Quy Đức Hầu Phủ

Chương 82




Hứa Song Uyển thương lượng với công công về chuyện tổ chức tiểu yến chiêu đãi người cùng tộc Tuyên gia. Nàng nói gần đây phu quân bận bịu, chắc là không thể giúp đỡ chiêu đãi khách, nhưng Tuyên Hồng Đạo vẫn vui mừng, cả người đều thoải mái.

Ông vừa phấn chấn thì Tuyên Khương thị cũng vui mừng hớn hở, càng ngoan ngoãn phục tùng với con dâu.

Ngày ấy, Tuyên Trọng An tranh thủ thời gian về phủ, lúc người một nhà dùng bữa tối thì phát hiện phụ thân khác thường. Tuyên Hoành Đạo mỉm cười nhiều hơn, hào phóng hơn, giọng nói cũng to hơn mọi ngày.

Tuyên Khương thị càng cười không ngớt, còn thích nói chuyện với Hầu gia hơn hẳn ngày thường, hai lão phu thê ân ái ngọt ngào hơn.

Tuyên Trọng An phát hiện thì giữ im lặng. Lúc hắn dẫn thê nhi về Thấm Viên, ôm Vọng Khang chơi đùa, bèn hỏi nàng: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hắn không nói rõ nhưng Hứa Song Uyển biết việc hắn đang hỏi. Nàng khẽ nói về chuyện nàng định tổ chức tiểu yến cho người cùng tộc Tuyên gia.

Hắn đã năm sáu ngày liên tiếp sau khi mặt trời lặn mới về nhà nên không biết việc này.

Tuyên Trọng An nghe xong, im lặng một lúc lâu, mới đáp lại nàng: “Lại đây.”

Hứa Song Uyển đang xử lý triều phục của ngày mai, nghe vậy bèn đi qua.

Tuyên Trọng An kéo ghế dựa của con lại đây, không chút chần chờ đặt con xuống, đổi ôm lấy eo của Hứa Song Uyển, kề đầu vào bụng nàng.

Hứa Song Uyển bèn mỉm cười, ôm đầu hắn, dịu dàng xoa lưng hắn.

Nàng biết hiện giờ hắn ở ngoài rất khó khăn, chỉ hy vọng bản thân có thể tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

“Ta đều quên rồi.” Mãi sau, Tuyên Trọng An thở dài.

“Hả?”

“Quên phụ thân…” Vọng Khang ở bên cạnh la to oa oa, Tuyên Trọng An buông lỏng nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, ôm nhi tử lên đầu gối. Hắn thấy nhi tử bò lên đùi nương con bèn ôm chặt lấy con: “Người tới Quảng Hải là một cái gai trong tim ông, ông muốn làm xong việc, một nửa là vì tổ phụ, một nửa là…”

Cũng là muốn chứng tỏ không thua kém thôi?

Hiện giờ đang hăng hái nên phải lộ rõ.

Còn về chuyện khác, có giúp một tay hay không thì nói sau.

Lời này không tiện nói ra, Tuyên Trọng An không phải không nghĩ tới đám người này, chỉ là chuyện trên triều đã chiếm toàn bộ tâm trí của hắn. Hắn theo bản năng đã quên việc trong nhà.

Hắn cũng đã lâu không hỏi chuyện của phụ mẫu, trước kia hai người muốn gì thì hắn còn định quản, hiện giờ còn chẳng nhớ để mà hỏi.

Trong nhà có nàng thì hắn hoàn toàn lãng quên bọn họ.

“Thiếp đã nói với nhà ngoại tổ phụ rồi, đại cữu mẫu nói để chúng ta tự xem mà làm…” Hứa Song Uyển cười nói với hắn: “Cũng không có gì không vui.”

Nói ra cũng chẳng có gì là không vui vẻ. Phu quân nàng thì nàng không sợ, hai phu thê là một thể, dẫu nàng làm sai thì hầu như hắn đều bao dung cho nàng. Khương gia thì khác, hai nhà là thông gia nhưng cũng là hai nhà riêng biệt, nếu có xích mích làm sứt mẻ tình cảm thì khó lòng bù đắp.

“Nàng làm rất tốt.” Tuyên Trọng ôm con la oa oa không dứt, hắn bèn gọi nhi tử rồi đặt nụ hôn lên trán nàng: “Đem người mời tới là được rồi, còn chuyện về sau nàng cũng không cần lo lắng, ta biết nói như nào với phụ thân.”

“Ừ.” Hứa Song Uyển cười gật đầu.

Tuyên Trọng An khẽ cắn mũi nàng, lại chạm vào môi nàng, nở nụ cười.

