Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 69






“Người hẹn gặp mặt Hứa Kiều là ai?” Tiêu Dục Minh lập tức truy vấn.

Thị vệ vội trả lời: “Thuộc hạ đã thẩm vấn nha hoàn kia, nàng ta nói nàng ta thật sự không biết người đã hẹn Hứa Kiều là ai.”

Manh mối vừa tìm được đã bị chặt đứt.

Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì nhíu mày, Trương Phán cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, sắc mặt Tiêu Dục Minh trở nên rất khó coi, hắn vừa rồi còn vô cùng hưng phấn, cứ tưởng rằng sẽ lập tức bắt được hung thủ, vậy mà lại một lần nữa đâm đầu vào ngõ cụt.

“Cứ tiếp tục thẩm tra nha hoàn kia.” Tiêu Dục Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không tin nàng ta thật sự không biết.”

Hoắc Viễn Hành càng thêm nhíu chặt hai hàng lông mày, nói với Tiêu Dục Minh: “Nguyên nhân của việc này chính là vì tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, lúc trước nữ nhi Vân Châu của Vân đại nhân bị ngã từ vũ đài xuống dưới cũng không phải là việc ngoài ý muốn, ta cho rằng, sau khi Vân Châu ngã bị thương ở đầu, Ninh Như Ngọc cũng không tiếp tục dự thi, Viện trưởng mới quyết định để Hứa Kiều đại diện cho thư viện tham gia lựa chọn mỹ nhân Thất Tịch, Hứa Kiều vừa nhận nhiệm vụ này không được mấy ngày thì lại bị phát hiện đã chết đuối ở hồ sen, vì vậy có thể hung thủ hại Hứa Kiều và Vân Châu chính là cùng một người, mục đích đều liên quan đến cuộc thi mỹ nhân Thất Tịch.”
Hoắc Viễn Hành vừa mới dứt lời, Tiêu Dục Minh liền nhìn chàng cười đầy ẩn ý, biểu tình trên mặt lộ rõ hàm ý thâm sâu.

Hoắc Viễn Hành nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nhị hoàng tử có ý gì thì xin cứ nói thẳng.”

Ơ?

Tiêu Dục Minh nghẹn họng khi bị Hoắc Viễn Hành thẳng thắn nhắc tên, hắn không ngờ Hoắc Viễn Hành sẽ bình tĩnh như vậy, dường như cũng không có ý định né tránh hiềm nghi, không cố ý che giấu giúp Ninh Như Ngọc, vậy mà hắn đã xem thường chàng rồi, liền thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, nghiêm túc đưa ra suy đoán:: “Ngươi vừa nói nguyên nhân gây ra những việc này là bởi vì lựa chọn người tham gia cuộc thi mỹ nhân Thất Tịch, Ninh Như Ngọc là người có khả năng được chọn nhất, có thể sau khi Vân Châu xảy ra chuyện, Ninh Như Ngọc bị liên lụy đến nỗi bị hủy bỏ tư cách dự thi, người thay thế nàng chính là Hứa Kiều. Có vẻ như Ninh Như Ngọc vô tội, hung thủ hại Vân Châu bị thường và giết chết Hứa Kiều là một người khác. Nhưng chúng ta hãy nghĩ theo một hướng khác.
Tiêu Dục Minh mở ra cây quạt bằng lụa trắng vang lên một tiếng “xoẹt”, phe phẩy qua lại, cặp mắt phượng tà mị hơi nhướng lên, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta có thể nghĩ như sau, Ninh Như Ngọc lo lắng Vân Châu sẽ thắng nàng nên mới động tay động chân lên vũ đài khiến Vân Châu ngã bị thương ở đầu, Ninh Như Ngọc có thể thuận lợi tham gia cuộc thi, nhưng những người khác lại bất bình phản đối chuyện đó, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của nàng, cuối cùng Ninh Như Ngọc bị hủy bỏ tư cách dự thi, Hứa Kiều được chỉ định sẽ thay thế nàng, Ninh Như Ngọc liền ghi hận trong lòng, giết chết Hứa Kiều cho hả giận, đây cũng có thể là một khả năng.”

Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở lại vô cùng áp bức, dường như có một luồng khí lạnh lẽo vô hình đang không ngừng lan tràn, Trương Phán ngồi bên cạnh Hoắc Viễn Hành không khỏi rùng mình một cái, len lén nhìn trộm sắc mặt của Hoắc Viễn Hành, mọi người đều biết Ninh Như Ngọc chính là vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, nhị hoàng tử vừa công khai nói về Ninh Như Ngọc như vậy, không biết Hoắc Viễn Hành sẽ nghĩ như thế nào? Có thể đột nhiên phát điên mà đánh nhị hoàng tử một trận hay không? Hoắc Viễn Hành chính là “Qủy Diện Tướng quân” giết người không chớp mắt!
May mắn thay, Hoắc Viễn Hành cũng không bùng nổ như trong suy đoán của Trương Phán, cũng không định đánh cho nhị hoàng tửu Tiêu Dục Minh một trận thừa sống thiếu chết, chàng chỉ hơi điều chỉnh tư thế ngồi, tay nắm chặt thành quyền đặt trên đùi. Trong lòng Hoắc Viễn Hành cảm thấy vô cùng bất mãn vì những lời phân tích gượng ép của Tiêu Dục Minh, mặc dù rất muốn đứng dậy đánh cho tên Tiêu Dục Minh một trận sống dở chết dở, nhưng chàng tự biết việc đó cơ bản không thể giải quyết được vấn đề, nỗ lực kìm nén tức giận, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường, lạnh lùng nói: “Vậy theo nhị hoàng tử, Ninh Ngọc Ngọc làm như vậy sẽ có lợi ích gì?”

“Cực kỳ có lợi, nàng có thể tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch!” Tiêu Dục Minh đắc ý dào dạt, dáng vẻ vô cùng gợi đòn, giống như chính bản thân hắn đã tìm ra chân tướng rồi.

Hoắc Viễn Hành khắc chế tính tình mà nói: “Lần đầu tiên Vân Châu bị thương, mặc dù chưa có chứng cứ xác thực Ninh Như Ngọc chính là hung thủ thì nàng đã bị thư viện hủy bỏ tư cách dự thi, đồng thời cho Hứa Kiều thay thế, lấy gì để chứng minh, nếu Hứa Kiều chết thì Ninh Như Ngọc có thể thuận lợi lấy được tư cách dự thi? Không có Hứa Kiều thì vẫn còn những người khác, Ninh Như Ngọc là một người vừa bị hủy bỏ tư cách thi, làm sao thư viện có thể cho nàng tiếp tục tham gia chỉ bởi vì Hứa Kiều đã chết, nàng đã hoàn toàn không có cơ hội, gϊếŧ người cũng không hề có chỗ nào tốt cho nàng.”

Tiêu Dục Minh ngẩn người, không thể không nói, Hoắc Viễn Hành vừa phân tích thật sự rất có lý, trước đây hắn vẫn cho rằng Hoắc Viễn Hành là người không giỏi nói chuyện, mỗi khi nhìn thấy chàng, đa số đều là dáng vẻ lạnh lùng kiệm lời, hóa ra trong lòng cũng rất có chính kiến, phân tích vụ án vô cùng hợp lý rõ ràng.

“Lời ngươi nói cũng rất có lý, ha ha.” Tiêu Dục Minh gượng cười hai tiếng, hắn biết Hoắc Viễn Hành vô cùng coi trọng Ninh Như Ngọc, mới vừa rồi hắn chỉ cố tình muốn thử Hoắc Viễn Hành, đương nhiên, hắn suy đoán cũng không phải hoàn toàn vô lý, hắn lại sượng sùng nói đỡ cho bản thân: “Bây giờ có rất nhiều người trong thư viện đều đang nghĩ như ta vừa rồi, thật ra ta chỉ muốn nói để mọi người cùng nhau bàn luận mà thôi.”

