Đảo mắt đã mười ngày trôi qua, mỗi ngày Ninh Như Ngọc đều bận rộn nghiêm túc luyện tập điệu múa sẽ biểu diễn trong ngày lễ Thất Tịch, điệu múa này khó hơn những lần trước rất nhiều, động tác càng thêm phức tạp, thậm chí nàng còn phải vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành bằng ống tay áo, không chỉ phải múa thật tốt, mà còn phải vẽ tranh thật đẹp, khó khăn chồng chất khó khăn, hơn nữa thời gian gấp rút, vì có thể hoàn thành điệu múa ấy một cách hoàn hảo nhất, mỗi ngày Tề phu tử và Chu tư Kỳ đều luyện tập cùng với nàng, thời gian luyện múa cũng kéo dài gấp đôi.
Bởi vì quá mức bận rộn, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày còn không đủ, Ninh Như Ngọc không thể thời thời khắc khắc nhớ tới Hoắc Viễn Hành, ngược lại khiến nàng không còn bồn chồn lo lắng cho chàng nhiều như trước.
Hai ngày nữa chính là ngày lễ Thất Tịch, sân khấu trên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu cũng đã dựng xong, Ninh Như Ngọc sẽ đi lên đó biểu diễn điệu múa này vào ngày lễ Thất Tịch.
Ba lần trước đây, Cảnh Tuyên Đế đều ngự giá đến Bảo Nguyệt Lâu, cũng nhờ vậy mà Thẩm Qúy Phi được Hoàng đế nhìn trúng rồi tuyên chỉ vào cung làm phi, năm nay, Cảnh Tuyên Đế vẫn muốn tới xem biểu diễn như thường lệ.
Để bảo đảm an toàn cho Cảnh Tuyên Đế, Ngũ Thành Binh Mã Tư đã kiểm tra cả bên trong lẫn bên ngoài của Bảo Nguyệt Lâu tới mấy lần, việc tuần tra trong thành cũng được thắt chặt, chỉ cần gặp được người khả nghi, không phải bị đuổi ra khỏi thành thì chính là bị bắt lại. Thời gian gần đây, bầu không khí trong Tấn Đô Thành tràn ngập căng thẳng khẩn trương, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới sự náo nhiệt của lễ Thất Tịch.
Mặc dù thắt chặt việc tuần tra trong thành, mỗi ngày người của Ngũ Thành Binh Mã Tư bận rộn tối tăm mặt mũi, chân không chạm đất, thế nhưng trước lễ Thất Tịch một ngày, vẫn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ ——Trong lúc quận chúa Trường Bình mang theo nha hoàn đi dạo thì bị người bắt cóc đưa đến một ngôi miếu hoang đổ nát, mười mấy người ra sức đánh đập nàng ta một cách thậm tệ, gương mặt nhỏ xinh đẹp mị hoặc động lòng người bị đánh thành đầu heo, hai mắt xanh tím, sưng vù, má sưng như bánh bao hấp, khóe miệng nứt toác rỉ máu kèm bụi bặm, mặt xám mày tro, đặc biệt xấu xí khó coi, hoàn toàn không còn nhìn ra vẻ ngoài quyến rũ diễm lệ như lúc ban đầu.
Khi người của Ngũ Thành Binh Mã Tư biết được tin tức quận chúa Trường Bình bị bắt cóc, lập tức phái ra một đại đội người ngựa đi tìm quận chúa Trường Bình, trước sau chỉ khoảng thời gian hai nén nhang, vậy mà trong hai khắc này, quận chúa Trường Bình đã bị đánh thành đầu heo, ngay cả những người đi cứu nàng ta ở Ngũ Thành Binh Mã Tư nhìn mà cũng không nhịn được lắc đầu thở dài một tiếng, thật là quá thảm rồi.
Đương nhiên, dáng vẻ quận chúa Trường Bình sưng vù xấu xí như cái đầu heo cũng khắc sâu trong đầu bọn họ, có những người chưa từng gặp quận chúa Trường Bình còn tưởng rằng, vốn dĩ quận chúa Trường Bình trưởng thành với nhan sắc dọa người như vậy!
