EDIT: BRANDY
Hôm nay Thẩm Đường vẫn sử dụng bộ sản phẩm kem dưỡng ẩm trắng da anh mua.
Trong lọ kem không còn nhiều, đã sắp thấy đáy.
“Sắp hết rồi.” Cô nói.
“Hết anh lại mua thêm cho em.” Tưởng Thành Duật nới lỏng cúc áo sơ mi, khuỷu tay chống lên thành ghế, nhìn hình ảnh cô phản chiếu trong gương.
Nước da trắng hồng mịn màng, có dùng đến 18 lớp filter thì cũng chỉ đẹp được thế này là cùng thôi.
Thẩm Đường cũng nhìn anh qua gương, ánh mắt hai người thỉnh thoảng giao nhau.
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất đậu trên vai anh tạo thành những vệt nửa sáng nửa tối, anh cũng không phản ứng gì, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Lại là cảm giác không chân thực.
“Bộ phim tiếp theo của em quay ở đâu?”
“Hoành điếm, là một bộ cổ trang.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, phim cổ trang thì chắc không có cảnh hôn đâu nhỉ.
Mà cũng chẳng nói trước được.
Thẩm Đường thoa kem dưỡng ẩm xong thì vặn nắp lại.
Tay Tưởng Thành Duật ôm lấy bả vai Thẩm Đường, xoay người cô lại, tay kia nâng cằm cô lên rồi đặt xuống một nụ hôn, chốc chốc lại cắn khẽ.
Lúc anh chủ động, không ai có thể kháng cự nổi.
Thẩm Đường nắm lấy áo sơ mi anh, dứt khoát kéo sang một bên. Cảm giác tiếp xúc da thịt chân thật vô cùng, bàn tay cô phác họa theo từng đường cong hoàn mỹ của những múi cơ. Tay kia ôm lấy cổ anh.
Thời gian không còn nhiều, Tưởng Thành Duật chỉ hôn cô một lúc rồi thôi.
“Em trang điểm đi, sắp đến giờ ra sân bay rồi.”
Cúc áo sơ mi của anh đã bị cởi hơn phân nửa.
Tưởng Thành Duật cài lại từng cái một, chỉ để mở cúc trên cùng.
---
Trở lại Bắc Kinh, chân trước Thẩm Đường vừa bước vào nhà, đang định tìm quyển sách để vừa đọc vừa ngâm mình thì chân sau chị Lỵ đã lái xe tới biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Chị mang tới cơ man là đồ, nào là giày và trang phục thể thao cho sự kiện ngày mai, rồi kịch bản bản chính mới nhất của bộ phim chuẩn bị quay tháng 11, còn cả mấy kịch bản đang thảo luận kí kết.
Bày kín cả bàn trà.
Thẩm Đường không vội thử đổ mà lật kịch bản ra xem trước.
Chị Lỵ tiết lộ tin tức vừa nghe ngóng được, vai nữ thứ của
vừa bị cắt hợp đồng, hiện tại chưa rõ ai là người thay thế.
Nói chung thì chắc chắn không phải cô diễn viên được chọn ban đầu nữa.
Nghe nói là bị một tiểu hoa lưu lượng dùng tiền ngáng chân.
Muộn nhất là đầu tháng sau, đoàn làm phim sẽ công bố danh sách diễn viên chính thức.
chính là kịch bản Thẩm Đường đang đọc, tháng sau sẽ khai máy ở Hoành Điếm. Cô đóng vai nữ chính, nam chính Hoắc Đằng, cũng là người phát ngôn cho dòng thời trang nam của nhãn hàng A, ngày mai sẽ cùng tham gia hoạt động quảng bá với cô.
Chuyện đột nhiên bị cắt vai kiểu này nhìn mãi cũng phải quen.
Thẩm Đường không có cảm giác gì, vẫn tập trung xem kịch bản.
Cô không có nhiều cảnh diễn chung với nữ thứ cho lắm, đổi thành ai cô cũng chẳng quan tâm.
Chị Lỵ mang theo hai bộ trang sức mới, mở hộp đựng ra, “Em thử đi, chị xem xem bộ nào hợp với trang phục hơn.”
Chị rút kịch bản khỏi tay Thẩm Đường, đưa quần áo cho cô.
