Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 121




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 121: Mượn cớ

Có lời hứa của Tạ tam gia, Yến Tam Hợp mới an tâm ngủ gật trên ghế trúc.

Bên cạnh.

Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngươi một lời ta một câu, thương lượng chuyện hỏi xin tri phủ Nam Ninh văn thư.

"Chuyện không khó, khó là tìm một lý do thích hợp."

"Ừm... cứ nói là ta sẽ đi xem đền thờ của họ đi."

"Bùi đại nhân, chùa miếu Đại Tề, đều là xây dựng theo chúng ta đó."

"Vậy... Ta đi xem bọn họ đọc kinh gì?"

"Kinh cũng là từ chỗ chúng ta truyền qua."

"Hay... ta đến chỉ điểm cho bọn họ công tác chùa miếu?"

"Bùi đại nhân, nếu cần ngươi đi chỉ điểm Hoàng thượng sẽ tự mình hạ chiếu thư."

"Cái này khong được, cái kia cũng không được..." Bùi đại nhân nổi giận, muốn ấn Tạ Ngũ Thập xuống đất đánh ghê: "Đến đây, ngươi nói một cái đi."

Tạ Tri Phi sờ sờ trán mình: "Thăm người thân thăm bạn bè đi!"

"Cái gì?"

"Ngươi nói trước khi lão phu nhân lâm chung, thường nhắc tới một người tên là Châu tỷ, người đó là tỷ muội nàng chơi đùa từ nhỏ, sau gả đi Đại Tề."

"Mới chết một Trân tỷ, ngươi lại bịa ra Châu tỷ..."

"Ngươi mượn cơ hội làm việc, muốn làm chút chuyện riêng, đến Đại Tề tìm Châu tỷ kia, nếu còn sống thì báo tang cho nàng." Tạ Tri Phi: "Nếu người không còn thì ngươi đi đắp mộ cho bà ấy, hoàn thành tâm nguyện của bà."

Chậc!

Nói chứ, chủ ý này không tồi.

"Nhiều người đi cùng như thế thì phải có thân phận mới được, đám hòa thượng kia ta có thể giải quyết, tri phủ phủ Nam Ninh không chừng ngày nào đó sẽ vào kinh báo cáo công tác."

Bùi đại nhân lắc đầu: "Tạ tam gia ngươi lúc này còn đang không biết sống chết ở kinh thành kìa."

"Cũng đơn giản!" Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: "Nàng là biểu muội của ngươi, phải lập gia đình ngay, trước khi lập gia đình mang nàng ra ngoài dạo một vòng, về sau chỉ có thể ở trong nội trạch thôi. Lý Bất Ngôn vẫn là tỳ nữ của nàng."

"Lý do này, miễn cưỡng có thể nói được."

"Ta và Chu Thanh cũng dễ, thị vệ của Bùi đại nhân ngươi."

"Tiểu Tạ Tử!" Bùi Tiếu chỉ vào chung trà: "Rót cho Bùi đại nhân chén nước."

Tiểu Tạ Tử túm cổ áo Bùi đại nhân lên, trực tiếp ném ra ngoài.

......

Vào đêm.

Ba người Lý Bất Ngôn mới từ bờ bên kia trở về, nhìn thấy Yến Tam Hợp thì khẽ gật đầu.

Yến Tam Hợp ngầm hiểu.

"Trở về!"

Mọi người xoay người lên ngựa, chạy suốt đêm tới huyện Đông Hưng, giờ tý ba khắc, mới chạy tới trong huyện.

Bùi Tiếu nói với Hồ Dũng: "Mau về nhà tắm rửa đi ngủ, có chuyện gì nói sau."

Hồ Dũng vội vàng gật đầu.

Một lão bà lão không liên quan gì chết mà bọn họ đã vung hết trăm lượng, ta là cháu ruột của lão phu nhân, bạc có thể ít đi sao?

Hơn nữa, chỗ bọn họ ở ta cũng biết, chạy trời cho khỏi nắng.

Sáu người vào chùa, ai nấy đều đã đói bụng.

Trí Thông hòa thượng để lại đồ ăn trên bàn, tuy rằng đã lạnh rồi nhưng ai còn để ý gì nữa, vừa cầm lấy bát đũa đã ăn.

Yến Tam Hợp lại là người cuối cùng ăn xong.

Bỏ bát đũa qua một bên, Chu Thanh pha trà, rót cho Tam gia một chén nước nóng, không thêm chút bọt trà nào.

Tam gia cảm thấy rất hài lòng, đã trễ thế này uống trà thì sao ngủ được.

Lý Bất Ngôn chờ Chu Thanh ngồi xuống thì mở miệng nói:

"Tiểu thư, bờ bên kia sông Bắc Thương là một thôn, trên thôn có một con phố cổ, thì ra người ở phố cổ đều họ Ngô, con phố đó cũng là của Ngô gia, tổ tiên đã nhiều năm rồi."

Hóa ra là vậy?

Yến Tam Hợp: "Vậy bây giờ thì sao?"

Sau khi Ngô Quan Nguyệt lưu vong, người họ Ngô trên con phố kia đều đã bị giết.

