Hai cảnh quay buổi tối đều diễn ra không mấy thuận lợi, tầm hơn 9 giờ mới kết thúc.
Trần Nhất Nặc không tìm được trạng thái, vốn theo dự định sẽ quay trong 1 giờ, nhưng cuối cùng giày vò hơn 3 tiếng mới xong.
Cuối cùng cũng xem như tạm ổn.
Theo Chu Minh Khiêm, kỳ thực còn có thể hoàn mỹ hơn.
Kết thúc công việc, Thẩm Đường thay quần áo.
“Thẩm Đường, chút nữa ra ngoài nói chuyện một lát.”
Ngay trước mặt mọi người trong đoàn làm phim, Thẩm Đường muốn từ chối cũng không được: “Vâng, Trần đạo diễn.”
Trần Nam Kình vẫn luôn một mức giám thị quá trình quay, tất cả biểu hiện của Trần Nhất Nặc ông đều thu vào trong mắt, cứ theo đà này, hai tháng quay tại thôn Hải Đường sợ không đủ.
Các cảnh quay của Phàn Nhất Thước cũng tương đối nhiều, đợi đến khi cậu ta ra viện cũng phải ít nhất 1 tháng.
Cảm xúc của Trần Nhất Nặc không ổn định, quay xong áy náy chạy qua xin lỗi Cố Hằng và Đại Diễn, sau đó ngồi ở một góc vắng vẻ thất thần.
Cảnh quay đêm nay chính cô còn cảm thấy ghét bỏ, nhưng dù cố gắng thế nào, tâm tình vẫn bị những việc ngoài lề chi phối.
Thế sự vô thường, nghĩ thế nào cũng không ngờ có một ngày lại rơi xuống người cô.
Trần Nam Kình đi qua bên cạnh con gái, dùng sức vỗ vai cô, sau đó đi tìm Thẩm Đường.
Thẩm Đường đói bụng, đang ăn hoa quả, trên tay cầm hộp đựng màu xanh lam.
“Ba đưa con về, vừa đi vừa nói.” Trần Nam Kình cầm lấy cuốn kịch bản của cô.
Thẩm Đường không phản ứng lại, vẫn bình thản ngồi ăn hoa quả của mình.
“Ba, con có mấy vấn đề muốn nói với ba.” Trần Nhất Nặc chạy chậm đến, ôm cánh tay Trần Nam Kình, sau đó nghiêng đầu chào Thẩm Đường: “Cô Thẩm, chị chờ một chút nhé.”
Cô nắm tay Trần Nam Kình, kéo ông đến một góc vắng.
“Sao vậy?” Trần Nam Kình nhìn sắc mặt không tốt của con, đau lòng hỏi: “Mẹ đến tìm con?”
“Không có.” Trần Nhất Nặc năn nỉ ba: “Ba, ba đừng ầm ĩ với mẹ nữa, được không? Con cảm thấy gia đình mình sắp tan cửa nát nhà vì hai người rồi đó.”
Đêm nay không diễn tốt, tâm tình cô vốn hơi rối loạn, chẳng mấy chốc hốc mắt đã đỏ lên.
“Tí nữa ba nói với Thẩm Đường việc ép mẹ xin lỗi có thể dàn xếp được không? Thẩm Đường không phải là người không nói lý. Ba nhìn cách chị ấy đối xử với con trước nay thì hiểu, không hề có chút ác ý. Ba chịu xuống nước, có lý nào chị ấy lại không nghe. Nào có đứa con nào không để ý đến tâm tình ba mẹ mình.”
Trần Nam Kình vỗ vỗ lưng con gái, khẽ thở dài.
Hai mắt Trần Nhất Nặc ướt nhòe, đã không còn nhìn rõ người ba trước mặt. Nếu cảnh quay đêm nay, là cảnh bi, có lẽ cô ta đã có thể phát huy năng lực hơn ngày thường rất nhiều.
“Con biết mẹ quá phận, có thể… dù sao mẹ cũng là mẹ con, con làm sao nỡ lòng, nhìn mẹ suy sụp thành thế kia, con không quan tâm mẹ không được. Cho dù phải đi cầu xin Thẩm Đường, con cũng đồng ý.”
Trần Nam Kình quay đầu nhìn Thẩm Đường, cô con gái đã đi được một đoạn xa.
Trần Nhất Nặc lau lau nước mắt: “Ba đuổi theo chị ấy đi.” Từ đầu đến cuối cô vẫn ôm một tia ảo tưởng. “Ba nói với chị ấy thật uyển chuyển nha, không chừng chị ấy sẽ mềm lòng.”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Có thời gian, con sẽ qua thăm ông nội.”