“Ơ, chờ em đọc nốt đoạn này đã...” Thẩm Đường đang đọc say sưa thì bị lấy mất.
“Còn 1 tháng nữa cho em đọc thoải mái.” Chị Lỵ giục cô đi thay đồ.
Trên cầu thang có tiếng bước chân, chị Lỵ trông theo, thì ra hôm nay Tưởng Thành Duật không tới công ty.
Tưởng Thành Duật mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, gần giống với bộ Thẩm Đường đang mặc, chắc là đồ đôi rồi.
Chị Lỵ máy móc chào hỏi, “Tưởng tổng.”
Tưởng Thành Duật: “Chào chị.” Sau đó thì một mực nhìn Thẩm Đường, cô khoác luôn đồ thể thao ra bên ngoài, mác vẫn lủng lẳng dính trên cổ áo.
“Kiểu mới à?”
Anh tiện tay chỉnh lại cổ áo cô cho ngay ngắn, cổ áo đứng ôm gọn, thể hiện rất tốt tinh thần của bộ đồ.
“Ừm, mùa xuân sang năm mới mở bán.” Thẩm Đường quay lại đối mặt với anh, kéo khóa lên hết cỡ rồi xoay ra hỏi chị Lỵ: “Thế nào?”
Chị Lỵ giơ ngón tay cái khen ngợi rồi đưa cho cô bộ khác để thử.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Cái này có đồ nam không?”
Thẩm Đường cũng không rõ, “Chắc là có.” Cô cởi áo đang mặc ra để thử bộ khác.
Tưởng Thành Duật thấy kịch bản trên bàn trà, để điện thoại sang một bên cầm lên xem, nhàn nhã dựa vào ghế sofa lật từng tờ.
Thẩm Đường thử hai bộ đồ, chị Lỵ thấy hiệu quả của bộ đầu tiên tốt hơn, Thẩm Đường cũng cho là vậy.
Chị Lỵ gấp gọn bộ thứ hai lại cất vào túi, vốn định thảo luận thêm với cô về mấy kịch bản năm tới. Nhưng ngại Tưởng Thành Duật đang ở đây mà trông anh cũng chẳng có vẻ gì là định tránh mặt cả, nên chị đành thôi, để khi khác có thời gian nói chuyện với Thẩm Đường sau vậy.
Thẩm Đường cắt mác của bộ ngày mai sẽ mặc đi, chỉ mấy kịch bản trên mặt bàn, “Để em xem thêm đã rồi báo lại với chị.”
“Ừm, có một kịch bản ổn lắm đấy.” Do công ty của Trần Nam Kình sản xuất. Chị Lỵ nhìn đồng hồ, còn sớm vẫn kịp giờ xem phim. Mấy hôm trước con gái cứ mè nheo với chị, đòi chị có thời gian rảnh thì đưa nó đi xem phim.
Hôm nay chồng cũng được nghỉ, đã lâu rồi cả nhà không ra ngoài cùng nhau.
Chị dặn dò Thẩm Đường: “Hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chị đến đón em.”
Chị Lỵ cáo từ xong thì nhanh chóng rời đi.
Biệt thự khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đó.
Tưởng Thành Duật vẫn đang đọc kịch bản, trông có vẻ hăng hái lắm. Anh lật liên tay, thoáng đã thấy hơn 20 trang, ngọn tay chỉ theo từng dòng kịch, dường như đang tìm chi tiết nào đó.
Thẩm Đường không khỏi hiếu kỳ, ngồi xuống cạnh anh: “Anh tìm gì thế?”
Tưởng Thành Duật không ngẩng đầu, qua loa đáp: ‘Đọc kịch bản thôi.”
Thẩm Đường chỉ nghĩ anh có hứng thú với mấy tiểu thuyết cổ phong nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Điện thoại trên bàn trà rung lên, cô nhìn qua, là của Tưởng Thành Duật. Điện thoại của cô và Tưởng Thành Duật giống nhau từ màu sắc đến kiểu dáng, chỉ có thể phân biệt nhờ ốp điện thoại.
Cặp ốp đôi này là quà nhãn hiệu thiết kế riêng tặng cô. Ban đầu Tưởng Thành Duật không tình nguyện lắm, anh nói không quen dùng ốp.