Lúc này, Vọng Khang rốt cuộc cũng chạm đến tay của mẫu thân. Cậu như sống sót sau tai nạn vội vàng nắm chặt cánh tay của nương, không thả lỏng tay.

Cậu muốn nương ôm chứ không muốn người lớn xấu tính này ôm.

Hứa Song Uyển thấy ánh lệ lấp loé trong hai mắt đen láy của con, bèn ôm lại, cười hỏi con: “Muốn nương?”

Vọng Khang liên tục gật đầu.

Đúng vậy, rất muốn.

“Chàng đừng trêu con nữa.” Hứa Song Uyển nhíu mày, trưởng công tử lại trợn mắt nhìn con: “Trêu nữa thì không cho ta ôm à?”

“Ta còn hiếm lạ chắc?” Tuyên Trọng An nhướng mày.

Ban đêm, hắn đè lên người nàng làm hai lần rồi lăn ra ngủ say như chết. Hứa Song Uyển không ngủ được, bèn châm đèn rồi vuốt ve khuôn mặt hắn.

Một lúc lâu sau, người đang nhắm mắt đột nhiên cầm lấy tay nàng cắn một cái, nàng mới cười rồi vùi đầu vào cổ hắn, ngủ thiếp đi.

1
Người của gia tộc họ Tuyên bên kia gửi lời đồng ý, nói là sẽ tới thăm đúng ngày.

Đối phương là tiểu bối nên Hứa Song Uyển chuẩn bị tiểu yến. Nàng thu dọn một căn phòng sưởi ấm áp ở tiền viện để đãi khách, xuân về hoa nở, phong cảnh bên cạnh cũng rất đẹp. Nàng lại thay đổi rèm lụa trong phòng, treo lên mấy bức tranh và đặt mấy bình hoa thì phong cảnh của căn phòng sưởi lập tức trở nên thanh nhã.

Căn phòng sưởi đã được trang trí đâu vào đấy. Chạng vạng tối, Tuyên Hồng Đạo dùng bữa xong thì tản bộ, còn dẫn theo Hầu phu nhân tới đây xem qua. Tuyên Khương thị vừa nhìn đã cảm thấy rất thích, còn nói quay về cũng phải bày biện lại phòng ấm bên cạnh Thính Hiên đường, về sau cũng có thể sang đấy ngồi thêu hoa, sẽ không cần suốt ngày ngồi buồn bực trong phòng.

Hứa Song Uyển nghe được lời này từ trong miệng người hầu. Ngày mai, nàng lập tức sai người hầu đi sắp xếp, chưa đến một ngày, căn phòng sưởi đã hoàn thành. Tuyên Khương thị vui mừng chuyển tới ở trong phòng sưởi ngồi thêu hoa. Mãi đến tối muộn, Tuyên Hoành Đạo trở về còn phải tới phòng sưởi tìm bà, thấy bà giống như tiểu cô nương lưu luyến không rời, bèn thoải mái cười to.

Hứa Song Uyển thấy bọn họ vui vẻ thì cũng mỉm cười.

Ngày hẹn đến rất nhanh, Hứa Song Uyển giao toàn bộ chuyện của ngày ấy cho Đồ quản gia, còn mình thì không ra mặt.

Nàng ở phía sau đại sảnh ôm Vọng Khang chơi đùa, nghe được có hai người cùng tộc Tuyên gia bên phía Quảng Hải ăn mặc chỉnh tề đến nhà thì nàng chỉ gật đầu.

Phúc nương đến báo nói khẽ: “Một người mang thắt lưng khảm ngọc, mũ tú tài trên đầu cũng đính một viên ngọc to bằng nửa lòng bàn tay; còn giày, nô tỳ nhìn thấy là thêu một vòng ngọc trai. Một người khác thì dùng hoàng ngọc, những đồ khác thì khá giống người kia.”

Hôm nay, Hầu gia mặc thường phục trong nhà, mộc mạc sạch sẽ.

So sánh với tiểu bối thì hoàn toàn lép vế, nhưng ông là trưởng bối, mộc mạc một chút cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.

Mọi người hay mặc quan phục vào ban ngày, nhưng trở về nhà thì đều mặc quần áo ngày thường mềm mại, hơi cũ kĩ nhưng thoải mái nhất.

“Hầu gia đâu?” Hứa Song Uyển nghe vậy, bèn ra hiệu Thải Hà ôm Vọng Khang ra ngoài hiên chơi rồi mới mở miệng.

“Hầu gia đón tiếp tiểu bối rất nhiệt tình.”