Thì ra ông lão mặt mũi hiền lành, tóc bạch trắng, khuôn mặt dãi dầu sương gió kia là ông nội của cô.
“Nếu con không định qua bệnh viện, thì sớm về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Trần Nam Kình dặn dò con gái 2 câu, sau đó lập tức đuổi theo Thẩm Đường.
Trần Nhất Nặc quay lưng về phía trường quay, hai mắt đẫm lệ.
Cuộc sống này thật con mẹ nó độc ác!
---
Ban đêm thôn Hải Đường rộn ràng, náo nhiệt.
Ven đường bày biện cơ man nào đồ ăn đêm, những người trẻ tuổi chen chúc chật ních trong các hàng quán, cười đùa vui vẻ.
Có người nhận ra Thẩm Đường, xa xa giơ điện thoại di động lene chụp ảnh.
Trần Nam Kình rẽ qua khúc ngoặt, thấy được Thẩm Đường, lập tức đuổi tới.
Trợ lý thấy thế, lui về phía sau mấy bước, bảo trì khoảng cách thích hợp.
Trần Nam Kình lật kịch bản, chỉ lung tung vào mấy câu thoại, giả bộ dặn dò những cảnh quay quan trọng.
“Đạo diễn Trần, hiện giờ làm mấy trò này, ông không cảm thấy vừa buồn cười lại châm chọc sao? Biến tôi trở thành người con gái ngoài giá thú vô liêm sỉ, phá vỡ hạnh phúc gia đình ông còn khiến đạo diễn Trần phải chật vật đến tận chỗ tôi để cầu xin.”
Trần Nam Kình trầm mặc.
“Trần Nhất Nặc đã đến gặp tôi, cầu xin tôi tha thứ cho mẹ cô ta. Tôi không trách, nhưng còn ông, ông đang làm cái gì thế này?”
Thẩm Đường vừa đi, vừa chậm rãi ăn hoa quả, tim cô đã sớm chai sạn, lòng thương cũng cạn từ lâu, cho dù Tiêu Chân và Trần Nam Kình nháo thành dạng gì, cũng chẳng mảy may tổn hại đến lòng cô được nữa.
“Ba không đến để cầu xin con tha thứ. Chỉ là ba muốn biết con dự định giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu cứ duy trì tình trạng này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.”
Thẩm Đường đột nhiên dừng bước: “Xem ra Tiêu Chân đủ mạnh, chỉ một lần đến thôn Hải Đường cũng đủ sức thu thập Phàn Ngọc đến độ không còn manh giáp.”
Trần Nam Kình không chút giấu diếm, nói thẳng: “Thế lực của mẹ con hiện giờ quá lớn. Mẹ con bày binh bố trận 15 năm, đã trở thành người có quyền lực khống chế công ty của ba.” Người phụ nữ này từ ngày ông mới bắt đầu thành lập công ty đã hành động rồi.
“Công ty của ba mẹ Nhất Thước cũng bị mẹ con mua rồi.”
Thẩm Đường hài lòng gật đầu: “Rất tốt, tránh để tôi phải tự tay động thủ.”
Nghe nói trước đây Phàn Ngọc châm ngòi ly gián Tiêu Chân và Trần Nam Kình, rõ ràng biết hai người đã kết hôn, còn có một đứa bé gái, còn ra vẻ cái gì cũng không biết, chẳng từ thủ đoạn theo đuổi bằng được Trần Nam Kình.
Với tính cách của Tiêu Chân, sao có thể nuốt xuống cục hận này.
Dù sao cả 3 người, chẳng ai là kẻ tốt lành, lương thiện.
Trần Nam Kình vốn chẳng quan trọng công ty tương lai thuộc về ai, đến tuổi này đối với những thứ tiền bạc ngoài thân ông không quá mặn mà. Ông chỉ không muốn chuyện riêng của mình sẽ ảnh hưởng đến đoàn đội.
“Con nói ba nghe, con muốn làm thế nào, phải làm thế nào con mới chịu cho chuyện này kết thúc, tất cả sang một trang mới.”
“Sợ không sang trang được.”
“Đường Đường ---”
Trần Nam Kinh bất đắc dĩ nói.
“Ngay từ đầu đã muốn hãm hại tôi, sao có thể dễ dàng tha thứ được.”
Thẩm Đường đưa hộp hoa quả cho trợ lý, rút tập kịch bản trong tay Trần Nam Kình về.
