài nhảy, vì huấn luyện cường độ cao mà xương cốt toàn thân cô như sắp vỡ đến nơi.
Chỗ nào cũng đau.
Cô hỏi Thẩm Đường, có thể dùng thế thân trong lúc quay không.
Thẩm Đường nhìn cô chằm chằm hơn nửa phút, không nói một chữ.
Cô chịu đựng đau đớn, đôi mắt còn ngấn lệ, xám xịt quay lại tiếp tục luyện tập.
Ngày đó Tần Tỉnh mua cho cô loại trà đầy màu sắc cô thích uống, cả người không thoải mái, cô mặc kệ tấm lòng của Tần Tỉnh, chê anh phiền, còn dỗi anh nữa.
Quay hết cảnh thứ ba, dưới sân vang lên tiếng vỗ tay.
Hôm nay tìm không hiểu sao nhiều diễn viên bổ sung đến đóng vai khán giả, nhìn toàn người là người, ánh sáng lờ mờ không thấy rõ ai với ai.
Trữ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Khi khiêu vũ vừa rồi, cô đã nghĩ đến Tần Tỉnh.
Bộ phim này rất phù hợp với tình trạng giữa cô và Tần Tỉnh, làm em hiểu ra, làm em biết sáng suốt quay đầu, khi em quay lại, «Em nên yêu anh như thế nào».
Biên kịch bộ phim này là Ôn Địch, lúc Ôn Địch viết đoạn này đang nghĩ gì trong lòng nhỉ? Tại sao có thể hiểu được sâu sắc như vậy.
Trữ Nhiễm quay vào hậu trường tẩy trang, cô nhìn giờ, mười hai giờ mười lăm phút trưa.
Theo kế hoạch quay, cảnh quay thứ ba là vào buổi chiều, hôm nay mọi người đều trong trạng thái, Chu Minh Khiêm can đảm quay hết cả ba cảnh.
Buổi chiều, cô có thể tự do sắp xếp.
“Hâm mộ nghệ sĩ công ty cô thật đấy.” Nữ diễn viên đang tẩy trang bên cạnh trò chuyện với cô.
Trữ Nhiễm cười cười, không biết tại sao tự dưng lại vậy.
Nữ diễn viên: "Ông chủ của cô không phải móng heo lớn làm quy tắc ngầm, sắp xếp chuyện gì cũng ổn thỏa, các cô chỉ cần đóng phim, xã giao cũng không cần.”
Nếu không có hợp đồng thì cô ấy cũng muốn ký kết với công ty Thẩm Đường.
“Sếp Tần của các cô rảnh là đi thăm ban à,” Cô ấy nói đùa: “Ghen tỵ ghê, tôi cũng muốn.”
Trữ Nhiễm không hiểu lắm, Tần Tỉnh đến thăm ban từ bao giờ?
“Cô gặp Tần…” Cô suýt gọi thẳng tên anh ra, sau kịp đổi thành, “Cô gặp tổng giám đốc Tần rồi?”
Nữ diễn viên không trả lời mà hỏi lại; “Cô không thấy à?”
Trữ Nhiễm nhún vai, thực sự không thấy.
Nữ diễn viên chỉ nghĩ là cô nhập tâm diễn quá, “Anh ấy ngồi trong thính phòng lẫn vào nhóm diễn viên đó, tôi thấy thoáng qua lúc nói chuyện với đạo diễn Chu.”
Giờ anh đi đâu thì cô ấy không biết.
“Đi nha, tôi có hẹn rồi.”
Cô ấy có bạn trai bán công khai, hẹn nhau vào lễ tình nhân.
Trữ Nhiễm bảo trợ lý đưa cốc cho mình, uống mấy ngụm nước ấm mới đè được nhịp tim đập loạn xuống.
Tần Tỉnh chọn đến thăm ban vào lễ tình nhân chắc là có ý gì đó.
Có lẽ cô sắp có hy vọng rồi.
【 Em mới thấy anh. 】
Sợ Tần Tỉnh không đợi mình, cô cố ý nói vậy.
Tần Tỉnh: 【 Trữ Nhiễm, đừng mở to mắt nói mò. 】
Trữ Nhiễm nhếch môi, vô thức cười, 【 Dù gì em cũng thấy rồi, anh ở đâu đó, em đi tìm, mời anh ăn cơm. 】
Tần Tỉnh không trả lời cô.
Trữ Nhiễm không quan tâm đến việc dưỡng da nữa, nhét khẩu trang trợ lý đưa vào túi xách, cầm điện thoại đứng dậy đến bãi đậu xe tìm Tần Tỉnh.
Cô bỗng ngừng lại.
Trong gương, cô thấy Tần Tỉnh đang nói chuyện với đám người Chu Minh Khiêm.
Thấy người ở cách sau mình không xa, Trữ Nhiễm thấy được hy vọng cuối cùng.