“Theo ý ngươi thì tình cảnh như nào?” Phúc nương là người có tâm tư tỉ mỉ, rất cẩn thận mà? Tỉ mỉ tới mức chỉ cần người vào Thính Hiên đường mà từng xuất hiện trước mắt nàng ấy, đứng ở chỗ nào, nói những gì thì nàng ấy đều nói rõ ràng mồn một. Khi Hứa Song Uyển phát hiện điều này thì giao cho nàng ấy cả Thính Hiên đường và chuyện của tiền viện.

Ngu nương đi theo nàng, Khương nương thì đi theo Tuân Lâm đọc sách.

“Tình cảnh rất tốt, chỉ là tân khách…”

“Ngươi nói.”

“Bẩm Thiếu phu nhân, chỉ là tân khách hơi lộ liễu.”

Hứa Song Uyển nở nụ cười.

Công công chắc là nghĩ lộ mặt trước người cũ trong tộc thì người ta cũng có suy nghĩ như thế, cảnh tượng này vừa tranh đấu lại vừa đối lập nhau, sau đó mà có thể tán gẫu thì rất khó khăn.

Tiểu bối tranh đấu với trưởng bối, lòng của mấy người cùng tộc cũ Quảng Hải này cũng rất kiêu cao.

Trước đó, Hứa Song Uyển đã nghe được; những người đọc sách của Quảng Hải tiêu tiền như nước, làm người xa hoa hào phóng, rất được chào đón, nhất là nhân tài kiệt xuất của Tuyên gia cũng có trong đó.

Có tiền luôn mua được mấy lạng vẻ vang.

“Thiếu phu nhân?” Phúc nương thấy nàng cười bèn nhìn về phía nàng.

“Không sao, ngươi về phía trước đi.” Hứa Song Uyển dịu dàng nói.

“Vâng.”

Phúc nương quay về tiền viện. Lúc này, Tuyên Hồng Đạo chỉ nghe thế hệ tiểu bối của người trong tộc nói dai nói dài rằng Tuyên gia bọn hắn tại hô phong hoán vũ, ruộng tốt vạn mẫu, tôi tớ như mây ở Quảng Hải.

Nghe nói đệ đệ của hắn, Tuyên Dung có vô số thê thiếp, đừng nói nhi tử, ngay cả tôn tử đã có đến mười mấy người.

Bọn hắn sống rất tốt, cực kì tốt.

Tuyên Hồng Đạo nghe hai người tiểu bối khoe khoang sự giàu có của gia tộc thì vẫn tươi cười.

Ông gặp người mới phát hiện rằng người với người vẫn không thể so sánh. Ông là ông, Tuyên Dung là Tuyên Dung. Trước đây, phụ thân ông từng nói, ông không bằng Tuyên Dung, cả đời cũng chẳng đuổi kịp; nhưng Tuyên Dung không bằng ông, đó là số mệnh của Tuyên Dung từ khi ra đời.

Đây chính là số mệnh, không ai thay đổi được.

“Biết các cháu sống thoải mái thì ta cũng yên lòng.” Tuyên Hoành Đạo vừa nghe bọn họ dứt lời thì mới cảm nhận bản thân không hề bực bội, nếu là hồi trước thì ông có lẽ còn hơi khó chịu? Nhưng hiện giờ tình cảnh của Hầu phủ đã khác, còn ông cũng đã có tuổi. Những năm này, ông đã trải qua rất nhiều tình huống khó xử, có lúc khó khăn tới mức tham sống sợ chết, tính tình của ông cũng đã thay đổi khác trước, nghe những lời này trong lòng có hơi rối bời, nhưng cuối cùng không có cảm giác bực bội hay xấu hổ.

Lúc trước, trong lòng ông cảm thấy hổ thẹn, người thân cùng tộc giận ông mà bỏ đi, ông cũng chẳng tức giận vì bọn họ rời đi. Ông cũng đã chia một nửa sản nghiệp của tổ tiên Hầu phủ cho bọn họ, đưa hơn một nửa vàng bạc cho nhị đệ Tuyên Dung, để đệ đệ thay ông thu xếp cho người cùng tộc. Còn ông giữ lại cho bản thân một ít đồ quý giá gia truyền của tổ tiên cho đích trưởng tôn.