Cô cũng không miễn cưỡng anh làm gì, định tặng cho bạn thân.
Vậy mà chẳng hiểu sao ngay hôm sau cái ốp được ghép vào điện thoại của anh.
Điện thoại vẫn đang rung, trên màn hình thông báo hiện tên một người: Tranh Tranh.
Thẩm Đường vỗ lên tay anh một cái, “Cháu gái anh gọi tới kìa.”
Lê Tranh là con gái của anh cả anh, nhưng theo họ Lê của chị dâu.
Cô công chúa nhỏ nhà họ Tưởng này đang học đại học, do một tay Tưởng Thành Duật nuôi lớn, tình cảm chú cháu không khác cha con là bao.
Tưởng Thành Duật vẫn chăm chú đọc kịch bản, để Thẩm Đường đưa di động đến tay anh. Cô cháu gái này mà tìm anh thì phần lớn không có việc gì quan trọng, ăn uống vui chơi là chính.
Anh hờ hững nghe, “Chiều nay không đi học à?”
“Cháu đang nghỉ giữa kỳ mà.” Lê Tranh nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp: “Chú xem bài cháu mới đăng trong vòng bạn bè đi.”
“Đăng gì thế?”
“Thông báo tìm đồ. Chú xem nhanh đi, nhớ nhắn lại cho cháu đấy, bái bai.”
Cuộc trò chuyện kéo dài chưa tới 1p đã kết thúc.
Tưởng Thành Duật không biết cô cháu gái này lại bày trò gì, anh vẫn dốc lòng nghiên cứu kịch bản, đưa di động cho Thẩm Đường: “Em xem xem con bé đang thông báo tìm gì trong vòng bạn bè đi.”
Thông báo trong vòng bạn bè để tìm đồ thì chắc không phải bí mật gì, Thẩm Đường mở ra xem.
Cũng không đến mức độ nghiêm trọng.
Công chúa nhỏ Tưởng gia mất đồ trang điểm, là một set kem dưỡng ẩm trắng da, còn đính kèm cả hình ảnh, giống hệt bộ mỹ phẩm Tưởng Thành Duật tặng cô.
Thông báo viết:
[Hai tháng trước, khoảng quá nửa kỳ nghỉ hè, tôi có nói với chú là bộ mỹ phẩm này rất thích hợp với mùa hè, dành cho những cô gái phải di chuyển thường xuyên, không biết có trắng da hay không nhưng hiệu quả cấp ẩm có thể gọi là hạng nhất, hơn nữa, chất kem mỏng nhẹ, thấm thấu rất nhanh.
Lúc ấy mua 2 set, 1 set để trong phòng ngủ của tôi ở nhà bà nội, nào ngờ trưa nay về nhà bà nội định lấy mang đi mà không thấy đâu.
Ông bà nội sẽ không dọn đồ của tôi.
Thế nên việc này rất kỳ lạ.
Người biết chuyện sau khi thấy thông báo này thì mau chóng liên lạc với tôi, online 24/7 chờ tin.]
Thẩm Đường đọc hết thông báo, hình như vòng bạn bè của bài viết này chỉ cài đặt để mỗi Tưởng Thành Duật nhìn thấy.
Chỉ thiếu nước điểm mặt gọi tên “đạo tặc Tưởng Thành Duật” mà thôi.
Tưởng Thành Duật giở trang kịch bản tiếp theo, lúc này mới nhớ lời cháu gái dặn.
Thẩm Đường giơ điện thoại ra trước mặt anh, “Anh tự xem đi.”
Thẩm Đường đọc lướt rất nhanh, lúc nào cũng là biểu cảm vân đạm phong khinh như thế, Thẩm Đường chẳng thể tìm nổi một chút xíu thẹn thùng nào trên nét mặt anh.
Sự chú ý của Tưởng Thành Duật quay trở lại kịch bản, vừa đọc vừa giải thích 2 câu: “Tranh Tranh nói là hiệu quả không tệ, đúng đợt em quay phim lúc nhiệt độ tăng cao.”
Thế nên mới đem đi tặng cô.
Thẩm Đường chưa bao giờ nghĩ tới mình còn được hưởng đãi ngộ khiến anh đi “trộm đồ”, “Anh mua bù cho Tranh Tranh đi.”
