“ Mặc à...”, Vận Nhi bị sợ hãi trước ánh mắt của hắn, người đàn ông này hệt như một mối hiểm họa bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến hành hạ cô.
“ Nằm sấp lên bàn “, Bùi Mặc cười tà, rồi ra lệnh, hắn có vẻ đang rất hấp tấp.
Ngực cô dính chặt lên mặt bàn, mặt bàn trước đó đã được ăn dọn trống trơn chỉ còn chiếc máy tính để bàn ở góc ngoài…
Hắn ôm chặt lấy cô từ phía sau, bàn tay phủ lên nơi đầy đặn.
Sau lưng lập tức là sự tiếp xúc mềm mại và ướt át.
Là đôi môi hắn, đang tham lam men theo cổ cô đi xuống từng chút một.
Vận Nhi chỉ cảm thấy sống lưng tê dại trong sảng khoái, cả cơ thể mềm oặt. Đã cảm nhận được thứ căng cứng chạm vào sau lưng cô.
Những tiếng ngâm nga như có như không bị bờ môi hồng chặn lại, nhưng lại tản ra từ cánh mũi, khiêu khích bầu không khí bắt đầu nóng lên giữa hai người, Bùi Mặc nghe rõ từng tiếng không sót lần nào.
Bùi Mặc luôn biết trước giờ cơ thể Vận Nhi đối với mình thích ứng rất nhanh, đây cũng là một lý do quan trọng khiến hắn chìm đắm.
Những người phụ nữ nhạy cảm chắc chắn là một món quà dành cho đàn ông, nhưng vừa xinh đẹp lại vừa nhạy cảm thì chính là một báu vật. Huống hồ đây là lại báu vật mà hắn mê đắm. Hắn vân vê người con gái trong lòng, quên hết tất thảy, bờ môi nóng hầm hập. Từ sự dịu dàng ban đầu dần trở thành bá đạo. Mồ hôi đã lấm tấm trên trán Vận Nhi. Hai bên má cô như bị cháy đến đỏ ửng. Đầu óc cũng hỗn loạn. Cô muốn kêu hắn dừng lại, nhưng cơ thể luôn phản bội lại lý trí.
Có một dòng nước ngầm chảy xiết đang không ngừng cuộn trào trong cơ thể. Cô lại nghe thấy tiếng sột soạt, tên đàn ông đang vội vã cởi quần, còn có tiếng tháo thắt lưng to… Còn cô, đã hoàn toàn dính chặt lên mặt bàn lớn.
Cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, nóng hổi của hắn, cũng như hắn đang giữ trọn mùi hương như mộng của cô trong hô hấp.
Nụ hôn của Bùi Mặc áp sát, Vận Nhi nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng, nửa nhắm nửa mở.
Gương mặt thanh tú đỏ hồng như ráng chiều bừng sáng, rải lên những chấm li ti. Dưới ánh đèn hơi tối, nó lại lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta vừa thấy đã động lòng.
Bàn tay người đàn ông mỗi lúc một thêm ngông cuồng. Cảm giác nhẵn mịn đã khiến hắn rung động, cơ thể mềm mại đã làm hắn muốn ngừng mà không thể. Một sự ướt át thấm lên ngón tay Bùi Mặc. Hắn cười xấu xa bên tai cô: “Bé con!”.
Hơi thở hầm hập lướt qua gò má. Từng sự xâm nhập tùy tiện khiến cả cơ thể cô căng ra. Ngón tay mảnh khảnh mà thô bạo kích thích nơi mềm mại nhất của cô. Hắn không ngừng tiến sâu, như muốn len lỏi vào tận trái tim. Hắn xoay cô lại, si mê ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé nhuộm hồng, thưởng thức sự chật căng và ấm nóng. Cô cảm thấy như có một tấm lưới lớn đang ra sức kéo lấy mình, khiến cơ thể co thắt lại rất nhanh. Bờ môi cô bắt đầu run rẩy, khẽ gọi tên Bùi Mặc, nhưng chỉ có thể bám lấy cánh tay hắn, nhìn rõ từng bắp thịt đang quấn lấy mình.
“ Mặc,...em muốn về nhà “
“ Được, về nhà tiếp tục “.
...