Cô chỉ chỉ về phía cửa nhà, nhàn nhạt nói: “Đạo diễn Trần, đã đến nhà tôi rồi.”
Trần Nam Kình vẫn cố gắng thương lượng: “Được. Vậy con nói phương án giải quyết con muốn, ba làm theo con.”
“Không có phương án. Những năm này bà ta tìm đủ mọi cách hủy hoại sự nghiệp của tôi, hận không thể bóp chết tôi trong tay, khi ấy có từng nghĩ đến hôm nay chưa? Đừng hy vọng tôi mềm lòng, tôi vô tâm, đâu có tim để mềm.”
Trần Nam Kình giải thích: “Ba không muốn ép con mềm lòng, chỉ cần con nói, ba sẽ làm theo. Đường Đường ba không muốn làm khó con, chúng ta lấy đoàn làm phim làm trọng, được không?
Thẩm Đường bật cười rạng rỡ, hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy tôi đang ngang bướng không chịu buông tha người? Bên đầu tư kinh phí làm phim chắc chắn có Tiêu Chân ở phía sau thao túng, nếu Phàn Ngọc không chịu xin lỗi, ông nghĩ Tiêu Chân có dễ dàng tha cho bà ta không? Cơ hội tốt như thế, tại sao tôi phải lãng phí?”
Trần Nam Kình nhìn con gái, thoáng hoảng hốt, trong một chớp mắt ông ngỡ rằng mình đang nhìn thấy Tiêu Chân.
Thần thái, ánh mắt như một khuôn đúc ra.
“Ông cũng đừng vọng tưởng dùng đoàn làm phim uy hiếp tôi. Trần Nhất Nặc không thể điều chỉnh được trang thái diễn xuất đó là chuyện riêng của cô ta, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi không có nghĩa vụ phải quan tâm lo lắng cho tâm tình của người khác.”
Thẩm Đường cầm kịch bản, bắt chước động tác trước đó của ông, chỉ lung tung vào mấy lời thoại.
“5 năm này, các người cũng đâu đoái hoài gì đến tâm trạng của tôi. Trong lúc quay phim tôi không bao giờ vì tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng đến trạng thái làm việc.”
Tết Nguyên Đán năm nay, trong bộ phim tình cảm đô thị ngọt ngào của Thẩm Đường, từ đầu đến cuối đều rắc cẩu lương ngợp trời, tình tiết trong sáng, vui vẻ, lời thoại sến sẩm, ngọt ngào khiến người cô đơn không kìm được muốn yêu đương. Nhưng trước khi bắt đầu quay phim, ông nội vừa trải qua đại phẫu mới mấy tháng, dù đã phẫu thuật thành công, vẫn không tránh được “án tử hình” từ Thượng Đế.
Lúc đó, scandal bôi xấu liên tục được tung ra.
Khi ấy có ai từng đau lòng vì cô, có ai quan tâm đến tâm tình của cô?
“Nếu chỉ có vậy Trần Nhất Nặc cũng không điều chỉnh nổi cảm xúc, vậy thì cô ta hoàn toàn không có năng lực theo đuổi nghề này. Tiến độ bộ phim bị đình chỉ, đừng chụp nồi lên đầu tôi, tôi đội không nổi.”
Cô khép lại cuốn kịch bản, lôi chùm chìa khóa từ trong túi xách ra. Vệ sĩ và trợ lý theo cô tiến vào nhà. Trần Nam Kình bị bỏ lại ngoài cửa lớn.
Thẩm Đường vừa đi vào trong viện, chị Lỵ đã gọi điện thoại đến.
Tin tức chị Lỵ mang đến lần này cũng không phải tin tức tốt, hai bộ phim và các hoạt động thương mại khác, trong cùng một tối nhận được thông tin hủy hợp đồng từ bên đối tác.
Về điều kiện bồi thường, sẽ dựa hoàn toàn theo điều khoản hợp đồng và quy định pháp luật.
“Rốt cuộc em lại đắc tội ai nữa thế.”
Chị Lỵ nhìn thư gửi đến, tâm tình quở trách Thẩm Đường cũng chẳng còn.
Là ai mà trong thời gian ngắn như vậy, thủ đoạn quyết liệt, tốc độ nhanh như cắt có thể làm đến mức này. Suy đi tính lại cũng chỉ có người mẹ tốt Tiêu Chân của cô.
Hôm nay Triệu Trì Ý đã gặp ông nội, vậy thì khả năng Tiêu Chân cũng đã gặp ông, biết được tình trạng sức khỏe hiện tại của ông, bà ta mới sốt ruột, ép cô lui khỏi giới giải trí như thế.
