Vận Nhi hai tay che kín đi những vết trầy xước, vừa sợ vừa cố gắng kìm nén cơn khóc đi ra, trước cổng trường Bùi Mặc và A Trạch đứng ngay ở đó, hai tay hắn đút vào túi, ngẩng mặt nhìn bóng gái cô gái nhỏ đang e dè đi ra.
Ra đến chỗ Bùi Mặc, Vận Nhi khẩn trường vào trong xe ngồi trước, Bùi Mặc có chút khó hiểu nhưng rồi cũng lơ đi.
Cả đoạn đường đi đến khi về đến nhà cô không nói lời nào với hắn, Bùi Mặc cũng đang bận rộn xem giấy tờ của mình nên cũng không mở lời với cô.
…
Ở tập đoàn Tinh Châu, Bùi Mặc bận rộn với dự án sắp tới, hắn cúi đầu giải quyết hết tài liệu này đến hồ sơ khác, cả công ty ai cũng bận rộn, tấp nập với công việc của mình, đến tận tối khuya mới có thể thả lỏng cơ thể.
Bùi Mặc quay trở về nhà mệt mỏi mà nằm ngay lên giường, hơi mắt nhắm hờ khoảng hai mươi phút sau đột nhiên ngồi bật dậy, đi về phía phòng của Vận Nhi.
Cô gái nhỏ cơ thể chỉ quấn sơ sài một cái khăn tắm ngắn ngủn, cô đứng trước gương nhìn những vết thương trên cơ thể vừa đau vừa nhức đến mức hai mắt phát đỏ, từ cổ đến hai bầu ngực của cô đều bị cào đến đỏ chói, Bùi Mặc dừng chân ngay trước cửa phòng, ánh mắt như sói đói dán chặt lên dáng vẻ phong trần của cô gái nhỏ, khóe miệng hắn nhếch lên, dục vọng đã tràn đầy trong ánh mắt, hắn đưa tay dịu dàng ôm lấy bả vài Vận Nhi khiến cô giật mình xoay người.
Ánh mắt người đàn ông liền trở nên sắc lẹm những vết thương trên cơ thể cô gái nhỏ đã đập thẳng vào mắt hắn, Bùi Mặc nghiến răng ken két. Là kẻ nào dám động vào người phụ nữ của hắn.
Bùi Mặc giữ chặt lấy canh tay Vận Nhi, hắn siết cô đau đớn, nước mắt liền rơi lả chả, gào lên: “ Là ai, ai động vào em,…Vận Nhi trả lời tôi “.
Vận Nhi vừa khóc vừa nức nở từng tiếng
“Là…mấy anh lớp trên “.
Bùi Mặc bế thốc cô lên đi về phía giường đặt cô gái nhỏ đối diện với mình, nhìn thấy cô một lúc khóc nhiều hơn hắn liền kìm chế cơn tức giận, dịu giong: “ Đừng khóc nữa, nói tôi biết, bọn chúng làm gì em “.
Vận Nhi tay vẫn giữ chặt trên ngực, nén lại cảm xúc, giọng cô rât khẽ: “ Bọn họ,...bọn họ ép em vào tường sau đó dùng tay cào em “.
Bùi Mặc cau chặt mày, cơn thịnh nộ của hắn đã phun trào nhưng lại không thể trút giận lên cô gái nhỏ này, hắn chỉ đành tạm thời nuốt xuống, ánh mắt người đàn ông bây giờ hệt như thú dữ, hắn ôm lấy cô trấn an sự sợ hãi trong lòng cô.
Vài phút sau đứng dậy đi về phía tủ thuốc lấy một tuýp thuốc thoa, bàn tay to lớn đưa lên muốn kéo cái khăn tắm ra khỏi nhưng bị Vận Nhi cản lại, ánh mắt ngây ngô nhìn Bùi Mặc
“Không được ạ, cô giáo nói không thể để người khác chạm vào đây “.
Bùi Mặc nắm lại bàn tay cô đưa xuống, vừa nghiến răng vừa nói: “ Tôi là anh trai em, chỉ có tôi mới được động vào em, Vận Nhi nhớ kỹ lời tôi ngoài tôi ra em không được để bất kỳ tên nào động vào người em “.
Vận Nhi ngơ người ra nhìn hắn, bàn tay hắn đã đặt ngay trên cái khăn tắm, nhìn cô gằng giọng: “ Vận nhi, em nhớ lời tôi chưa, chỉ có tôi mới được chạm vào em “.
