Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
CHƯƠNG 5: Canh thiếp(*)
(*)Tờ giấy viết tên họ tuổi tác của nàng dâu và chú rễ trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau.(từ điển Nguyễn Quốc Hùng)
Yến Tam Hợp chờ nước nóng từ từ nguội rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Sau khi rửa sạch bụi bặm trên người, thì nàng ôm bao quần áo vào trong ngực, cuộn tròn chân ngồi ở trong ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ ập tới, nàng đã đi vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, vẫn là Yến Hành.
Yến Hành dạy nàng đọc sách, kể cho nàng nghe chuyện lạ năm hồ bốn biển, ủ rượu hoa đào cho nàng...
Giấc mơ, cũng không dài.
Lúc Yến Tam Hợp mới phát hiện mình chỉ ngủ hai canh giờ.
Nàng sửng sốt một hồi rồi buông bao quần áo trong ngực xuống, rón rén đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ đẩy một cánh cửa sổ ra
"!"
Đồng tử Yến Tam Hợp chợt trợn lớn.
Trong viện, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm bảy tám hộ viện.
Những hộ viện này ôm đao trong lòng, cuộn mình ở dưới mái hiên, đang nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đã chuẩn bị cả đao rồi sao?
Yến Tam Hợp cười gằn.
......
Trong lòng Tạ tổng quản cất giấu chuyện nên một đêm không ngủ an ổn.
Cho đến khi trời hơi sáng, hắn mặc quần áo rửa mặt, lại nghĩ lão gia đêm qua ngủ ở thư phòng, cho nên định đến thư phòng xem thử.
Vừa tới cửa viện, chân còn chưa bước vào, thì thình lình nhìn thấy bóng lưng một người.
Tạ tổng quản suýt nữa nổi điên.
Sao nàng ta lại ở đây?
"Ngươi đứng lại cho ta!"
Yến Tam Hợp không ngờ Tạ tổng quản lại đến vào lúc này.
Tạ phủ quá lớn, nàng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được phòng của Tạ Đạo Chi.
Nàng xoay người, lông mày hơi nhướng lên, Yến Tam Hợp xoay mặt lại,​ không hề xấu hổ vì bị người ta bắt gặp.
Tạ tổng quản hung tợn nhìn chằm chằm nàng: "Yến cô nương, nơi này không phải là nơi ngươi có thể ở, muốn bạc thì đi theo ta!"
Yến Tam Hợp nhếch môi, không chỉ không đi theo mà còn đi nhanh về phía thư phòng.
Tạ tổng quản chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng, vội vàng tiến lên túm người lại.
Vừa túm lấy một cánh tay thì đã cảm thấy đầu gối đau nhức, còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra thì người đã quỳ xuống.
"Yến Tam Hợp!"
Tạ tổng quản đau đến mức chửi ầm lên: "Ngươi cũng đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Vừa sáng raTạ tổng quản muốn cho ai uống rượu phạt đây?"
Giọng nói dịu dàng vang lên ở cửa viện, có một nam tử đi tới, trên người khoác một bộ áo bào màu xanh, cả người tựa như ánh trăng.
Yến Tam Hợp nhấc mí mắt lên, ánh mắt vừa đảo qua thì đãn thu lại.
Ánh mắt nam tử kia lại đặt trên người Yến Tam Hợp.
"Cô nương này là ai, sao ta chưa từng gặp?"
"Sáng sớm, sao đại gia lại tới đây?" Tạ tổng quản giãy dụa đứng lên, vội chạy đến trước mặt Tạ Nhi Lập."
"Nghe nói hôm qua phụ thân nghỉ ngơi ở thư phòng nên ta tới xem sao."
Tạ Nhi Lập trầm ngâm một lát: "Vị này là..."
Tạ tổng quản sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Một bên là lời lão gia dặn, một bên lại là trưởng tử trưởng tôn, đương gia tương lai của Tạ phủ, bên nào cũng đắc tội không nổi.
Hắn thầm tính toán gì đó rồi vội nói: "Một người bà con xa, chê tiền bạc mình cho không đủ, đại gia không cần để ý, giao cho lão nô xử lý là được."
Tạ Nhi nghi ngờ nhìn Yến Tam Hợp: "Nếu cô nương chê bạc còn chưa đủ thì có thể nói với ta."
"Ta không muốn nói với ngươi."
Yến Tam Hợp không thế chậm trễ nữa, xoay người, đối diện cửa thư phòng.
"Tạ Đạo Chi, phụ thân ngươi đúng là qua đời khi ngươi một tuổi rưỡi. Nhưng bốn năm sau, mẫu thân ngươi..."
Cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Gương mặt Tạ Đạo Chi lộ ra khí tức sát phạt lạnh lẽo.
Người đâu, nữ tử này vu hãm mệnh quan triều đình, miệng toàn lời xằng bậy, mau trói lại cho ta.
"Đến nói cũng không dám để cho ta nói hết, ngươi đang sợ cái gì hả?"
Mặt mày Yến Tam Hợp đột nhiên trở nên sắc bén, lời nói lạnh lẽo đến mức khiến cho người ta không dám khinh cử vọng động.
"Mẫu thân ngươi họ Dương, tên chỉ có một chữ Tuệ, sinh ngày mùng chín tháng một. Năm thứ nhất Vĩnh Hòa, gả cho Thủy Đông danh sĩ Yến Hành ở phủ An Huy, năm đó hai mươi lăm tuổi, Yến Hành là kế phụ (cha dượng) của ngươi."
Yến Tam Hợp mở tấm khai thiếp mời ố vàng trong tay.
"Trên canh thiếp hợp hôn này viết rõ rành rành, giấy trắng mực đen, ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Tạ Đạo Chi chỉ cảm thấy tai mình ong lên một tiếng, chẳng nghe thấy gì nữa.
Gương mặt già trắng bệch đến đáng sợ.