Hiện tại cả con phố cổ trống không, không ai dám đi hay ở gì hết, nói là ban đêm thường xuyên bị ma ám, có thể nghe được tiếng khóc.

Lý Bất Ngôn: "Thế thôi sao."

Yến Tam Hợp nghiêng đầu: "Chu Thanh, ngươi thì sao?". Đam Mỹ Hay

"Phụ thân Ngô Quan Nguyệt, người ta gọi là Ngô phò mã, sinh ra và lớn lên ở phố cổ, sau khi đến vương thành thì cưới trưởng công chúa."

Chu Thanh dừng một chút.

"Sau đó không biết vì sao, Ngô phò mã mang theo nhi tử trở về phố cổ ở vài năm, Ngô Quan Nguyệt được công chúa đón về hoàng thành, phò mã một mình ở phố cổ đến chết mới thôi."

Yến Tam Hợp: "Còn nữa không?"

Chu Thanh: "Còn nữa, Ngô phò mã cũng bị người ta giết chết."

Tim Yến Tam Hợp nảy lên: "Bị ai giết?"

Chu Thanh lắc đầu: "Thời gian quá lâu rồi, bọn họ cũng là nghe thế hệ trước nói đến, cụ thể ai thì không biết."

Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ liếm liếm môi, vuốt tóc, sau đó chậm rãi nói: "Ta thì nghe được một tin tức, người Ngô gia không ăn thịt chó."

"..."

Mẫu thân nó, đây là tin tức gì thế hả?

Bùi Tiếu hận không thể ném chung trà trong tay qua.

Đồ ngu!

Chẳng biết tranh thủ cho gia nhà ngươi chút mặt mũi nào!

Hoàng Kỳ xấu hổ, trong lòng cũng không quá phục: Sao thế, chuyện này không phải cũng có liên quan đến người Ngô gia sao?

Yến Tam Hợp đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bóng lưng rất thon thả rất đẹp mắt.

Hầu kết Tạ Tri Phi chuyển động, ánh mắt giãy dụa một chút rồi mới dời đi: "Yến Tam Hợp, ngươi nghĩ tới cái gì rồi sao?"

"Công chúa và phò mã tình cảm không tốt, Ngô Quan Nguyệt có thể thân với phò mã hơn."

"Còn nữa không?"

"Cái chết của Ngô phò mã có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của Ngô Quan Nguyệt."

"Còn nữa không?"

Yến Tam Hợp xoay người, bình tĩnh nói: "Giữa Ngô Quan Nguyệt và lão phu nhân có rất nhiều thứ Trân tỷ không biết."

Lông mày Tạ Tri Phi nhảy dựng lên: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Nỗi lòng của Trân tỷ đối với Ngô Quan Nguyệt là đơn phương, một nữ tử khi lâm vào tình cảm, thứ bà nhìn thấy đa số là do bà tưởng tượng ra, rất phiến diện." Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Ngô Quan Nguyệt ở trong sử sách là loạn thần tặc tử; trong dân chúng lại là nhân vật kiêu hùng..."

"Nhân vật như vậy..." Tạ Tri Phi nói tiếp: "Một chút tư tình của nữ tử đối với hắn mà nói thì tính là gì?"

Rốt cuộc chỉ có nam nhân hiểu nam nhân, Yến Tam Hợp khẽ gật đầu một cái.

Bùi Tiếu sờ sờ ót.

"Yến Tam Hợp, ý của ngươi là bà ngoại ta là tình đơn phương sao?"

"Ý của tiểu thư là, bà ngoại ngươi có tình cảm sâu hơn." Lý Bất Ngôn mỉm cười: "Bùi đại nhân à, ta thật tò mò ngươi vì sao được làm quan đấy?"

Chuyện này có liên quan gì đến việc ta làm quan thế nào?

Bùi Tiếu khinh thường bĩu môi: "Tiểu gia ta không thích chuyện tư tình này nhất, tư tình này kia có mệt không chứ."

Lý Bất Ngôn cười càng sâu: "Vâng, Bùi đại nhân thích đến câu lan nghe nhạc hơn."

Bùi Tiếu vội đưa mắt nhìn Tạ Ngũ Thập: Sao cô ta biết?

Lông mày Tạ Ngũ rũ xuống: Ổn định, nàng đang thăm dò ngươi đó!

Yến Tam Hợp liếc Lý Bất Ngôn một cái: "Ngày mai ăn xong điểm tâm thì xuất phát trở về phủ Nam Ninh, phải leo bảy ngọn núi lận đó, chân Bùi đại nhân không được ngã ra đâu đấy, chuyện sau này còn phải dựa vào ngươi nữa!"

"Yên tâm đi, gia đây đáng tin cậy lắm." Bùi đại nhân vô cùng trịnh trọng gật đầu.

......

Ai nấy đều tự trở về phòng rửa mặt.

Yến Tam Hợp tuy rằng thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong đầu tất cả đều là quá khứ của Ngô Quan Nguyệt.

Chắc chắn phải để ý một chút.

Nàng lặng lẽ vén rèm lên, một chân vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì đã ngây ngẩn cả người.

Trước cửa phòng đối diện, Tạ tam gia cũng vừa bước một chân ra.