5 năm nay, Tiêu Chân giả vờ buông lỏng, tỏ vẻ nước sông không phạm nước giếng với Thẩm Đường. Mà cô cũng không muốn trong những năm tháng cuối cùng của ông nội phải chịu đựng sóng gió. Bà ta hiểu rằng với tình cảm của Thẩm Đường chắc chắn trước khi ông nội chết, cô sẽ vẫn cắn răng âm thầm nhịn nhục mà sống.
Đời Thẩm Đường chỉ có duy nhất 2 điểm yếu.
Một là ông nội, hai là Ôn Địch.
Hiện tại, ông không còn bao nhiêu thời gian, còn Ôn Địch sau khi chia tay Nghiêm Hạ Vũ, cuộc sống trong làng giải trí trôi qua cũng tương đối bình lặng, cả ngày lướt mạng, thi thoảng viết vài kịch bản, căn bản không còn tham gia các chương trình tạp kỹ nhiều như trước nữa. Các khoản tiền và thu nhập tài chính kiếm được trong vài năm qua nhìn chung đủ để cô ấy chi tiêu thoải mái hết nửa phần đời còn lại.
Mấy tháng này Ôn Địch dốc lòng sáng tác các kịch bản mà cô ấy yêu thích, còn lại tùy duyên.
Những thứ từng là điểm yếu của cô, hiện tại đều trở thành biến số không thể lường trước. Tiêu Chân đương nhiên lo lắng.
Bà ta trước giờ ghét nhất những thứ không thể kiểm soát chặt chẽ trong tầm tay, vì vậy trước khi những điều có thể uy hiếp được cô biến mất, phải nhanh chóng hành động. Diệt cỏ diệt tận gốc.
Một khi Thẩm Đường rút khỏi giới giải trí, cuốn gói sang nước ngoài, cô sẽ không còn sức lật đổ bà ta được nữa.
Đây chính là người mẹ tốt của cô.
Vô tình, ích kỷ, tàn nhẫn.
Không may thay tất cả thói hư, tật xấu của bộ gene nhà họ Tiêu đều di truyền sang cô không thiếu một phân, tất thảy thiện lương, bao dung mà Thẩm Đường có hiện tại, đều là ông nội bà nội trao cho.
“Tiếp tục như thế không phải biện pháp, một khi toàn bộ các đối tác hủy hợp đồng, phòng làm việc của chúng ta sẽ không có kinh phí duy trì.” Chị Lỵ đau khổ đến mức không còn xửng cổ được nữa.
“Không biết là Trữ Nhiễm hay Phàn Ngọc giở trò quỷ nữa.”
Thẩm Đường: “Có lẽ là Tiêu Chân.”
Hai thái dương chị Lỵ căng cứng: “Nếu là nhà họ Tiêu, vậy thì rắc rối to rồi.”
Thẩm Đường cân nhắc một lát, cuối cùng quyết định: “Em đi tìm Triệu Trì Ý bàn chuyện hợp tác.”
Mi tâm chị Lỵ kém chút vò thành một nắm: “Em tìm Triệu Trì Ý?”
Cô dở khóc dở cười nói: “Đường Đường, có phải hôm nay em phải quay phim nhiều nên choáng váng rồi không? Em cho là Triệu Trì Ý sẽ giúp em đối phó Tiêu gia? Lần trước anh ta chỉnh em vụ bãi đỗ xe em quên rồi sao?”
Chưa. Sao quên được.
Có điều không để trong lòng.
Lúc này không còn giống lúc trước nữa.
Hiện tại Triệu Trì Ý đã biết cô là con gái Tiêu Chân. Nhất định Tiêu Chân vẫn cảm thấy day dứt có lỗi với con gái, cho dù có nhẫn tâm đến nhường nào, cũng không thực sự đuổi cùng, giết tuyệt.
Anh ta nhân danh tình yêu giúp đỡ cô, Tiêu Chân dù có khó chịu cũng chỉ có thể nhịn, sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa nhà Tiêu và tập đoàn Thường Thanh.
Nếu như cô có thể thực sự kết hôn với Triệu Trì Ý, bà ta có khi còn yên tâm hơn. Cưới xong coi như mọi việc an ổn, Tiêu Chân cũng sẽ an lòng, không sợ cô đem mọi chuyện làm lớn lên.
Thẩm Đường đứng trên lập trường của Tiêu Chân cẩn thận suy nghĩ đối sách.
