Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu

Chương 35: Đau (1)




Từ sáng sớm đã không thấy Vận Nhi ra khỏi phòng, đến cả bữa sáng cũng không thấy xuống ăn, Bùi Mặc trở về đi vào căn bếp nhìn thấy bữa sáng mình chuẩn bị cho cô vẫn còn nguyên, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, liền có chút lo lắng chạy ngay lên lầu.

Đưa tay mở cửa phòng lại nhận ra cửa đã bị khóa từ bên trong, hắn lo lắng thêm vài phần: “ Vận Nhi, mở cửa cho anh “.

Bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì, Bùi Mặc nheo chặt mắt vặn mạnh khóa cửa, cánh cửa mở ra hăn bước nhanh vào trong phòng, nhìn thấy cô gái nhỏ đang chăm chú học bài bên bàn, còn đang đeo tai nghe nên mới không nghe thấy hắn gọi, Bùi Mặc đi nhanh lại từ phía sau ôm lấy cô, cái ôm bất ngờ khiến cô gái nhỏ giật mình quay đầu: “Mặc, anh sao vậy “.

“ Sao không ăn sáng? “, Bùi Mặc giữ chặt gương mặt nhỏ, phàn nàn.

“ Em quên mất ạ “, Vận Nhi cười nhẹ với hắn, hai mắt chớp chớp.

Bùi Mặc không đáp lại đột nhiên quay người đi, còn có sự giận dữ hắn đẩy toang cánh cửa tạo ra tiếng động lớn.

Vận Nhi nhìn theo tấm lưng người đàn ông, cô thở dài, lẽ nào lại khiến hắn giận rồi.

Bùi Mặc trở xuống nhà bếp mang bữa sáng đã thiêu nguội kia đổ đi hết rồi xắn tay áo nấu một nồi mỳ hải sản mới, còn đặc biệt nêm nếm kỹ lưỡng.

Năm phút sau Bùi Mặc trên tay là bát mỳ hải sản lên phòng Vận Nhi, thấy cô gái nhỏ gương mặt buồn bã ngồi ở giường cúi gầm mặt, hắn vừa đi vào vừa lên tiếng: “ Sao không học nữa “.

Vận Nhi lập tức ngẩng đầu thấy người đàn ông đặt bát mỳ xuống bàn liền đi đến ôm lấy hắn: “ Em còn tưởng đã làm anh giận rồi “

“ Đúng là giận nhưng không thể để em đói được, ăn no đi rồi hãy học “, Bùi Mặc kéo cô đến bàn nhỏ, nhấn vai cô ngồi xuống, bưng bát mỳ thổi thổi vài giây rồi đưa đến cho Vận Nhi, cô nhận láy bát mỳ từ tay hắn vui vẻ ăn lấy.



reng...reng...reng

Tiếng chuông điện thoại của Vận Nhi vang lên, Bùi Mặc thấy cô đang ăn ngon liền với tay lấy giúp, đưa màn hình về phía cô, người gọi đến là Uyển Như, Vận Nhi gật gật đầu ra hiệu cho Bùi Mặc nhấn nút nhận cuộc gọi, bên kia liền lên tiếng: “ Vận Nhi, cậu có đó không? “.

“ Cậu nói đi “, Vận Nhi vừa nhai vừa nói.

“ Cậu biết gì chưa Châu Tuấn đã trở lại Châu Thành rồi, cậu có muốn cùng tớ đi gặp cậu ấy không “, Uyển Như có vẻ rất phấn khởi, cứ như vừa nói vừa đang nhảy dựng lên.

Vận Nhi liền buông đũa, cô nuốc vội miếng mỳ đang nhai dở trong miệng, rồi ho khẽ vào tiếng, bây giờ không còn nghe mùi của mỳ hải sản nữa mà là mùi của sát khí, nồng nặc đến mức khó thở, Vận Nhi từ từ ngẩng đầu nhìn Bùi Mặc, ánh mắt người đàn ông bây giờ đã thay đổi.

Cô ậm ừ đáp lại bên kia đầu dây: “ Bây giờ mình chỉ muốn tập trung vào kỳ thì, có gì chúng ta gặp mặt sau nhé “, dứt câu vội vã giật lấy cái điện thoại trong tay Bùi Mặc, tắt đi.

“ Mặc, em ăn no rồi “

“ Muốn đi gặp cậu ta? “, Bùi Mặc hơi nghiêng người, vuốt vuốt ngón tay mình cất giọng lạnh.

Vận Nhi cảm nhận được một luồng hơi lạnh đến thấu xương đang từ từ thấm vào da thịt cô.

“ Đương nhiên là không, em gặp cậu ta làm gì “, Vận Nhi kéo sát cái ghế mình gần lại chỗ hắn, rồi nắm lấy cánh tay lạnh lẽo đó, vuốt vuốt.



Cô biết rõ người đàn ông này là đang ghen, nếu còn nhắc đến cái tên đó trước mặt hắn, thì không chừng lại bị hắn đè ra trừng phạt, nghĩ đến đây Vận Nhi bất giác rùng mình.

Dù cô thật sự muốn gặp Châu Tuấn cũng không thể nói thẳng ra được, thời gian còn dài rồi sẽ có cơ hội gặp nhau, bây giờ tạm thời cứ trả lời như vậy trước, Vận Nhi tự mình suy diến rồi gật gật đầu đáp lại chính mình.

“ Tốt nhất đừng để anh biết em lén ra ngoài gặp cậu ta, nếu không đừng trách anh, nhớ lời anh chưa, Vận Nhi “.

“ Vâng ạ “

Vận Nhi cảm giác như bị nói trúng tim đen, người đàn ông này cứ như là đang đi guốc trong bụng cô, cô chỉ vừa mới nghĩ đến vậy mà hắn đã nói ra luôn rồi, thật quá đáng sợ.

Bùi Mặc hấc tay cô ra khỏi cánh tay mình rồi cầm cái bát đi ngay ra ngoài, Vận Nhi lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, đi đến đóng chặt cánh cửa tiếp tục việc học.

Bùi Mặc cũng rời nhà đến Tinh Châu giải quyết công việc.

...

Chín giờ tối

Vận Nhi đã ngồi học như vậy hơn mười tiếng cả bữa trưa cũng chỉ uống qua loa một ly sữa, đến khi nhận ra thì mới biết mình vẫn chưa ăn tối, cô vươn mình rồi đứng dậy vừa quay người còn chưa bước đi bước nào đã thấy bụng co thắt đau đớn, Vận Nhi ôm chặt bùng mình, hai bên mày nhíu chặt khổ sở đi xuống nhà, luôn miệng gọi Bùi Mặc nhưng không biết hiện hắn đang không ở nhà, đi xuống đến phòng khách cơn đau liền dữ dội hơn, càng lúc càng đau đến mức cô nhận thấy ngay cả hơi thở của mình cũng dần yếu đi, Vận Nhi mặt nhăn nhó thốt ra từng tiếng nặng nề: “ Có ai không giúp tôi với,....Mặc...Mặc “

Đến khi không còn trù nổi nữa hai tay cô bấu chặt bức tường cố gắng đi về phía cửa chính, chỉ đi được năm bước đến chỗ cái bàn nhỏ liền ngã gục bất động nằm trên sàn, tay va phải bình hoa trên bàn rơi xuống vỡ toang, rồi ngất lịm đi.