Hoắc Viễn Hành lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái, trên mặt phủ kín một tầng sương lạnh như băng, mặt nạ bạc trên má trái ánh lên tia sáng lạnh lẽo, chỉ nghe Hoắc Viễn Hành nặng nề chỉ trích: “Ngươi thuần túy chỉ nói bậy bạ, không giúp ích gì cho việc phá án, Hoàng Thượng chấp thuận cho ngươi làm người phụ trách vụ án này, không phải bảo ngươi tới thăm quan du ngoạn, lấy thái độ phá án như ngươi, không biết sẽ gây ra bao nhiêu vụ án sai, bao nhiêu người bị oan uổng.”

Những lời vừa rồi của Hoắc Viễn Hành không thể nói là nhẹ nhàng dễ nghe, hiện giờ Hoắc Viễn Hành là tâm phúc trước mặt Cảnh Tuyên Đế, trên tay lại nắm trọng binh, hiển nhiên đã trở thành võ quan đứng đầu triều Đại Tấn, Cảnh Tuyên Đế trọng võ, có thể tưởng tượng được địa vị trong triều của chàng cao như thế nào, ngay cả hoàng tử thấy chàng cũng phải khiêm tốn lễ nhượng ba phần.

Tiêu Dục Minh là nhị hoàng tử, vẫn luôn rất muốn mượn sức chàng tới giúp bản thân, nhưng đã mời vài lần mà Hoắc Viễn Hành cũng không chịu đáp ứng, quả thực là dầu muối không ăn, không thể không nói những lời vừa rồi của hắn có mang theo cảm xúc cá nhân vừa dâng trào, ai ngờ lại bị Hoắc Viễn Hành thẳng thắn chỉ trích, cũng không hề bận tâm đến thân phận hoàng tử của hắn khiến hắn không nói nên lời.

Hơn nữa Hoắc Viễn Hành còn nói cực kỳ nghiêm trọng, nói thái độ phá án của hắn không đoan chính, nghiêm minh, dùng phương pháp phá án như vậy sẽ gây ra rất nhiều vụ án sai, nhiều người bị oan ức, lời này nhỏ thì chỉ là phá án, lớn thì chính là nói hắn không có tài trị quốc, đồng nghĩa với việc nói hắn coi giang sơn xã tắc như trò đùa. Một khi loại lời nói này lưu truyền ra ngoài, khẳng định những người vẫn luôn ủng hộ hắn sẽ bị lung lay dao động, Hoàng Thượng cũng sẽ sinh lòng hoài nghi tài năng phẩm chất của hắn, không biết hắn phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể bù đắp lại như cũ, mà còn chưa chắc đã bù đắp được.

Quả thật là đáng giận!

Tiêu Dục Minh hận chết Hoắc Viễn Hành, lúc trước hắn cắn răng mà hèn mọn đi lung lạc muốn mượn sức chàng, chàng đều không mảy may dao động, hiện tại chỉ vì một nữ nhận lại nói những lời nặng nề như vậy với hắn, quả thực là muốn dồn hắn vào chỗ chết!

Tuy nhiên, điều khiến Tiêu Dục Minh càng bất lực hơn là, hắn biết rõ Hoắc Viễn Hành cố ý nói nặng như vậy, nhưng hắn lại không có biện pháp đối phó với chàng.

Giết, gϊếŧ không được, đánh, đánh không thắng, chàng lại là một nhân tài, bỏ thì đáng tiếc, mà muốn mượn sức thì chàng lại cứng đầu như cục đá dưới hố sâu, vừa xấu vừa cứng khiến hắn không biết nên xuống tay từ đâu.

“Ngươi nói ta sẽ gây ra án sai oan uổng người tốt, ta không dám gật bừa, ta chỉ đúng mực việc nào ra việc đó mà phân tích thôi, chẳng lẽ ta không thể nói những tin tức đang lưu truyền rầm rộ bên ngoài? Cho dù những lời đồn đãi này là sai thì khi chúng ta phá án, không phải chính là đang loại bỏ từng lời đồn vô căn cứ hay sao?” Tiêu Dục Minh vô lực mà phản bác.

Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào hắn, hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm nói: “Vậy nhị hoàng tử nói như thế nào thì là như thế đi.”

Lời này thà không nói còn hơn!

Tiêu Dục Minh sắp bị Hoắc Viễn Hành làm cho tức chết.

Trương Phán thấy không khí căng thẳng không tốt, vội vàng lên tiếng hoà giải: “Vụ án này lại bị đứt manh mối như vậy, sau này chúng ta phải làm gì?”

“Hừ!” Tiêu Dục Minh khịt mũi một tiếng, cũng không dẫn đầu nói chuyện nữa, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

Hoắc Viễn Hanh đứng lên nói: “Ta quyết định tới phòng luyện tập xem xét hiện trường nơi Vân Châu ngã bị thương, Trương đại nhân có muốn đi cùng không?”

Trương Phán bị Hoắc Viễn Hành đích thân nhắc tên thì hơi sửng sốt, dưới ánh mắt ẩn chứa uy áp mãnh liệt đành phải gật đầu: “Vậy cùng đi đi.”

“Ta cũng phải đi.” Tiêu Dục Minh đứng dậy từ trên ghế, dẫn đầu đi ra ngoài.

Trương Phán nhìn theo bóng lưng Tiêu Dục Minh đã ra khỏi phòng tiếp khách, lại nhìn sang Hoắc Viễn Hành đang đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Sớm biết vụ án này khó nhằn như vậy, hắn liền không nên tới đây!

Dường như Hoắc Viễn Hành nhận ra sự khó xử của Trương Phán, hơi gật đầu nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Được.” Trương Phán đáp ứng một tiếng, chân ngắn chạy theo đuổi kịp Hoắc Viễn Hành người cao chân dài rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Bọn họ rất nhanh đã tiến vào phòng luyện tập vũ đạo, sau khi xem xét một lát, kết quả cũng giống như Ninh Như Ngọc và Bích Hà đã kiểm tra tối hôm trước, cuối cùng Hoắc Viễn Hành lại quyết định xem danh sách những người ra vào phòng tập ngày Vân Châu bị ngã.

Sau khi lấy được danh sách từ chỗ Viện trưởng thư viện, Hoắc Viễn Hành quan sát một lượt từ đầu tới cuối, phân phó điều tra tất cả những người đã ra vào phòng luyện tập vũ đạo kể từ ba ngày trước khi Vân Châu xảy ra chuyện.

Vừa nhận được mệnh lệnh, các thị vệ nhanh chóng chia nhau ra hành động, những người từng bước vào phòng tập đều bị gọi tới thẩm vấn qua một lần, thậm chí Vân Châu đang nghỉ ngơi trong phòng, cũng bị Hoắc Viễn Hành, Trương Phán cùng Tiêu Dục Minh đích thân tới thẩm vấn. Nhưng Vân Châu bị thương ở đầu, vẫn luôn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không nhớ rõ ràng những việc liên quan tới chuyện bản thân ngã bị thương, Hoắc Viễn Hành, Trương Phán và Tiêu Dục Minh cũng không tiếp tục truy vấn nàng ta, mà lại trở về thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để tiếp tục điều tra.

Vừa trở lại thư viện, thị vệ đã tới bẩm báo: “Ngoại trừ thất công chúa, những người từng bước vào phòng tập vũ đạo đều đã được thẩm vấn qua một lần, không phát hiện điều gì khả nghi.”

“Vì sao thất công chúa không phối hợp điều tra?” Tiêu Dục Minh nói.

Thị vệ ậm ừ một lát để tìm từ phù hợp: “Thất công chúa nói chúng thần không có quyền thẩm vấn nàng.”

Tiêu Dục Minh “Ha hả” cười lạnh một tiếng: “Nàng nói các ngươi không có quyền thẩm vấn nàng, vậy thì ta luôn có quyền thẩm vấn nàng.” Dứt lời liền mang theo người rời đi.

Mà cùng lúc đó, Hoắc Viễn Hành cũng xác định được việc Vân Châu bị thương và cái chết của Hứa Kiều đều có quan hệ với thất công chúa.