Thẩm Đường lười giải thích với chị Lỵ: “Triệu Trì Ý đang theo đuổi em, cũng đã đưa ra đề ý muốn em ký hợp đồng với Thường Thanh.”
Chị Lỵ chấn kinh: “Cậu ta theo đuổi em.”
“Vâng.”
“Đến cùng anh hùng vẫn không qua được ải mỹ nhân.”
“...” Lối suy nghĩ của chị Lỵ thật tình… Thẩm Đường bật cười.
Chị Lỵ nghiêm túc hỏi cô: “Em định đồng ý với cậu ta?”
“Quá bận, không rảnh yêu đương.” Thẩm Đường nói: “Em sẽ tìm anh ta nói chuyện hợp tác, trao đổi lợi ích, ai cũng không nợ ai.”
Đứng trong sân cũng có thể nghe thân tiếng chơi mạt chược khí thế từ trong phòng truyền ra..
Thẩm Đường cúp điện thoại, chỉnh lại sắc mặt mới bước vào nhà.
“Tiểu Triệu, Tiểu Tưởng, các cháu muốn uống trà không?” Ông lão Thẩm thắng liên tiếp mấy ván cười không ngậm được miệng.
“Ông cứ để chúng cháu pha cho.” Triệu Trì Ý cầm bình trà đứng lên, rót mỗi người một cốc, trước mặt ông lão, ai cũng thu liễm tính tình, không biểu hiện ra mặt sự gai mắt với đối phương.
Thẩm Đường đứng ở ngoài, vừa vặn nghe thấy câu nói kia của ông nội. Bọn họ có ai không phải lãnh đạo cấp cao, đứng trên trăm triệu người, vậy mà ở trước mặt ông cũng chỉ là 3 cậu thanh niên Tiểu Triệu, Tiểu Tưởng, Tiểu Tạ.
“Ông nội.” Thẩm Đường đẩy cửa đi vào.
“Con về rồi.” Ông lão Thẩm ngoắc ngoắc cháu gái: “Nào qua đây ngồi nghỉ đi.”
Tưởng Thành Duật vừa đảo bài, vừa chăm chú nhìn về phía Thẩm Đường.
Triệu Trì Ý thì lấy một chiếc cốc sạch, rót cho cô một chén trà táo đỏ.
Tạ Quân Trình biếng nhác tựa trên ghế, vuốt vuốt điếu thuốc.
Bởi vì có người già ở đây nên anh ta chỉ cầm không hút.
“Sao anh lại đến đây?” Thẩm Đường tính sơ qua, từ ngày anh ta rời khỏi đây đến hiện tại cũng mới tầm hơn 10 ngày.
Tạ Quân Trình ý vị thâm trường đáp: “Em cũng biết mà, anh là người thích náo nhiệt, chỗ nào đông vui anh nhất định không thể vắng mặt.”
Thẩm Đường liếc anh ta một cái, ý nói, anh xem thì xem đừng thêm dầu vào lửa là được.
Ông lão vịn mép bàn, chống gậy đứng dậy, có vẻ tâm tình ông tối nay không tệ, nhưng thể lực có giới hạn.
Lão Thẩm vốn đã có chút mệt, nhưng cố tình chơi thêm vài ván, chờ cháu gái chờ về, tạo chút cơ hội cho Tưởng Thành Duật.
“Đường Đường con qua đánh một ván đi.”
Thẩm Đường lại gần đỡ ông.
“Ông ngồi lâu đau lưng ạ?” Thẩm Đường lo lắng hỏi.
“Không mệt, eo hơi mỏi chút thôi.” Lão Thẩm tươi cười đáp, để đám trẻ chơi với nhau: “Ông bình thường ngủ sớm, có tuổi rồi. Không dám thức đêm. Cửa phòng ông cách âm rất tốt, các cháu không phải lo, cứ chơi thoải mái. Chơi cả đêm cũng không vấn đề.”
“Cảm ơn ông nội.”
Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý trăm miệng một lời. Đúng là… cực kỳ ăn ý.
Tạ Quân Trình bật cười.
Thẩm Đường không muốn đánh, định để mặc 3 người đàn ông tự chơi.
Tạ Quân Trình chỉ chỉ cửa phòng ngủ ông Thẩm, dùng tiếng Anh hỏi: “Thật sự có cách âm.”
Thẩm Đường: “Nói chuyện bình thường không vấn đề, nếu cãi nhau thì có thể loáng thoáng nghe thấy.”