Tuyên Hồng Đạo biết tính tình của bản thân mềm yếu, yếu đuối đến mức có tội. Như ông bị thánh thượng nắm cổ họng của phủ Quy Đức Hầu trong tay, khiến Hầu phủ nhiều năm không thể trở mình. Khi ấy, thánh thượng còn là tiểu Hoàng tử, ông sợ Hoàng tử khác trả thù nên thấy chết không cứu. Lúc ông chạy tới còn bị tiểu Hoàng tử kéo chân một lúc mà ông còn đạp vào người hai cước, khiến thánh thượng nhớ tới bây giờ không quên.

Những năm này, cũng bởi vì tính tình yếu đuối, do dự mà ông đã kéo chân nhi tử, liên luỵ đến con suýt chết, Hầu phủ cũng suýt thì trút nốt hơi tàn.

Trước đó, Tuyên Hoành Đạo còn thầm nghĩ cuối cùng Hầu phủ cũng đã đi lên. Người cùng tộc ngày xưa phải cần ông giúp đỡ, nếu ông đủ khả năng, dẫu Trọng An không thích hay là khuyên ông thì ông cũng vẫn giúp những người này.

Hiện giờ, gặp người sống tốt hơn ông thì ông liền nhẹ nhõm.

Bọn họ không gặp khó khăn, những năm này sống không tệ. Ông thân là người thừa kế của phủ Quy Đức Hầu, năm ấy có thể làm những gì vì bọn họ thì đã làm, người năm ấy rời đi là bọn họ, ông cũng chẳng thua thiệt bọn họ điều gì.

Tuyên Hoành Đạo nghĩ thông, người càng lộ vẻ nhã nhặn.

Hai người Tuyên gia vào kinh dự thi, một người tên là Tuyên Bác Phong, còn người kia gọi là Đường Kiều. Người trước vừa nói thì người sau liên tục đệm vào, nói Tuyên gia ở Quảng Hải hiển hách như nào.

Người trước là nhi tử đệ đệ Tuyên Dung của Tuyên Hoành Đạo, người sau là nhi tử đường đệ của ông.

Người đằng sau chính là người trước đó đặt lễ vật trước cửa Hầu phủ rồi rời đi.

Năm đó, bọn họ rời kinh thành, đều cảm thấy tổ phụ bất công, bị đại bá vô năng ép phải rời đi. Người cùng tộc liên tục khinh bỉ Tuyên Hoành Đạo của phủ Quy Đức Hầu, sau đó tộc trưởng Tuyên Dung hạ lệnh cấm khẩu là đừng nhắc đến tên người này, nhưng những đệ tử trong tộc vẫn có ấn tượng với ông.

Nhiều năm sau, bọn họ lại vào kinh, từng âm thầm cảm thấy năm đó Tuyên Dung dẫn bọn họ rời đi lập tộc là việc đúng đắn; nhưng lần này quay về, ai ngờ phủ Quy Đức Hầu đột nhiên vươn mình.

Lần này, bọn họ không chuẩn bị kế sách đáp lễ, suy nghĩ mãi, không định tay trắng trở về nên âm thầm thương lượng, vẫn nên phái ra một người tới thám thính tình huống.

Người kia không tiếp xúc trực tiếp với Hầu phủ. Dù sao, người của Tuyên gia bọn họ đã tới kinh thành rất lâu, trong nhà còn có sản nghiệp ngầm. Nhiều năm như vậy, Hầu phủ sống khó khăn nhưng bọn họ cũng mặc kệ; lần này, bọn họ đến cầu xin Hầu phủ thì cũng cảm thấy mất mặt, sợ người nói ra nói vào nên vừa đặt lễ xuống lập tức rời đi.

Ai ngờ mới chỉ lấy lòng một xíu mà phủ Quy Đức hầu lập tức mời bọn họ tới nhà. Điều này khiến bọn họ vô cùng đắc ý, thầm nghĩ Hầu phủ này vẫn cần những người cùng tộc như bọn họ. Hai người vừa đến nơi, quan sát dáng vẻ cực kỳ bình thường của Tuyên Hoành Đạo, không nhìn ra chút phú quý nào thì bọn họ thả lỏng, lời nói và cử chỉ trong lúc ấy cũng không tránh khỏi khoe khoang.

Phủ Quy Đức Hầu có thế nhưng không có bạc, còn bọn họ có bạc nhưng thiếu cách. Hai nhà sàn sàn như nhau, bọn họ không thể tự hạ thấp mình mà cúi đầu trước người khác.