Cơ thể Vận nhi quắn quéo, tay còn lại cô lần mò theo bàn tay hắn cố ngăn cản lấy chúng đang làm càn trên cơ thể người phụ nữ. Bùi Mặc nằm sau lưng cô, khuôn mặt rúc xuống sau gáy, chen chen vào như con rắn đang bò. Sau cùng, nữ nhân nỉ non van câu: " Mặc, từ từ,...anh đừng vội mà "
Bên dưới cái vật lớn giương ngang chờ sẵn, Bùi Mặc nâng hai bên chân cô cao lên, chen lấy thứ hùng vĩ đó dần sâu vào em gái nhỏ.
Khoang bụng nhỏ của Vận Nhi phập phồng thổn thức, khuôn mặt hắn rúc xuống hốc cổ vật nhỏ, đôi môi lạnh lướt qua khắp thớ da mẫn cảm của cô. Các đầu ngón tay Vận Nhi len lỏi vào chân tóc của Bùi Mặc, miệng nhỏ dè chừng rên lên thỏ thẻ: " ưm...Mặc,....a "
Bùi Mặc bên dưới đưa đẩy nhịp nhàng, không những không khiến Vận Nhi cảm thấy đau mà ngược lại khiến vật nhỏ khoái cảm như ngập tràn, điểm G liên tục được chạm tới, hạt trân châu rung rung lên vì chịu kích tình. Vận Nhi đưa tay lên che hai mắt mình lại, cô không muốn nhìn hắn, không muốn để hắn thấy ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của bản thân rồi lại bị châm chọc trêu đùa đến đỏ mặt. Miệng nhỏ cắn nhẹ vào nhau, sau cùng nỉ non từng tiếng: " ưm..a~...a~"”
Bùi Mặc cúi xuống áp cơ thể sớm đã trần trụi của bản thân vào lớp áo len còn sót lại của Vận Nhi. Môi cô chu lên rên đầy thỏ thê yêu kiều khiêu gợi hắn tới hôn. Tên đàn ông nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, cánh môi mỏng lạnh của hắn chạm xuống bờ môi mọng ấm nóng của cô. Tay hắn đưa lên trấn giữ tay vật nhỏ, ôm vào cổ tay kéo ra khỏi mắt, căng lên đỉnh đầu. Giọng khàn đặc, nói: " Bé con, nhìn anh này "
Vận Nhi ôm lấy tấm lưng của tên đàn ông bên trên, các ngón tay bắt đầu chôn sâu vào thớ da, cào nhẹ xung quanh, tiếng cô thỏ thẻ bên tai hắn như những nốt nhạc dịu êm. Trời sớm xẩm tối, cả hai vẫn nằm im trong chăn, ánh mắt hai người lim dim nhưng không ngủ, Bùi Mặc nằm úp mặt vào khe ngực của cô gái nhỏ, vòng tay hắn rắn chắc ôm chặt sợ cô chạy mất, bàn tay Vận Nhi chỉ mân mê sau tấm lưng phẳng lì.
Bên dưới hai chân đã tê cứng, mỏi nhừ các cơ nhưng vẫn buộc phải nhấp lên xuống để tiểu hoa nhắn kia thu nạp lấy vật hùng vĩ của hắn. Tiếng rên khe khẽ của nữ nhân vang lên thỏ thẻ: “ ưm..”
Vận Nhi hơi ngửa cổ lên cao, đốt cổ rướn lên nhìn cô như một đài hoa loa kèn đang nở rộ và đầy kiêu ngạo. Cơ thể ửng đỏ, các vòng nảy nở mê người khiến tên đàn ông đã muốn thêm một lần thì càng sau càng muốn, không có ý định dừng lại. Ngay cả khi hắn biết cô gái nhỏ của hắn đang rất mệt nhưng con thú trong hắn quá lớn, không cho phép hắn dừng lại mà ngược lại còn hung hăng hơn.
Vận Nhi mệt đừ ra, cô ôm cổ hắn than khổ
"Mặc,...em mệt rồi,...buồn ngủ "
Bùi Mặc lập tức ngừng mọi luận động, vuốt sách mồ hôi trên trán cô rồi bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, rồi cả hai trở về giường ôm nhau ngủ.