Edit: Hanna
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc sai nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi thì bảo Bích Hà mang váy áo nàng chọn để biểu diễn vũ đạo lên, sau khi dùng bữa sáng, Từ thị và Ninh Khánh An đi cùng nàng tới Nghênh Tân Lâu tham gia trận chung kết cuối cùng.
Trải qua vòng sơ tuyển, vòng loại, đến trận chung kết chỉ còn lại người đứng đầu là Ninh Như Ngọc, người thứ hai là Dương Nguyệt, đứng thứ ba là quận chúa Trường Bình, sau đó tới Lý Ngọt và Tôn Gia Dĩnh.
Ngoại trừ quận chúa Trường Bình vừa trở về từ Lương Châu thì bốn người còn lại vẫn luôn luôn ở Tấn Đô Thành, Ninh Như Ngọc là đại diện cho thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Dương Nguyệt đại diện cho thư viện Tuệ An dành cho nữ tử, Lý Ngọt là nữ nhi của Lý đại học sĩ, Tôn Gia Dĩnh là cháu gái của Bình Dương bá, không có người nào là xuất thân tầm thường, đều có gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, tài năng xuất chúng.
Trước đây cuộc thi mỹ nhân Thất Tịch đã từng tổ chức ba lần, bởi vì một số nguyên nhân nên bỏ qua một lần, không ngờ sau nhiều năm trôi qua lại diễn ra một lần nữa, tất nhiên dẫn tới sự quan tâm chú ý của vô số người, hơn nữa người có tâm thúc đẩy, việc này càng làm càng to, lúc này đây năm người tiến vào trận chung kết đều không phải bình dân bá tánh, thân phận gia thế không tầm thường, tất cả đều là người xuất sắc trong những người tài giỏi, dùng tài năng trải qua các vòng so tài kịch liệt mới đi đến hiện tại, mọi người bên ngoài càng thêm chú ý tới cuộc thi năm nay.
Có rất nhiều người đem cuộc tuyển chọn lần này ra đánh cược, xem ai có thể thắng được danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch, trong đó Ninh Như Ngọc và quận chúa Trường Bình có số người đặt cược cao nhất, tỉ lệ thắng cược cũng lớn nhất, Ninh Như Ngọc và quận chúa Trường Bình đều có tỉ lệ 1 ăn 5, tỉ lệ cá cược này cao tới dọa người.
Bởi vì Ninh Như Ngọc có số điểm cao nhất, người khác đặt tỉ lệ cá cược 1 ăn 5 còn có thể hiểu được, dù sao cũng là người xếp hạng cao nhất, người đứng đầu thường có khả năng được chọn nhất. Nhưng quận chúa Trường Bình đã rời khỏi Tấn Đô Thành nhiều năm, gần đây mới trở về từ Lương Châu, sau đó lập tức tham gia cuộc tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch lần này, hơn nữa tổng điểm chỉ xếp thứ ba, vậy mà cũng có người chạy đến đặt cược với tỉ lệ 1 ăn 5, hành động này rất kì lạ. Nếu nói không có người cố ý dẫn đường, căn bản không có ai tin, nhưng không biết người đứng phía sau có mục đích gì? Chẳng lẽ không sợ quận chúa Trường Bình thua thì sẽ cá cược tới táng gia bại sản sao?
Nhưng khi Ninh Như Ngọc biết được việc này thì đã không có thời gian mà suy nghĩ linh tinh, bởi lúc nàng tới bên ngoài Nghênh Tân Lâu, nghe được tiếng vài người cãi cọ ầm ĩ, bảo Bích Hà đi hỏi thăm thì mới biết được có người đánh cuộc về các nàng, nàng cảm thấy thật là dở khóc dở cười.
Mặc dù là trận chung kết, nhưng vẫn quy định giống như những vòng trước đây, ngoại trừ giám khảo và người dự thi, những người không liên quan không thể tiến vào trong sân biểu diễn ở Nghênh Tân Lâu, Từ thị và Ninh Khánh An chỉ đành đưa Ninh Như Ngọc đến tận cửa Nghênh Tân Lâu, cẩn thận dặn dò vài câu, Ninh Như Ngọc đều gật đầu đồng ý, sau đó nàng nhận lấy váy áo biểu diễn trong tay Bích Hà, xoay người đi vào Nghênh Tân Lâu, lúc đó Từ thị và Ninh Khánh An mới đi vào trà lâu đối diện ngồi chờ trong phòng riêng đã đặt trước.
Sau khi Ninh Như Ngọc bước vào Nghênh Tân Lâu, bốn người khác đã ngồi trong phòng chờ, có người hầu hạ trà nước, các nàng ngồi ở các vị trí khác nhau, chỉ còn một chỗ trống ở chính giữa, bên trái gần Dương Nguyệt, bên phải gần quận chúa Trường Bình.
Vốn dĩ Ninh Như Ngọc rất không hợp với quận chúa Trường Bình nên không muốn qua đó ngồi, nhưng khổ nỗi chỉ còn một vị trí trống duy nhất, quận chúa Trường Bình còn chủ động đứng dậy, cười vẫy tay với nàng rồi tiếp đón nàng qua đó ngồi.
