Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 42




✵ Chương 045 ✵

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)

"Bích Hà, chúng ta đi thôi." Ninh Như Ngọc lười đáp lại Đường Linh, kêu Bích Hà một tiếng, đi vòng qua Đường Linh đến những phật điện khác.

Nhớ tới thân thế đáng buồn của mình, Đường Linh đứng tại chỗ ngẩn người, trong lòng không cam chịu, vừa giận vừa hận Ninh Như Ngọc giễu cợt nàng, tay kéo xé khăn tay đang cầm, cơ hồ muốn đem khăn tay đó kéo đến rách, cuối cùng cắn răng một cái lại đi theo.

Nhưng mà Đường Linh rõ ràng nhìn thấy Ninh Như Ngọc và Bích Hà đi vào phật điện trước mặt, đáng tiếc lúc nàng đuổi theo đến, trong phật điện căn bản không có người nào cả, không biết Ninh Như Ngọc và Bích Hà đã đi đâu.

Đường Linh không thấy người đâu, tức giận không thôi. Đã đi hết một vòng phật điện nhưng không tìm được Ninh Như Ngọc, không thể làm gì khác hơn là hậm hực trở về một mình.
Thấy Đường Linh đã đi, Bích Hà mới ôm Ninh Như Ngọc từ trên xà nhà phật điện nhảy xuống, cẩn thận đặt nàng xuống đất. Ninh Như Ngọc nhếch mép một cái: "Cuối cùng cũng bỏ rơi được nàng ta."

Sau đó Ninh Như Ngọc lại đi vào mấy phật điện nữa, thành kính lạy Phật, dâng hương, nhìn thời gian không sai biệt lắm mới trở về.

Trở lại sương phòng nghỉ ngơi, Ngô thị đã ở đó, không thấy hai người Đường thị và Đường Linh. Ninh Như Ngọc thở ra một hơi, cảm thán một câu: "Khá tốt. Bọn họ không có đi theo chúng ta."

"Con đó, sắc mặt vừa rồi lạnh đến nỗi có thể kết thành băng rồi. Đường thị kia dù sao cũng là Nhị thẩm của Vũ An Hầu, dáng vẻ của con không thể giả bộ qua loa một chút sao?" Ngô thị kéo Ninh Như Ngọc ngồi xuống, nhéo gương mặt nàng một cái mới nói.
Ninh Như Ngọc hơi bĩu môi: "Con không thích bà ta, rất không thích, cực kỳ không thích."

"Tính tình của con như vậy sẽ chịu thiệt." Ngô thị nói: "Trước kia con cũng không phải như vậy, không thể bỏ qua mà ứng phó những người này một chút sao? Sau này con phải gả vào Vũ An Hầu phủ, dù gì Đường thị cũng là trưởng bối của con, ngoài mặt vẫn nên vui vẻ một chút mới đúng."

Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: "Bà ta là trưởng bối, cũng không thể khi dễ trên đầu con. Cho dù con gả qua cũng là Vũ An Hầu phu nhân, con không tin bà ta còn có thể làm gì con? Sau lưng con còn có mọi người che chở, dám trêu con, con lập tức oán hận lại bà ta!

Ngô thị nghe vậy thì bật cười một tiếng, ôm Ninh Như Ngọc nói: "Con đó, quả nhiên là nữ nhi của ấu nương, tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt, lần này ta xem như yên tâm rồi."
Ninh Như Ngọc tựa vào ngực Ngô thị, cười nói: "Đó là đương nhiên, con vốn là nữ nhi của cha và nương con. Bọn họ vất vả nuôi lớn con như vậy, yêu thương cưng chiều che chở con, không phải là để con gả đi rồi bị người khác bắt nạt. Con phải giống như nương con vậy, sẽ không để ai khi dễ mình."

Ngô thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Ninh Như Ngọc. Khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn mịn màng, đôi mắt to xinh đẹp, biểu tình khi nói những lời này rất kiên định. Cũng biết tính cách nàng và Từ thị giống nhau, Lại không thể không nói nhiều với nàng một câu: "Nương con là có cha con bảo vệ, quan trọng nhất chính là cha con nguyện ý đứng về phía nương con. Con chắc chắn Vũ An Hầu có thể đứng về phía con sao? Hắn là do Đường thị nuôi lớn đấy."

Ngô thị lo lắng cũng có đạo lý. Bà cũng đã làm tức phụ người khác mười mấy hai mươi năm, biết làm con dâu vất vả thế nào, làm con dâu người ta và làm nữ nhi nhà mình không giống nhau. Làm nữ nhi có người nhà, có cha nương che chở cưng chiều, gả đi làm tức phụ người khác, trên phải hiếu thuận cha mẹ chồng, dưới phải phục vụ phu quân. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến này luôn là quan hệ khó khăn nhất, nếu như bà bà cố ý gây khó khăn, lại không có phu quân che chở và cưng chiều, thì những ngày đó đúng thật là không có cách nào qua nổi.

Kiếp trước Ninh Như Ngọc cũng đã trải qua chuyện này, đã lĩnh hội được phu quân dối trá và bà bà gây khó khăn là như thế nào. Đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn gặp Đường thị, đương nhiên cũng hiểu được nỗi lo lắng của Ngô thị, liến nói với bà: "Đại cữu mẫu không cần lo lắng, con biết nên xử lý như thế nào. Lấy hiểu biết của con đối với Vũ An Hầu mà nói thì Vũ An Hầu không phải là người không phân biệt được thị phi, con gả qua là sẽ sống cùng hắn, chỉ cần con không làm gì sai, Đường thị muốn tìm con gây phiền toái cũng không dễ dàng như vậy."