Cô cũng bất ngờ việc bọn họ tình nguyện bồi ông nội chơi mạt chược: “Hôm nay đặc biệt cảm ơn ba người, ông nội đã nhiều năm không vui vẻ như thế.”
Tạ Quân Trình: “Khách khí gì, anh nhàn rỗi mà. chỉ cần ông nội vui vẻ, dù có chơi với cậu đến ngày mai, ngày kia, ngày kìa cũng vô tư, dù sao anh cũng có hai tháng bay nhảy.”
Tháng 8 anh mới phải trở lại Manhattan.
Triệu Trì Ý càng không cần nói. Thời gian của anh ta hoàn toàn tự do.
Hơn nữa việc thăm đoàn làm phim để giám sát quá trình quay phim, tiến độ hoàn thành cũng coi như một phần công việc của anh. Hơn nữa ở thôn Hải Đường cũng không tính là trốn việc, tất cả hội nghị, họp giao ban, báo cáo anh vẫn thường xuyên theo dõi, giải quyết qua hệ thống video trực tuyến.
Chỉ có Tưởng Thành Duật, lần này đến đây, là tranh thủ thời gian.
Anh nói: “Rảnh anh lại đến.”
Thẩm Đường không muốn nợ ân tình người khác, khéo léo từ chối: “Không làm phiền mọi người. Ông nội thực sự không phải người nghiện bàn bạc, hơn nữa ngồi nhiều không tốt cho sức khỏe của ông, chẳng bằng ra ngoài tản bộ.”
Tạ Quân Trình thuận theo cô: “Có gì đâu mà phiền phức, dù hai tháng không làm việc, công ty vẫn có thể vận hàng như bình thường.” Nói đến đây anh lại đổi sang tiếng anh: “Có lẽ sang năm chúng ta chẳng còn cơ hội hiếu thuận với ông được nữa. Em cảm thấy ngại vì thiếu ân tình người khác, nhưng anh chẳng nghĩ thế, chỉ muốn ông vui vẻ thôi. Em cũng nghĩ thế mà. Ông nội đời này quá vất vả, nửa đời chật vật trong nghèo khó, cơ khổ, đến khi em trưởng thành, ông lại vô phúc hưởng thụ.”
Tưởng Thành Duật cầm 1 cây mạt chược đánh mạnh xuống bàn, ý nhắc nhở Tạ Quân Trình bớt mồm năm miệng mười.
Tạ Quân Trình cười cười, ra vẻ so với anh tôi càng hiểu rõ cô ấy hơn, thản nhiên nói: “Không có gì phải tị húy, Đường Đường nào có yếu ớt như thế, không thì làm sao cô ấy đi được đến ngày hôm nay.”
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường ngồi đối diện, lúc nhìn bài cũng trực tiếp nhìn thẳng cô.
Thẩm Đường không giỏi chơi mạt chược, lên tiếng gợi ý: “Có thể đổi sang poker được không?”
“Được.” Triệu Trì Ý nói: “Chơi mạt chược cũng ảnh hưởng đến việc ông nội nghỉ ngơi.”
Thẩm Đường đến bàn trà, lấy một bộ poker mới tinh trong ngăn kéo ra. Sinh thời, cô vậy mà có thể ngồi chơi bài cùng ba người này. Đúng là cuộc sống không lường trước điều gì.
Tạ Quân Trình đề xuất: “Phải có tiền cược mới thú vị.”
Trình độ chơi bài của Tưởng Thành Duật rất tốt nên cũng chẳng quan tâm, hờ hững hỏi: “Đặt cược gì?”
Tạ Quân Trình nghĩ nghĩ: “Ai thua phải trả lời thật lòng 1 câu hỏi, nếu nói láo lấy lệ, thì đi xin lỗi ông nội.”
“...”
Thẩm Đường không ngờ Tạ Quân Trình ngoài thích lang thang “đầu đường xó chợ”, còn yêu mấy trò nhàm chán này.
Ván đầu tiên người thua là Tưởng Thành Duật, anh tự nhận trình độ chơi bài tốt, nhưng vẫn thua, là do anh cố ý, không muốn Thẩm Đường bị làm khó.
Tưởng Thành Duật ném bài trong tay xuống: “Hỏi đi.”
Tạ Quân Trình sớm đã nghĩ ra mấy vấn đề hóc búa, hí hửng nói: “Lần đầu tiên yêu đương là lúc nào, khi ấy cậu bao tuổi?”
Tưởng Thành Duật nhướn mày nhìn Tạ Quân Trình: “Câu hỏi này có phải hơi vô vị quá rồi không?”