“Ninh Như Ngọc, mau tới đây, ngồi gần ta đây này.” Quận chúa Trường Bình tươi cười đầy mặt, dáng vẻ cực kì cởi mở thân thiện, dường như là bạn tốt của Ninh Như Ngọc, đáng tiếc người có thể đứng ở chỗ này, làm gì có chuyện làm bạn, sẽ chỉ có thể là đối thủ một mất một còn của nhau.
Ninh Như Ngọc chần chờ một chút, ánh mắt lơ đãng mà đảo qua mọi người ở đây, phát hiện các nàng ấy cũng đang quan sát nàng, dường như mỏi mắt chờ đợi phản ứng của nàng.
Những người khác đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ninh Như Ngọc khiến nàng không thể từ chối, đành phải cười nhạt với quận chúa Trường Bình, mở miệng nói: “Nếu quận chúa đã mời, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, dù sao cũng chỉ còn một vị trí này, ta đành phải ngồi thôi.”
Ninh Như Ngọc nói xong, cũng mặc kệ quận chúa Trường Bình có phản ứng gì, nàng đi ra phía trước, ngồi xuống chỗ trống kia.
Khóe miệng quận chúa Trường Bình giật giật, vốn dĩ chỉ muốn giả bộ mời đểu Ninh Như Ngọc, không ngờ Ninh Ngọc Ngọc không thèm giả vờ khách sáo một chút nào mà lập tức đi tới đây rồi ngồi xuống, dường như Ninh Như Ngọc sinh ra để làm đối thủ của nàng ta, bây giờ phải ngồi một chỗ với Ninh Như Ngọc, chính bản thân nàng ta còn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên!
Nhưng mà Ninh Như Ngọc đã đi tới gần nàng ta rồi ngồi xuống, quận chúa Trường Bình cũng không thể rời đi trước mặt những người khác, nếu làm thế thì có vẻ lòng dạ nàng ta quá mức hẹp hòi, nàng ta đành phải ngồi xuống, lẳng lặng bưng chén trà lên uống một ngụm.
Một lát sau, quản sự tiến vào, tay cầm hộp chuyên đựng giấy rút thăm, mấy người Ninh Như Ngọc nhìn thấy thì lập tức đứng lên, sôi nổi hành lễ với ông.
Quản sự liếc mắt một cái đánh giá mấy người các nàng, cười nói: “Các ngươi đừng căng thẳng khẩn trương, hôm nay mấy người các ngươi tham gia trận đấu chung kết, bây giờ chúng ta rút thăm trước, dựa theo thứ tự đó mà tiến hành biểu diễn.”
Chờ quản sự nói xong, các nàng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Quản sự trực tiếp viết năm tờ giấy có số thứ tự rút thăm trước mặt các nàng, sau đó xoa tròn bỏ vào hộp, bảo các nàng lên rút thăm dựa vào thứ hạng của bản thân.
Người đầu tiên chính là Ninh Như Ngọc, nàng rất bình tĩnh, thong dong mà đi ra phía trước tới trước mặt quản sự, duỗi tay đến hộp, tùy ý bắt lấy một viên giấy vo tròn, sau đó cầm đi sang một bên.
Kế tiếp đến Dương Nguyệt, sau đó là quận chúa Trường Bình, Lý Ngọt, Tôn Gia Dĩnh đi lên rút thăm. Mấy người Ninh Như Ngọc mở ra, thông báo thứ tự mà mình rút được để quản sự đăng ký.
Ninh Như Ngọc bắt được số 3, Lý Ngọt số 1, Dương Nguyệt số 2, quận chúa Trường Bình số 4, Tôn Gia Dĩnh số 5.
Sau khi đăng kí số thứ tự xong, trước khi quản sự cầm danh sách rời đi, cười dặn dò các nàng: “Còn một nén nhang nữa sẽ bắt đầu thi đấu, các ngươi nên chuẩn bị trước đi.”
“Cảm ơn quản sự đã nhắc nhở.” Năm người trăm miệng một lời nói.
Quản sự rời đi, Lý Ngọt là người đầu tiên lên sân khấn, lo lắng căng thẳng đến mức đi tới đi lui trong phòng chờ, Dương Nguyệt ngồi ở vị trí đầu tiên trên bàn trà, ánh mắt dừng bên trong chén trà, cũng không biết suy nghĩ cái gì, quận chúa Trường Bình vẫn ngồi tại chỗ, dáng vẻ nhẹ nhàng thích ý, dường như đã dự liệu từ trước, Tôn Gia Dĩnh đứng bên cửa sổ, tầm mắt dừng ở một khóm hoa hồng ngoài sân, Ninh Như Ngọc cầm váy áo chuẩn bị đi thay.