Tin tức quận chúa Trường Bình bị bắt cóc rất nhanh đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, từ việc quận chúa Trường Bình bị kẻ xấu bắt đi, đến việc nàng ta bị người đánh thành đầu heo, rồi đến phiên bản quận chúa Trường Bình bị kẻ xấu làm nhục, sau đó là chuyện quận chúa Trường Bình muốn cạo đầu xuất gia vì bị ủy khuất, đủ loại tin đồn, đủ loại phiên bản truyền khắp Tấn Đô Thành một cách nhanh chóng, trở thành chủ đề náo nhiệt khi rảnh rỗi của bá tánh bình dân, thậm chí càng truyền càng trở nên ly kỳ sống động.
Khi tin tức truyền tới Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc đang uống nước ô mai do Từ thị sai người làm cho nàng, mùi vị cực kì thơm ngon, Ninh Như Ngọc uống hai bát lớn thì Bích Hà đi vào từ gian ngoài, bẩm báo cho nàng biết những tin đồn liên quan tới quận chúa Trường Bình ở bên ngoài, đặc biệt khi nói tới việc quận chúa Trường Bình bị kẻ xấu làm nhục, Ninh Như Ngọc đang ngậm một ngụm nước ô mai trong miệng mà suýt nữa cười phun ra ngoài, cũng may là kiềm chế được.
Ninh Như Ngọc đặt bát sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh người, lấy khăn lau khóe miệng, vẻ mặt buồn cười nhìn về phía Bích Hà, nói: “Bích Hà, ngươi nghe mấy tin đồn này từ đâu vậy? Sao mà tức cười thế, vừa nghe đã biết là giả rồi!”
Bích Hà nghiêm túc nói: “Quận chúa Trường Bình bị bắt cóc là sự thật, bị người đánh cũng là sự thật.”
“Bị người bắt cóc thật sao?” Ninh Như Ngọc kinh ngạc, tò mò không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy: “Tại sao lại bị bắt cóc? Không phải mỗi lần nàng ta ra cửa đều là tiền hô hậu ủng, mang theo một đoàn người hay sao? Làm sao nàng ta lại bị bắt cóc? Ai có thù oán lớn đến mức muốn đánh nàng ta thảm hại như vậy?”
Bích Hà lập tức một năm một mười kể lại toàn bộ tin tức nghe được ở bên ngoài cho ninh Như Ngọc: “Hôm nay tình cờ là nàng ta không mang nhiều người ra cửa, chỉ dẫn theo một nha hoàn, hai bà tử làm việc nặng và một phu xe, thời điểm rối loạn, mọi người chưa kịp phản ứng lại thì nàng ta đã bị bắt đi rồi, người nọ chuẩn bị tốt ngay từ sáng sớm tinh mơ, chỉ chờ thời cơ này, hình như có thâm cừ đại hận gì với nàng ta đó, mới quyết định bắt nàng ta đi rồi hung hăng đánh một trận thừa sống thiếu chết, hiện tại các loại tin đồn thật thật giả giả truyền đi ồn ào huyên náo, muốn đè xuống cũng không có khả năng, thanh danh của nàng ta cũng bị huỷ hoại một cách triệt để rồi.”
Ninh Như Ngọc nghe xong những lời Bích Hà nói, bỗng nhiên nhớ lại việc quận chúa Trường Bình đáng giận như thế nào, khi còn nhỏ nàng ta ỷ vào thân phận quận chúa của bản thân để bắt nạt không ít người, người có thù oán với nàng ta đếm không hết, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ của tiểu nữ hài, còn chưa tới nông nỗi muốn hủy hoại danh tiết của nàng ta.
Sau đó quận chúa Trường Bình đi theo Lương Vương rời khỏi Tấn Đô Thành đã nhiều năm, thời gian trôi qua rất lâu rồi, ân oán khi còn nhỏ cũng phai nhạt hết, ngoại trừ việc quận chúa Trường Bình vẫn còn ghi hận nàng và Chu Tư Kỳ thì hình như mọi người cũng không quá để ý tới những việc xảy ra khi còn nhỏ.