Bọn họ mất mặt, thấy đại bá Quy Đức Hầu lộ ra giọng nói nhỏ nhẹ, thành khẩn khiêm tốn bèn nghĩ là ông muốn qua lại với Tuyên gia bọn họ ở Quảng Hải. Tuyên Bác Phong vẫn luôn im lặng cũng đã mở miệng, nói với Tuyên Hoành Đạo: “Bá phụ, chúng cháu đến đây là để nói vài chuyện. Phụ thân trong nhà không biết, xin ngài tha thứ cho chúng cháu trở về gửi thư cho phụ thân, nói là bá phụ trợ giúp tiểu bối chúng cháu. Nghĩ đến, chắc phụ thân cũng mang lòng cảm kích ngài.”

“Cũng chưa giúp gì, chỉ là thấy các cháu đến cửa hỏi thăm, ta nghĩ thầm, cũng nên mới các cháu đến nhà một lần…” Tuyên Hồng Đạo nghe giọng điệu của hắn thì cũng chỉ tươi cười, chẳng tiếp lời, quay đầu nói với Đồ Thân: “Sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi mau mang thức ăn lên, để cho hai vị công tử ăn cơm rồi về.”

Ông vừa dứt lời bèn đứng lên, nói với hai đứa cháu: “Hôm nay nhi tử Trọng An của ta không ở nhà, trong nhà không có người tiếp khách, mà ta còn công việc nên phải đi trước một bước. Ta để Đồ quản gia chiêu đãi các cháu, nếu cần gì thì cứ sai ông ấy là được.”

Tuyên Hoành Đạo nói xong lập tức rời đi, hai vị đệ tử Tuyên gia cũng không biết trong hồ lô của ông chứa thứ gì, ngạc nhiên nhìn ông rời đi.

Một lát sau, Tuyên Hoành Đạo thấy con dâu ở phía xa đại sảnh.

“Con dâu…” Tuyên Hồng Đạo đi tới, ôm Vọng Khang đang oa oa trong tay nha hoàn, đi về phía Hứa Song Uyển.

“Phụ thân.” Hứa Song Uyển hành lễ với ông.

“Đi về à?” Tuyên Hồng Đạo hỏi nàng: “Về Thính Hiên đường?”

“Vâng.”

“Đi cùng ta.”

“Vâng.”

Đi được mấy bước, Tuyên Hồng Đạo mở miệng nói với nàng: “Phụ thân cảm ơn tấm lòng của con.”

Hứa Song Uyển sửng sốt.

“Trước kia Trọng An không ở nhà, trở về, có về thì cũng thế…” Tuyên Hồng Đạo nói đến đây bèn thở dài: “Nói cho cùng thì do ta khiến nó không yên tâm.”

“Ngài nói quá.” Hứa Song Uyển ngẩn người, vội đuổi kịp bước chân ông rồi khẽ nói.

“Biết mình luôn làm sai, cảm giác này không dễ chịu…” Tuyên Hồng Đạo nhìn tôn tử đang nắm chặt cánh tay ông không buông, Vọng Khang thấy tổ phụ nhìn về phía mình liền vui vẻ nghiêng miệng nở nụ cười, cảm giác không thoải mái trong lòng cũng đỡ. Ông già rồi, đành chịu thua. Ông không nghĩ cho nhi tử thì cũng phải ngẫm lại vì Vọng Khang, không thể để sự yếu đuối của bản thân mà gây tai hoạ cho người khác. Không thể để người khác sống tốt, cẩm y ngọc thực, tiên y nộ mã, phất tay liền có vô số vàng bạc, xung quanh đều vô cùng đắc ý; còn nhi tôn của ông nhất định phải chịu khổ, phải liều mạng mới có thể sống sót: “Bây giờ, vi phụ đã nghĩ thông. Các con sống tốt thì ta mới sống tốt được. Người khác có sống thoải mái hay không, có coi thường ta nữa hay không thì chẳng phải điều quan trọng.”

“Quan trọng.” Hứa Song Uyển đi sau ông nửa bước, khẽ đáp: “Mặt mũi của ngài chính là mặt mũi của chúng con, còn mặt mũi của chúng con cũng là mặt mũi của ngài.”

Bọn họ là người một nhà, không thể tách rời.

“Đúng vậy, đúng vậy…” Tuyên Hồng Đạo chẳng biết vì sao mà mắt bỗng đỏ ửng vì câu nói nhẹ nhàng của con dâu nhẹ nhàng.

Đúng vậy. Mặt mũi của ông chính là mặt mũi của các con, còn mặt mũi của các con cũng là mặt mũi của ông.

Ông không thể để nhi tử vất vả giành lại mặt mũi cho mình, còn ông thì phá đi.

Tuyên Hồng Đạo cúi đầu nhìn tôn tử, càng là ôm chặt cậu hơn…

Ông phải cố gắng giữ cái mặt mũi này thay cho tôn tử, và cho cái nhà này.