Phòng thay đồ ở sương phòng cách vách, Ninh Như Ngọc cầm váy áo đi sang đó, cũng may nàng dùng trang phục múa không rườm rà khó mặc, nàng cởi áo khoác ngoài, nhanh chóng thay váy áo biểu diễn, giơ tay vỗ lên búi tóc để chắc chắn sẽ không bất ngờ rơi xuống, mới ôm váy áo vừa thay đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa phòng chờ, nàng đã nghe được tiếng ồn ào nhốn nháo bên trong, giống như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đó, Ninh Như Ngọc ôm quần áo đi vào, nhìn thấy Dương Nguyệt đang khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương mà lau nước mắt, quận chúa Trường Bình đứng bên cạnh xin lỗi nàng ấy, hiếm khi thấy dáng vẻ ăn nói khép nép, khác một trời một vực so với dáng vẻ kiểu ngạo, cao cao tại thượng ngày xưa, Ninh Như Ngọc nhìn mà vô cùng kinh ngạc.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta xin lỗi ngươi, ta lỡ tay.” Quận chúa Trường Bình luôn miệng nói xin lỗi Dương Nguyệt.
“Ngươi làm ướt váy áo giày tất của ta rồi, chỉ nói một câu xin lỗi là được hả?” Dương Nguyệt vô cùng tức giận, phẫn hận gào lên với quận chúa Trường Bình, rất muốn mắng quận chúa Trường Bình một trận hả hê, nhưng lại sợ quận chúa Trường Bình có thân phân địa vị cao hơn nàng ấy không ít, nàng ấy không thể quở trách nặng lời hay là động thủ.
“Ta, ta thật sự rất xin lỗi.” Quận chúa Trường Bình liên tiếp nói xin lỗi Dương Nguyệt, thoạt nhìn rất có thành ý, đáng tiếc vẫn không thể thay đổi sự thật nàng ta đã làm ướt váy áo giày tất của Dương Nguyệt.
Lập tức phải thi đấu, quận chúa Trường Bình lại trượt tay làm Dương Nguyệt ướt sũng như chuột lội, rất khó nói có phải nàng ta cố ý làm như vậy hay không, làm cho Dương Nguyệt không thể thuận lợi tham gia thi đấu, bởi vì điểm số của Dương Nguyệt còn cao hơn quận chúa Trường Bình.
Ninh Như Ngọc đã từng tiếp xúc với Dương Nguyệt vài lần trước đây, tuy không hiểu sâu sắc cặn kẽ, nhưng cũng đủ để hiểu Dương Nguyệt không phải là một người càn quấy khó ở chung, ngược lại còn dễ ở chung hơn quận chúa Trường Bình rất nhiều, nàng đi qua, có lòng tốt khuyên bảo Dương Nguyệt: “Đừng khóc nữa, lập tức phải thi đấu rồi, khóc trôi hết phấn son, lúc đó càng khó coi hơn, váy áo giày tất đã ướt cả rồi, chắc chắn không thể mặc như vậy lên sân khấu, ngươi có đồ dự phòng không, nhanh đi thay đi, đừng để muộn giờ thi đấu.”
Dương Nguyệt vừa bị quận chúa Trường Bình làm ướt sũng người, thật sự vô cùng tức giận, chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ và có tâm tư độc ác như quận chúa Trường Bình, nàng ấy chỉ một lòng lo cãi nhau, suýt nữa thì muộn giờ, nghe lời nhắc nhở của Ninh Như Ngọc, mới chợt phản ứng lại mình nên làm cái gì, lười phải tranh luận với quận chúa Trường Bình, lập tức cầm váy áo giày tất dự phòng đi tới phòng thay đồ ở cách vách.
Quận chúa Trường Bình nhìn bóng lưng Dương Nguyệt cầm váy áo biến mất ngoài cửa, thu hồi ánh mắt đang dừng trên người Dương Nguyệt, liếc mắt nhìn thoáng qua Ninh Như Ngọc, cong khóe môi, châm chọc nói: “Ninh Như Ngọc, ngươi tốt bụng quá nhỉ, giống hệt lúc còn nhỏ, vẫn thích xen vào việc của người khác như cũ.”
Ninh Như Ngọc lạnh lùng nhìn lại nàng ta, có lẽ ở chung một thời gian dài với Hoắc Viễn Hành nên bất tri bất giác mang theo một phần khí thế lạnh lùng áp đảo của Hoắc Viễn Hành, mở miệng nói: “Quận chúa Trường Bình cũng giống hệt lúc còn nhỏ, ngoại trừ việc bắt nạt kẻ yếu hơn mình, suốt ngày thể hiện vẻ uy phong đắc ý của bản thân, giống như chẳng có tiến bộ gì!”
Lời nói ra bị Ninh Như Ngọc thẳng thắn đáp trả, quận chúa Trường Bình lập tức bị kích thích, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị lộ ra tức giận, liếc xéo Ninh Như Ngọc, trong mắt tràn ngập hận ý oán độc: “Ngươi nói rất đúng, cứ như bản thân ngươi rất chính nghĩa ấy nhỉ, ai biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ngươi thật sự quan tâm tới các nàng hả? Chẳng lẽ không hề tính toán cái gì sao? Đúng là nực cười!”