“Không cần, có phải bản sô lườn giới hạn gì đâu. Con bé thiếu sẽ tự đi mua.” Tưởng Thành Duật rất hiểu cháu gái mình, mục đích của con bé không phải tìm đồ, đang mắng anh là con cún giỏi đánh hơi hóng hớt thì có.”
Anh lại nói với Thẩm Đường: “Đừng để ý làm gì.”
Thẩm Đường hỏi: “Cũng không trả lời luôn hả?”
Tưởng Thành Duật nghĩ ngợi một lát, “Nhắn lại cho con bé, tối anh tới trường thăm nó.”
---
Hoàng hôn buông xuống, Tưởng Thành Duật thay đồ đi ra ngoài.
Hôm nay anh không để tài xế đi theo mà lái xe một mình.
Dù sao cũng “cầm nhầm đồ” của cháu gái, không đi thăm con bé thì cũng không phải phép lắm.
Trên đường tới trường đại học, ngang qua một tiệm trái cây, Tưởng Thành Duật dừng xe bên đường, đeo kính râm bước xuống.
Ít ra cũng phải 5-6 năm nay anh không tự đi mua hoa quả.
Khách trong cửa hàng cũng đông đúc, Tưởng Thành Duật vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Người bên cạnh giả bộ cầm lon nước ép, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn anh.
Tưởng Thành Duật lấy hai giỏ đựng đồ, không thèm quan tâm giá cả, anh chọn cả hoa quả cháu gái thích ăn, thêm một ít để mang về nhà, thêm hai hộp cherry.
Lúc ra thanh toán, hai giỏ hoa quả hết tổng cộng 836 đồng.
Tưởng Thành Duật nhìn hai túi lớn, rồi đưa mã thanh toán ra.
Giờ hoa quả cũng đắt thế cơ à.
Vừa ra khỏi cửa hàng thì cháu gái gọi điện tới, hỏi anh tới đâu rồi, cô bé đang chờ anh ở trường.
Bạn học không biết ba cô họ Tưởng, càng không biết anh là chú cô, cuộc sống sinh hoạt ở trường rất đơn giản khiêm tốn.
Tưởng Thành Duật trả lời: “Chắc khoảng 10 phút nữa.”
Lê Tranh ngẩng đầu ngóng chiếc xe tầm trung của chú mình, đó là cái khiêm tốn nhất trong bộ sưu tập của chú, ban đầu chủ đích mua là chuyên dùng cho những dịp đến trường đón cô.
Tưởng Thành Duật hạ của kính xe xuống, Lê Tranh giật mình: “Hôm nay chú tự lái à?” Nói xong, cô bé mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ.
Lê Tranh ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn anh.
Không nói không rằng, chống mắt chờ Tưởng Thành Duật chưa đánh đã khai.
Chú tất nhiên không dùng đến đồ mỹ phẩm, nhưng lại cầm đi, vấn đề nằm ở chỗ đó.
Tưởng Thành Duật tháo dây an toàn, ngón tay gõ lên tay lái.
Anh quay sang nói với cháu gái, “Đồ dưỡng da tặng Thẩm Đường rồi.”
“?”
“Chình là minh tinh điện ảnh mấy người các cháu đều biết đấy, Thẩm Đường.”
Chết tiệt!
Lê Tranh nghẹn họng sững sờ nhìn anh.
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến 300 hiệp với chú, nào ngờ anh ra chiêu thẳng thắn như thế.
“Chú với--- Thẩm Đường?” Sao chú lại tặng cho Thẩm Đường?”
Ý cô là, Thẩm Đường thì thiếu gì đồ mỹ phẩm!
Thế mà chú mình lại tặng người ta cái đó, đúng là vừa keo kiệt vừa thiếu thành ý.
Đàn ông bủn xỉn thì ai mà cần chứ!
Tưởng Thành Duật nhìn đủ thứ suy nghĩ cong cong vẹo vẹo trong mắt cháu gái, cũng tự đoán được chắc cô bé đang mắng anh. Thoáng im lặng một chốc, anh nói: “Ở bên nhau gần 3 năm, thiếu gì thì đưa cái đó thôi, cũng không phải quan trọng lắm.”
“!!!”