Trữ Nhiễm không đi quấy rầy họ, nhắn tin cho Tần Tỉnh: 【 Em đợi anh ở xe anh nhé. 】
Cô không biết anh đậu xe ở khu nào, chỉ có thể tìm từng khu một.
Cuối cùng Tần Tỉnh mới trả lời cô: 【 Chờ ở cửa sau, tài xế sẽ tới. 】
Trữ Nhiễm cho trợ lý nghỉ nửa ngày không cần đi theo mình.
Cô vừa tới cửa sau rạp hát, chiếc xe màu đen khiêm tốn của Tần Tỉnh chậm rãi lái tới.
Chiếc xe này Tần Tỉnh vừa mua, tháng trước đã nhắc tới, khác với những chiếc xe thể thao khoe khoảng của anh, dù chiếc xe này cũng sang trọng nhưng lại rất điềm đạm và khí chất.
Trữ Nhiễm đợi trong xe hơn mười phút thì Tần Tỉnh mới từ tốn đi ra.
“Sao anh đến thăm ban mà không nói trước với em?”
Tần Tỉnh cởi áo khoác ngoài, để sang một bên, "Lúc đầu cũng không định tới, tôi tìm Chu Minh Khiêm có việc.”
“Ồ.” Trữ Nhiễm có chút mất mát, nhưng giờ anh có thể nói chuyện bình tĩnh với cô cũng coi như là một bước tiến nhỏ.
Nhưng chỉ là ảo tưởng của cô, anh vốn chưa nói xong.
Tần Tỉnh nói tiếp: “Tới làm diễn viên quần chúng, kiếm chút thu nhập thêm."
Trữ Nhiễm; “… Một ngày anh kiếm được bao nhiêu?”
Tần Tỉnh bịa bừa một số: “Hai trăm.”
Trữ Nhiễm kinh ngạc, “Ôi nhiều thế, giàu to rồi.”
Tần Tỉnh bị nghẹn gần chết, liếc cô, không đáp lại.
Tâm trạng Trữ Nhiễm tốt, không so đo ánh mắt này của anh.
Hôm nay anh có thể đến thăm cô, còn nhập vai diễn viên quần chúng, xem cô nhảy đã là món quà lễ tình nhân tốt nhất cho cô.
Trữ Nhiễm cười nhẹ, “Vậy hôm nay anh khao nhé, chúng ta xài đúng hai trăm đồng.”
Tần Tỉnh tựa lưng vào ghế, chống đầu: “Tôi về công ty ăn thức ăn ngoài.”
Trữ Nhiễm: “… Thế cũng được. Khỏi nói nhiều, em thèm đồ ăn vặt quá đi.”
Lúc này Tần Tỉnh mệt rã rời, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trữ Nhiễm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, có lẽ thức cả đêm hôm qua nên không quấy rầy nữa, đắp cho anh chiếc áo khoác anh vừa bỏ ở hộp kê tay.
Tần Tỉnh không nhúc nhích, mí mắt trùng xuống ngủ gật.
Trữ Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải đường về công ty, mà là hướng ngược lại.
Chắc là đến nhà hàng, cô quay sang nhìn Tần Tỉnh.
Từ khi anh lên xe vẫn chưa nói chuyện với tài xế, chắc chắn là đã sắp xếp từ trước.
Rẽ vào ngã tư cách đó chừng trăm mét có một cửa hàng hoa sáng tạo.
Trữ Nhiễm nói nhỏ với tài xế rồi dừng lại ở đó.
Tài xế đáp được.
Tần Tỉnh ngủ không sâu, lúc Trữ Nhiễm xuống xe đóng cửa là anh tỉnh.
“Cô ấy làm gì thế?” Anh hỏi tài xế.
Tài xế: “Chắc là cô Trữ muốn mua hoa.”
Dừng lại trước cửa tiệm hoa, lại là ngày lễ tình nhân, ngoại trừ mua hoa thì còn gì nữa.
Tần Tỉnh day day mi tâm, cầm áo khoác cũng xuống xe.
Trữ Nhiễm mua một bó hoa cát cánh, chọn loại giấy gói tối màu.
Cô đội mũ, quấn chiếc khăn quàng cổ dày, cửa hàng hoa bận rộn, các nhân viên tối mắt tối mũi, nhận hết hóa đơn này đến hóa đơn khách, không nhận ra cô là ai.
Sau lưng có hơi thở quen thuộc, Trữ Nhiễm quay lại, không biết Tần Tỉnh đứng sau cô từ lúc nào, anh nhìn quanh tiệm hoa, dáng vẻ mới lạ.
Trước chỉ vào bó hoa đã gói kia, nhỏ giọng nói: “Tặng anh đó.”
Sau đó cô lại hỏi: “Anh không tặng em à?”
Tần Tỉnh: “…”
Lại còn chủ động vòi được tặng hoa nữa.