Nhưng quận chúa Trường Bình vừa trở về đã lập tức tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, người bên ngoài còn mở cá cược vì nàng ta, tỉ lệ nâng cao tới 1 đền 5, không phải vui vẻ bình thường, nghe nói số người đặt cược cho nàng ta cũng không ít, có thể nói là cao đến không ngờ, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn thua, chẳng lẽ là những người thua cá cược đó giận quá mất khôn mà trả thù nàng ta ư?
Cũng không thể loại trừ khả năng này, Ninh Như Ngọc thầm nghĩ.
Khi Ninh Như Ngọc biết được người bên ngoài đang cá cược về các nàng, tỉ lệ đánh cược của quận chúa Trường Bình đã lên tới 1 ăn 5, lúc ấy nàng cảm thấy rất kỳ lạ, thật sự quá mức khoa trương, giống như có người ở sau lưng thao túng.
Hiện tại quận chúa Trường Bình thua, kẻ thua tiền tức tối tìm nàng ta tính sổ cũng không phải là khó hiểu.
Mà trong suốt quá trình thi đấu, quận chúa Trường Bình luôn luôn trịnh thượng khinh người, thật ra đã đắc tội không ít người, nàng ta còn cố ý làm hại Dương Nguyệt vào thời điểm bắt đầu trận chung kết, mặc dù lúc ấy Dương Nguyệt không nói gì thêm, nhưng không có nghĩa là nàng ấy sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, có khả năng sau khi thi đấu xong thì mới trả thù nàng ta.
Ninh Như Ngọc ngẫm nghĩ một lát, hỏi Bích Hà: “Là ai động tay động chân với quận chúa Trường Bình vậy?”
Bích Hà lắc đầu, nói: “Nô tỳ không biết.”
Ninh Như Ngọc suy nghĩ rồi phân phó Bích Hà: “Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, rốt cuộc là ai làm? Ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.” Bích Hà đáp một tiếng, hành lễ lui ra ngoài.
Ninh Như Ngọc thấy thời gian vẫn còn sớm, liền đi vào nội thất nghỉ ngơi một lát, sau nửa canh giờ, Bích Hà đã trở lại, nghe Hồng Châu nói Ninh Như Ngọc đang ngủ trưa thì đứng bên ngoài chờ một lát, để Hồng Châu vào nội thất đánh thức Ninh Như Ngọc.
“Tứ tiểu thư, Bích Hà về rồi.” Hồng Châu nói.
Ninh Như Ngọc ngồi trên giường, giơ tay vén sợi tóc lòa xòa rơi trên mặt ra sau tai, nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Châu, nói: “Mau bảo nàng ấy vào đi.”
“Vâng.” Hồng Châu xoay người ra ngoài gọi Bích Hà.
Chỉ sau một lát, Bích Hà bước nhanh từ gian ngoài đi vào, hành lễ với Ninh Như Ngọc, nói: “Nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, người ra tay với quận chúa Trường Bình là người của sòng bạc Hoành Thịnh, nô tỳ còn tra được, Dương Nguyệt từng bí mật liên hệ với người trong sòng bạc Hoành Thịnh, khoảng hơn mười ngày trước, Dương Nguyệt tới sòng bạc Hoành Thịnh gặp chủ nhân của họ.”
Nhưng chính bản thân Bích Hà cũng không điều tra rõ ràng hoàn toàn, ngoại trừ những người ở sòng bạch Hoành Thịnh có liên quan tới Dương Nguyệt thì còn có người khác ra tay với quận chúa Trường Bình, hình như là người của Ám vệ doanh, nếu không thì quận chúa Trường Bình làm sao có thể trùng hợp bị bắt khi không mang theo thị vệ ra cửa, hơn nữa Ngũ Thành Binh Mã Tư còn gắt gao tuần tra khắp toàn thành, người có thể né tránh người của Ngũ Thành Binh Mã Tư mà bắt cóc một cô nương giữa ban ngày ban mặt ắt phải rất có bản lĩnh, nhìn đã hiểu không thể là bút tích của người bình thường, mặc dù Bích Hà không có chứng cứ xác thực, nhưng vẫn có một loại ảo giác đây là do Hoắc Viễn Hành sai người làm.