Lượng tin tức cần hấp thụ quá lớn, Lê Tranh có cảm giác mình sắp không theo kịp bước tiến của nhân loại.
Chú và Thẩm Đường yêu đương gần 3 năm rồi, vậy mà cô không hề hay biết gì cả!
Những nghĩ lại thì cũng không có gì kỳ lạ, Thẩm Đường là minh tinh nên chắc không muốn công khai chuyện tình cảm, tất nhiên sẽ càng che giấu cẩn thận hơn người bình thường. Mà bình thường chú mình cũng bận rộn, 1 năm có 12 tháng thì 5-6 tháng không ở Bắc Kinh, bình thường cô toàn phải gọi video cho chú ấy.
Lên đại học, cô có cuộc sống và bạn bè của riêng mình, không suốt ngày bám đuôi chú như hồi bé nữa.
Lê Tranh nhổm dậy, bật đèn trong ô tô.
Tưởng Thành Duật nheo mắt: “Cháu bật đèn làm gì?”
“Nhìn chú kỹ một chút, nghe nói đàn ông yêu đương vào sẽ khác trước, cháu xem xem chú nói thật hay giả.”
“...”
Tưởng Thành Duật vươn tay ra tắt đèn đi.
Anh đẩy cửa xe đi xuống, tiện tay mở luôn cốp sau.
“Ơ, chú, chú chờ cháu đã.” Lê Tranh cũng vội xuống theo, “Chú đang ngượng đấy hả.”
Tưởng Thành Duật im lặng không đáp, đưa túi hoa quả cho cô bé, “Cầm lên ký túc xá đi, chú về đây.”
Hai tay Lê Tranh ôm túi hoa quả mà vẫn nặng trĩu, cười híp mắt nhìn anh, ngay lập tức vào vai dân hóng hớt chuyên nghiệp: “Về nhà với dì ạ? À đúng rồi, bạn cùng phòng ký túc xá cháu là fan mama (1) của Thẩm Đường đấy. Nghe nói hôm kia Thẩm Đường vừa tham gia hội chiêu thương ở Thượng Hải, hôm nay vừa trở lại Bắc Kinh, ngày mai còn tham gia sự kiện kỷ niệm cửa hàng gì đó nữa.”
(1) Fan mama/ fan mẹ: Tình cảm đối với idol như đối với con cái, xem idol như những em bé để bảo vệ và chăm lo với tình thương của một người mẹ.
Tưởng Thành Duật không đáp, vỗ lên vai cháu gái hai cái thật mạnh.
Lê Tranh giở giọng thương lượng, “Chú, có chuyện gì cứ nói với cháu, không phải khách khí đâu, phải đua bảng xếp hạng (2) hay khống bình (3) cho Thẩm Đường?
(2) Từ gốc là “đánh bảng”: Bình chọn bảng xếp hạng trên mạng, qua điện thoại,... để nâng cao vị trí và độ nhận diện của thần tượng.
(3) Khống bình: Khống chế bình luận, đưa ra các bình luận tích cực trên Weibo để đánh giá tốt, đồng thời báo cáo những bình luận tiêu cực hoặc không hợp lý để tránh xuất hiện nổi bật.
Tưởng Thành Duật nói giọng hết mực chân thành: “Tranh Tranh, họp tập cho giỏi, tìm được công việc tốt, không thì sau này tiền lương của cháu chẳng đủ mua hoa quả đâu.”
“...”
“Đi vào đi.” Tưởng Thành Duật lên xe.
Đến tận khi chiếc xe màu đen khuất khỏi tầm mắt, Lê Tranh vẫn bị câu nói “Lương không mua nổi hoa quả” làm chết ngắc, đứng như trời trồng tại chỗ.
Tưởng Thành Duật về đến nhớ, Thẩm Đường đang học thuộc lời thoại.
Anh để hoa quả xuống bàn trà, Thẩm Đường ngẩng đầu lên khỏi xấp kịch bản, “Tranh Tranh cho anh à?”
“Không phải.” Tưởng Thành Duật cởi áo khoác ngoài, “Anh mua hai giỏ, cho Tranh Tranh một nửa rồi.”
Không cần nói cũng biết, phần còn lại là của cô.
Thẩm Đường mở túi đồ ra, bên trong toàn là hoa quả cô thích ăn.