“Cậu mới vô vị, có người cảm thấy thú vị thì nó vẫn thú vị.” Anh ta mỉm cười nói: “Ví dụ như tôi.”
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Thành Duật, chính cô cũng không ngờ bản thân lại là người thích hóng chuyện bát quái như thế.
Tưởng Thành Duật nhìn thẳng Thẩm Đường, không nghĩ ngợi đáp: “Năm 27 tuổi.”
Trái tim Thẩm Đường lạc mất một nhịp.
Năm hai người lần đầu gặp nhau, anh 27 tuổi.
Ván thứ 2 bắt đầu.
Tưởng Thành Duật không nhường nữa, qua ván vừa rồi anh có thể nhìn ra, Tạ Quân Trình không đến mức làm khó Thẩm Đường.
Không ngoài ý muốn, người thua ván này là Thẩm Đường.
Tạ Quân Trình cũng rất đau lòng của Thẩm Đường. Dù là Tưởng Thành Duật hay Triệu Trì Ý anh đều cảm thấy rất được, dù sao đều tốt hơn anh nhiều.
Nhưng Tưởng gia rất khó để gả vào.
Còn Triệu Trì Ý, Thẩm Đường lại không có tình cảm.
“Những năm gần đây, có chuyện gì hoặc là người nào, em cầm lên được nhưng không bỏ xuống được không?”
Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía cô.
Tạ Quân Trình kéo dài chút thời gian cho cô, nói: “Trả lời trước là có hay không đi đã?”
Thẩm Đường gật đầu: “Có.”
“Người thân?”
“Không phải.”
Tưởng Thành Duật vuốt vuốt lá bài trên tay, cảm thấy đáp án có lẽ sẽ vô cùng sống động.
Ngoại trừ người thân, người máu lạnh như Thẩm Đường, còn cái gì không bỏ xuống được, đại khái có lẽ chính là người đã gắn bó 3 năm với cô chăng?
Tạ Quân Trình lại hỏi: “LÀ?”
Thẩm Đường nói: “Đũa. Em cầm đến được nhưng không bỏ xuống được. lần nào cũng bị chị Lỵ ép buông xuống.”
Tạ Quân Trình thấy sắc mặt nửa xanh nửa trắng của Tưởng Thành Duật, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Triệu Trì Ý thở dài một hơi, vậy tức là hiện tại anh và Tưởng Thành Duật đang có xuất phát điểm ngang nhau.
Tâm tình Triều Trì Ý không tệ, chủ động chia bài.
Vui quá hóa buồn, Triệu Trì Ý tay thối, chia cho mình bài thối đến không thể thối hơn, dựa vào tài năng cũng không cứu nổi ván này.
Nếu Tạ Quân Trình hỏi anh về tình sử đã trải qua, anh sợ không so sánh được với Tưởng Thành Duật.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, thư ký Triệu Trì Ý gọi đến.
Đã trễ như vậy, nếu không phải tình huống khẩn cấp, thư ký sẽ không quấy rầy anh.
Triệu Trì Ý vội tiếp máy: “Chuyện gì?”
Thư ký: “Tổng giám đốc, vừa nhận được tin, Tiêu tổng đã hủy 2 hợp đồng phim truyền hình với Thẩm Đường, và một số hoạt động thương nghiệp, hiện tại đang chuẩn bị động đến các nhãn hàng Thẩm Đường là đại ngôn.”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn. Các nhãn hàng cô ấy đại ngôn, đang tổ chức họp để đưa ra quyết định rồi.”
“Không nhận thêm hợp đồng quảng cáo thì cũng thôi đi tạm thời không quá ảnh hưởng, nhưng nếu bị các đại ngôn cũ hủy hợp đồng, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của người đại diện. Hơn nữa 1 loạt nhãn hàng hủy đại ngôn, không biết cánh báo lá cải sẽ xào xáo ra đống tin đồn khó nghe đến đâu nữa.
“Những cái khác không nói. Nhưng phải giữ nguyên các thương hiệu đang là đại ngôn.” Triệu Trì Ý ném bài trong tay xuống, “Giờ tôi lập tức về khách sạn.”
Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, vốn anh thua nên nhận phạt, nhưng mọi người đều hiểu có vấn đề gấp, không ai nói gì.
“Xin lỗi, ngày mai sẽ mời mọi người ăn cơm, đền bù.”
Anh cầm áo vest lên, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Đường cũng không định tiếp tục chơi nữa, mai còn rất nhiều cảnh quay.
