Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 464




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 464: Chảy máu

Trực giác Tạ Nhi Lập không tốt lắm, vội vàng quay về cửa linh đường.

Còn chưa bước vào ngưỡng cửa, đã nghe nha hoàn kia khóc sướt mướt nói: "Nhị gia, Nhị phu nhân nàng... Nàng sảy thai rồi."

Trong linh đường, nháy mắt đã an tĩnh lại.

Chu lão nhị: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Nha hoàn vừa gạt lệ, vừa nói: "Sảy thai, là nam thai, đã thành hình rồi."

"Sao lại thế?"

Thân thể Chu lão nhị lảo đảo, cả người ngơ ngác tại chỗ, rõ ràng trước đó vài ngày Bùi thái y đến bắt mạch, còn nói mẫu tử bình an.

Chu lão nhị vội lấy ba đồng tiền trong lòng ra, ném xuống đất.

Ba đồng xu, đều là mặt trái.

Là đại hung!

Chu lão nhị liên tục lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trong ghế, nửa ngày cũng nói không nên lời.

Tim Tạ Nhi Lập đập thình thịch, lo lắng đều hóa thành sợ hãi, gắt gao bóp chặt trái tim hắn.

Chẳng lẽ nhạc phụ hắn... Thật đúng là có tâm ma?

...

Tạ Tri Phi đội mưa chạy tới Chu gia, ở cửa góc gặp được đại ca đang lòng nóng như lửa đốt.

Tạ Nhi Lập đưa ô lên, ý bảo hắn chui vào.

Tạ Tri Phi chui qua.

Trên đường tới nghe Vệ Lâm nói đơn giản vài câu, còn chưa hiểu rõ chân tướng sự việc.

"Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ba cỗ quan tài, người vừa bỏ vào đã chia năm xẻ bảy, giống như nổ tung."

"Nổ quan tài?"

Tạ Tri Phi cảm thấy mình đang nghe thiên thư, thế nào cũng cảm thấy bất ngờ.

"Nửa canh giờ trước, nhị phu nhân Chu phủ vô duyên vô cớ sinh non. Mười ngày trước Bùi thúc bắt mạch, còn nói là tốt."

Thấy lão tam không nói lời nào, Tạ Nhi Lập huých vào cánh tay hắn, nhỏ giọng nói, cẩn thận hỏi: "Lão tam, đây có phải là tâm ma hay không?"

Tạ Tri Phi cứng đờ: "Nhìn rất giống, chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

Tạ Tri Phi cũng không biết nên nói thế nào, do dự một hồi lâu, mới đáp: "Xui xẻo của con cháu tới quá nhanh."

Yến Hành là hai tháng sau.

Quý lão phu nhân cũng cách vài ngày.

Tĩnh Trần căn bản không có.

Tạ Nhi Lập nhìn huynh đệ nhà mình: "Vậy đệ nói xem... có phải là trùng hợp quá hay không?"

"Khó nói lắm, việc này còn phải hỏi Yến Tam Hợp."

"Lão Tam." Tạ Nhi Lập: "Có thể mau chóng tìm Yến cô nương, để nàng ra mặt phán định được không?"

Tạ Tri Phi chỉ có thể cười khổ: "Đại ca, nàng về phủ Vân Nam rồi, chưa tới hai tháng, thì sẽ không về kinh thành đâu.

Phủ Vân Nam?

Hai tháng?

Hay rồi!

Hoa cúc cũng nguội hết rồi.

Tim Tạ Nhi Lập lạnh lẽo.

Tạ Tri Phi suy nghĩ một hồi: "Đại ca, hay là huynh nói với người Chu gia trước, xem ý của bọn họ thế nào."

Nói gì?

Nói thế nào?

Tạ Nhi Lập thở dài: "Lão tam, phủ này họ Chu, không phải họ Tạ."

Chu gia là gì?

Đời đời bói toán đoán mệnh, xem thiên tượng, đoán nhân thức mệnh, thần thần quái quái gì chưa từng thấy, nói Chu gia là đại gia tộc thần bí nhất trong thành Tứ Cửu, cũng không ngoa chút nào.

Hơn nữa nghề này, chắc chắn phải là người thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa có linh tính mới làm được.

Cho nên Chu gia đều là người thông minh, người thông minh làm việc đều có cách của riêng mình, mạo hiểm lôi ra chuyện tâm ma ra, bọn họ căn bản sẽ không tin.

Không chỉ có không tin, ba người anh rể của còn có thể phun nước miếng vào mặt hắn, rống một câu: "Ngươi thì biết cái búa gì?"

"Ngũ Thập, đại ca, tìm các ngươi nửa ngày, hóa ra trốn ở đây à."

Lúc này, Tiểu Bùi gia che dù vội vàng đi tới, đứng lại, vội nói: "Mời ba hòa thượng, ba đạo sĩ, đang ở linh đường niệm kinh cách phép rồi. Chỉ là ta cảm thấy đi, việc này tám chín phần mười là Chu lão gia có tâm..."

Chưa nói hết đã bị Tạ Ngũ Thập che miệng lại.