“ Vâng ạ “, Vận Nhi gật gật đầu.
Bùi Mặc ngay lập tức kéo bỏ cái khăn tắm ra khỏi người cô, hai bầu ngực trắng nõn được giải thoát liền nảy lên, hai đầu ti hồng hào mê người, Bùi Mặc trợn mắt nhìn hai đồi núi tuyết nhỏ này đầy rẫy vết xước mà khó chịu, hắn nhẹ nhàng lấy thuốc bôi lên từng vết thương một, từ cổ xuống hai bầu ngực không sót một vêt đỏ nào, Vận Nhi bị hắn dụng chạm vào nơi mẩm cảm cô liền có phản ứng nhưng chỉ là một cái rùng mình nhẹ, ngay sau đó tay người đàn ông lại day dưa không dứt trên hai bầu ngực cô, Vận Nhi bắt đầu thở không đều, cô thấy lạ lắm, cảm giác vừa thoái mái lại vừa khó chịu.
Những vết thương kia bị thuốc bôi lên cũng rất đau, Vận Nhi nhíu mày nhăn nhó, nhìn gương mặt đang đau đớn kia, Bùi Mặc cất giọng mưu mô: “ Tôi giúp em thổi nó thì sẽ không đau nữa, được không “.
“ Vâng ạ “.
Vận Nhi vừa dứt câu Bùi Mặc liền lao đến, từng làn hơi nhè nhẹ còn ấm nóng thổi từ cổ thổi xuống hai bầu ngực Vận Nhi, lúc nãy khi tay hăn sờ lên cô đã thấy lạ người bây giờ khi hắn thổi vết thương cho cô lại khiến cô trở nên thở gấp, Bùi Mặc không hề biết cô gái nhỏ này của hắn đang có phản ứng với hành động của hắn, hai tay cô siết chặt tấm ga giường, hai mắt nhắm tít lại, hắn càng thổi cô càng cảm thấy khó chịu, cảm giác vừa sợ vừa thích, bây giờ cảm xúc của cô gái nhỏ đang rất loạn, cô cũng không hiểu rõ là mình đang thích, đang sợ, hay đang khó chịu về hành động này của người đàn ông.
Bùi Mặc sau vài phút liền ngẩng đầu, không chỉ có cô ngay cả hắn bây giờ cũng đang rất khó chịu, cơn thèm khát bên trong đó đang trổi dậy nếu không dừng lại bây giờ e là hắn sẽ không kìm chế được bản thân mình nữa, Bùi Mặc đứng bật dậy, quay người, cất giọng lạnh: “ mặc đồ đàng hoàng vào, rồi ngủ đi “.
Nói xong liền đi ngay, Vận Nhi vẫn đơ người trên giường, cô liền điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Trong căn phòng sách, ánh đèn vàng chỉ chiếu sáng ở một góc, Bùi Mặc ngửa người ra ghế sofa, đầu ngẩng lên trần nhà hai mắt nhắm chặt, thở gấp, phía hạ thân dưới của hắn lại là một cảnh tượng *** dục, người đàn ông vì quá thèm muốn mà đang tự mình thủ ***, những ngón tay không ngừng ra vào còn kèm theo tiếng thở gấp một lúc một cao trào.
Vận Nhi không hay biết gì bất ngờ đi vào nhìn thấy cảnh tượng của người đàn ông cô hơi trợn to mắt nhưng không hiểu hắn đang làm gì.
“ Mặc “, cô cất giọng rất khẽ rất khẽ.
Nghe thấy tiếng cô gọi, Bùi Mặc không hoảng loạn hay giật mình ngược lại là vô cùng bình thản, cất giọng lạnh, tay hắn vẫn không ngừng luận động: “ Qua đây làm gì “.
Vận Nhi không quan tâm đến hành động nhạy cảm kia nữa, cô nói như sắp khóc. “ Em xin lỗi, anh đã nói là ở trường thì không được để ai chạm vào mình nhưng em,...em không đủ sức đẩy bọn họ ra “.
Bùi Mặc sau khi cô nói xong mới từ từ lấy tay ra khỏi hạ thân, hắn nhìn bàn tay nhớp nháp của mình, giọng lạnh tanh: “ Không trách em, về phòng đi “.
“ Vâng ạ “.
Vận Nhi biết rõ là hắn đang tức giận cô nhưng cô cũng đủ thông minh để biết nếu còn cố chấp nói tiếp chỉ khiến hắn tức đến phát điên hơn.