Tạ Quân Trình cũng nhanh chóng về phòng. Tưởng Thành Duật ở lại thu dọn đồ đạc gọn gàng.
“Cứ để đó đi, mai tôi dọn, anh về phòng nghỉ ngơi sớm chút.”
Tưởng Thành Duật: “Không sao. Mai anh cũng nhàn rỗi không có việc gì.”
Thẩm Đường mặc kệ anh, trở về phòng của mình.
Điện thoại vừa vặn hết pin, cô trở về phòng sạc.
Do vội khi vào, Thẩm Đường không đóng cửa.
Vừa xoay người, đã thấy Tưởng Thành Duật đã đứng chặn ở cửa: “Anh có chuyện muốn hỏi, không liên quan đến tình cảm, chỉ muốn xác nhận một việc. Nhiều nhất không quá 5 phút.”
Thẩm Đường buông tay nắm cửa, Tường Thành Duật tùy ý theo vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Có chuyện gì, anh nói đi.” Cô ném túi xách lên ghế salon, tìm sạc pin, không thèm đoái hoài đến anh.
Tường Thành Duật ngồi lên chiếc ghế mình đã từng ngồi, bày trí trong gian phòng không khác biệt lắm so với lần trước anh đến. Đoạn thời gian ở bên cô kia, với anh vô cùng quý giá, cũng không dễ dàng buông xuống được.
Ánh mắt anh đuổi theo thân ảnh cô, ôn tồn lên tiếng: “Ông nội nói cho anh việc về ba mẹ em.”
Thẩm Đường kém chút nữa đánh rơi điện thoại, hơi hoảng hốt quay lại nhìn anh.
Ông nội từ trước đến nay không thích nói chuyện nhà với ai, càng đừng nói đến việc đề cập về thân thế của cô với người ngoài, không ngờ ông lại chủ động nói cho Tưởng Thành Duật.
Chỉ có một khả năng, ông nội cảm thấy sức khỏe của mình sắp không cầm cự nổi, muốn Tưởng Thành Duật chăm sóc cô.
Tưởng Thành Duật dịu dàng nói: “Ba mẹ em ở trong nước hay nước ngoài? Có phải không liên lạc được với họ không?”
Sợ cô lựa chọn im lặng, anh nói thêm: “Đường Đường, không có gì không thể nói với anh.”
Nếu anh muốn tra, hiện tại đã sớm biết toàn bộ chân tướng.
Nhưng so với việc điều tra, anh càng muốn cô có thể tín nhiệm mình, tình nguyện nói cho anh biết sự thật.
Thẩm Đường quên cả việc sạc pin, thoáng thất thần: “Anh cũng biết họ, là Trần Nam Kình và Tiêu Chân.”
Trên đời có rất ít chuyện khiến Tưởng Thành Duật kinh ngạc không nói lên lời, tin tức này vừa hay xếp hàng đầu trong số ít đó.
Thẩm Đường ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm.
Liên quan đến việc cô bị chính ba mẹ ruột vứt bỏ, Thẩm Đường chưa bao giờ nghĩ sẽ nói cho người khác biết, vậy mà hiện tại như thể ông trời trêu người, càng ngày càng có nhiều người biết về việc này.
Người biết đa số đều đồng tình với cô.
Có thể đối với cô mà nói, đó là 25 năm dài dằng dặc.
Điều tàn nhẫn nhất chính là, một nhà ba người của Trần Nam Kình là gia đình hạnh phúc viên mãn điển hình của giới giải trí. Năm thì mười họa vài lần xuất hiện trên những trang tạp chí hàng đầu. Còn Tiêu Chân - gia đình nổi tiếng trong giới thượng lưu, là niềm mơ ước của mọi cậu ấm, cô chiêu, độ nổi tiếng chẳng kém cạnh gì so với minh tinh hàng đầu.
Cô muốn tránh cũng chẳng tránh được.
Tưởng Thành Duật cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Để anh ôm một chút. Ôm Tiểu Đường Đường ngày bé một cái. Ôm Đường Đường nào đó lớn rồi còn thích quấn chăn khi ngủ.”
Rất nhanh anh đã buông ra, cúi người lấy sạc điện thoại, nạp điện giúp cô.
Khí tức lành lạnh, man mát trên người anh vẫn còn vương vít, quấn quanh người cô.
Thẩm Đường chau mày, quay sang chỗ khác, cô phát hiện người đàn ông này thực sự đáng ghét, luôn có thể dùng dăm ba câu dễ dàng xoa dịu cảm xúc của cô.