Tiểu Bùi gia chớp mắt mấy cái: Sao không cho ta nói?

Chân mày Tạ Ngũ Thập rũ xuống: Ngươi không coi xem mình đang ở đâu?

Cổ họng Tiểu Bùi gia buồn bực phát ra một tiếng "Xí".

Không phải là Chu phủ sao?

Có gì ghê gớm chứ.

"Đại ca." Tạ Tri Phi buông tay: "Nếu thật sự không được, thì coi sau này thế nào đã."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Tạ Nhi Lập nghiêng đầu: "Minh Đình, ngươi mới từ linh đường trở về, đầu kia thế nào rồi?"

Bùi Minh Đình dùng khăn lau đôi môi mềm mại đã bị năm ngón tay của Tạ Ngũ Thập làm bẩn.

"Ba huynh đệ Chu gia, một người tính toán bấm quẻ, một người dùng lục hào xem bói, một người dùng la bàn tìm hung vị... Ta cũng không hiểu, cũng không dám hỏi nhiều, đưa người đến trong viện thì bị mời ra ngoài ngay."

Mời ra ngoài?

Tạ Nhi Lập vội hỏi: "Vậy trong linh đường còn có bao nhiêu người?"

Bùi Minh Đình: "Ra hết rồi, chỉ còn lại ba huynh đệ bọn họ, còn có một Lưu Bán Tiên đã choáng váng."

Tạ Nhi Lập đoán không hề sai, người Chu gia làm việc đều có cách của mình, không dễ dàng tin tưởng người khác được.

Đúng lúc này, cửa thứ hai chợt hỗn loạn.

"Có chuyện gì vậy?"

Ba người liếc nhau, vội vàng đi qua.

Mới vừa đi ra một đoạn đường ngắn, đã thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đội mưa chạy như bay đến, là y đồng Trầm Hương không rời của Bùi Ngụ.

"Trầm Hương, ngươi đi đâu vậy?" Bùi Minh Đình lập tức gọi hắn lại: "Mưa lớn như vậy, sao chẳng che dù?"

Trầm Hương vừa thấy là đại gia nhà mình, vội la lên: "Thai của Nhị phu nhân không trượt hết, chảy máu liên tục, lão gia bảo ta trở về lấy thuốc, mạng người quan trọng, đại gia ta đi trước đây."

Bùi Minh Đình nhìn bóng lưng tên nhóc kia, tán thưởng nói: "Tiểu tử này vừa thông minh, lại chịu khó, đáng đời bị cha ta mang theo bên người."

Nói xong, vừa quay đầu thì nhìn thấy dưới một cái ô, bốn con mắt đang nhìn hắn chằm chằm.

"Sao các người lại nhìn ta như vậy?" Tạ Nhi Lập: "Vừa mới sinh non, đã xuất huyết liền?"

Tạ Tri Phi: "Còn đến mức mạng người quan trọng.

Tiểu Bùi gia: "Ý của các ngươi là..."

"Lão Tam, ta có một ý." Tạ Nhi Lập dời ánh mắt về phía Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi nhìn lại: "Ta cũng có một ý."

Tạ Nhi Lập: "Vậy thử xem?"

"Thử!"

Tạ Tri Phi thuận thế kéo Tiểu Bùi gia: "Thất thần làm gì, mau đuổi theo!"

Tiểu Bùi gia vội đuổi theo: "Có ý kiến gì, mau nói cho ta biết đi."

"..."

"Linh đường ở bên này, chúng ta đi đâu vậy?"

"..."

"Ấy... ấy... Tạ Ngũ Thập, nương nó ngươi trả lời ta một tiếng thì chết à!"

...

Viện nhà Chu gia nhị phòng, quả thực là một nơi xinh đẹp.

Trước viện đặt một tấm "Chúc mừng thúc tử có con trai", trong sương phòng lại truyền đến tiếng kêu r3n thảm thiết của Nhị phu nhân.

Chu Vị Hi đứng dưới mái hiên, lòng nóng như lửa đốt.

Nhị ca nhị tẩu thành hôn nhiều năm như vậy, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, khó khăn lắm mới có một đứa con trai, thế nhưng lại vô duyên vô vớ sảy mất.

Bên kia linh đường, lại có ba cỗ quan tài nứt ra.

Chu thị tuy rằng chưa từng học qua bản lĩnh của người nhà Chu gia, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng khiến nàng tự hiểu được, Chu gia lần này là gặp phải đại kiếp nạn, rất hung hiểm.

"Đại tẩu."

Chu thị ngẩng đầu nhìn: "Lão tam, Minh Đình, sao các đệ lại tới đây?"

"Đại ca, đệ qua chỗ Minh Đình tránh mưa, huynh đi đón đại tẩu đến nói chuyện."

Tạ Tri Phi nhẹ nhàng vọt xuống dưới ô của Tiểu Bùi gia.

Tạ Nhi Lập đi tới dưới mái hiên, đưa ô lại gần: "Nàng đi theo ta một lát, ta có chuyện muốn nói."

Chu thị hơi ngẩn ra.

***Chúc các chụy ngủ ngon... hì hì. Ráng lắm ùi đó