Tuy nhiên Bích Hà không nói những suy đoán này của mình cho Ninh Như Ngọc, chỉ bẩm báo những tin tức mà nàng ấy thật sự nghe được.
Ninh Như Ngọc xác nhận được chân tướng sự việc giống với suy đoán của nàng, không khỏi cảm thán, quận chúa Trường Bình làm người như thế nào? Từng làm quá nhiều việc ác, hiện tại bị báo ứng. Có đôi khi, giữa người với người không nên quá tuyệt tình, cho người khác một con đường sống thì ngày sau dễ nói chuyện. Quận chúa Trường Bình không hiểu đạo lý này nên mới có thể rơi xuống kết cục như bây giờ, thanh danh bị hủy hoại, không biết nàng ta có từng hối hận hay không?
Đáng tiếc, có vẻ quận chúa Trường Bình không hề biết đến hai chữ “Hối hận”, hôm nay nàng ta bị mất hết mặt mũi, sau khi được người của Ngũ Thành Binh Mã Tư tìm thấy rồi đưa về phủ Lương Vương, thì lập tức nổi giận đùng đùng trong phủ Lương Vương, muốn Lương Vương phái người ra ngoài bắt hung thủ, thề không bắt được thì không bỏ qua, còn muốn Lương Vương sử dụng người của Ngũ Thành Binh Mã Tư đi bắt người. Đáng tiếc, căn bản Lương Vương không thể chỉ huy người của Ngũ Thành Binh Mã Tư, mặc dù Lương Vương là Vương gia, nhưng thân phận Vương gia của ông ta cũng không có tác dụng gì trước mắt người của Ngũ Thành Binh Mã Tư, lão hổ không răng cũng chỉ như mèo bệnh mà thôi. Hơn nữa, ông ta đã rời khỏi Tấn Đô Thành nhiều năm, lần này trở về Tấn Đô Thành, chân còn chưa đặt vững, nếu người khác không nể mặt thì ông ta cũng không dám làm gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nháy mắt đã hết một ngày dài, lễ Thất Tịch đã tới.
Ban ngày, Ninh Như Ngọc và Hồng Châu, Bích Hà cùng mấy nha hoàn ở Y Lan Viện xỏ kim cầu nguyện Chức Nữ ban cho sự thông minh, khéo tay, lấy các dải lụa năm màu làm thành cửu vĩ châm, thi nhau làm càng nhanh càng tốt, người thua phải đưa bao lì xì.
Ninh Như Ngọc chơi vài lần, cuối cùng đều thua, Hồng Châu thắng một lần, Bích Liên thắng hai lần, Hồng Ngọc thắng một lần.
“Các ngươi đều lợi hại như vậy, ta làm sao thắng nổi, chỉ khổ cho hầu bao của ta thôi.” Ninh Như Ngọc than vãn ngoài miệng như vậy, nhưng thời điểm đưa bao lì xì lại vô cùng nhanh nhẹn, cho dù thua, trong lòng cũng thật sự vui vẻ, trên mặt tươi cười xán lạn, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má trông cực kì đáng yêu.
“Tứ tiểu thư cũng không thiếu chút bạc này, vui vẻ là được rồi.” Bọn nha hoàn cũng cười rộ lên.
Bích Hà nhanh chân đi từ bên ngoài vào, hành lễ với Ninh Như Ngọc, nói: “Tứ tiểu thư, Hầu Gia nói buổi tối sẽ tới đây đón người tới Bảo Nguyệt Lâu.”
“Bây giờ chàng ấy đang ở đâu?” Ninh Như Ngọc vui sướиɠ hỏi.
Bích Hà vội đáp lời: “Hầu Gia vẫn còn ở ngoài thành, nhưng ngài ấy cho người truyền tin trước, lát nữa sẽ tới phủ đón người.”
“Ta biết rồi.” Trên mặt Ninh Như Ngọc không giấu được vẻ tươi cười hạnh phúc, trong lòng thầm ngóng trông thời gian mau tối để nàng có thể sớm gặp được Hoắc Viễn Hành.