Còn có một điểm quan trọng nữa mà Ninh Như Ngọc không nói, đó chính là theo quan sát của nàng ở đời trước thì quan hệ giữa Hoắc Viễn Hành và Đường thị không hề tốt như trong tưởng tượng. Đường thị nuôi lớn Hoắc Viễn Hành không sai, nhưng mười bốn tuổi Hoắc Viễn Hành đã vào binh doanh, hàng năm đều không ở nhà, lại là người có tính cách lãnh đạm lạnh lùng, mà Đường thị lại có tâm tư khác ----- Trước kia lúc Hoắc Viễn Hành chưa kế thừa tước vị Vũ An Hầu, Đường thị nhảy nhót lung tung đi khắp nơi hoạt động, chỉ mong Hoắc Nhị lão gia có thể lên làm Vũ An Hầu, đây cũng là nguyên nhân lớn khiến Đường thị thiếu bạc. Sau đó lão Hầu gia qua đời, Hoắc Viễn Hành lại lập công, Hoàng thượng liền trực tiếp đưa tước vị Vũ An Hầu cho Hoắc Viễn Hành kế thừa, lúc này Đường thị mới dừng lại. Dưới tình huống như vậy, quan hệ giữa hai người đó có thể tốt mới lạ đó!

"Con cảm thấy, Hoắc Viễn Hành sẽ đứng về phía con." Ninh Như Ngọc cười híp mắt nói. Dù sao nàng cũng nhìn thấy, Hoắc Viễn Hành tuyệt đối sẽ không đứng về phía Đường thị - người có chủ ý đánh lên tước vị của hắn.

Ngô thị bị những lời này của Ninh Như Ngọc chọc cười, đỡ đầu vai của nàng, cẩn thận đánh giá nói: "Tiểu nha đầu sao lại tự tin như vậy chứ?"

"Dù sao con cũng biết như thế." Ninh Như Ngọc hoạt bát chớp mắt: "Con xinh đẹp đáng yêu thế này, Hoắc Viễn Hành không đứng về phía con thì đứng về phía ai?"

Tiểu cô nương mới biết yêu ngây thơ hồn nhiên, lời nói ra cũng hồn nhiên như vậy, nhưng thực tế lại tàn khốc, bao nhiêu người có tình trải qua năm tháng tôi luyện về sau đều trở thành đôi phu thê bất hòa. Ngô thị ngước mắt nhìn diện mạo xinh đẹp của Ninh Như Ngọc, không đành lòng nói cho nàng biết những thứ này, sợ đả kích lòng tin của nàng, đành phải dụ dỗ nàng nói: "Đúng, Đình Đình của chúng ta xinh đẹp như vậy, không ai đành lòng để cho Đình Đình thương tâm khổ sở."

Nhưng mà ai cũng không ngờ tới là, những gì hôm nay Ngô thị và Ninh Như Ngọc nói, rất nhiều năm sau, thế nhưng có mấy lời đã biến thành sự thật.

Ngày đó, Ngô thị và Ninh Như Ngọc nán lại ở Phật Duyên Tự gần nửa ngày, dùng qua cơm chay trong chùa, lại đến tìm phương trượng chủ trì cầu bùa bình an, sau đó hai người mới trở về phủ.

Đi ra cửa Phật Duyên Tự, Ninh Như Ngọc và Ngô thị đúng lúc gặp phải Đường thị và Đường Linh cũng đang chuẩn bị lên xe ngựa rời đi. Đứng bên cạnh xe ngựa là nam tử có vóc dáng cao, mặt như quan ngọc, thân mặc áo choàng màu xanh đá bằng lụa Hàng Châu, người này không ai khác chính là phu quân đời trước của Ninh Như Ngọc - Hoắc Viễn Thành.

Hoắc Viễn Thành nghe tin Đường thị và Đường Linh trên đường đi dâng hương thì xe ngựa xảy ra sự cố, đúng lúc hắn đang rảnh rỗi liền đích thân tới Phật Duyên Tự đón người.

Trước đây Hoắc Viễn Thành đã từ chỗ Đường thị nghe được chuyện bọn họ ở trên đường gặp được Uy Viễn Hầu phu nhân và Ninh Như Ngọc.

Bây giờ Ninh Như Ngọc và Ngô thị vừa ra Phật Duyên Tự, bọn họ lại gặp mặt. Đường thị thấy Ngô thị liền cười cáo biệt với Ngô thị, Đường Linh lại tươi cười tìm Ninh Như Ngọc nói chuyện. Ninh Như Ngọc biểu tình nhàn nhạt đứng bên cạnh, không hề nhiệt tình như Đường Linh.

Hoắc Viễn Thành đứng bên cạnh, lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Như Ngọc liền bị vẻ đẹp của nàng hấp hẫn, ánh mắt nhìn khuôn mặt Ninh Như Ngọc, tỉ mỉ quan sát nàng.

Một đầu tóc đen xinh đẹp búi thành kiểu Song nha kế, trên búi tóc cắm trâm hoa, đôi mi thanh tú, đôi mắt to sáng ngời xinh xắn, vẻ mặt hồng hào, mũi đẹp miệng nhỏ. Môi nàng như hoa anh đào màu hồng nhạt, thấm nhuần sáng bóng, tựa như bôi mật vậy, mê hoặc người khác muốn nhào tới cắn một cái, muốn nếm thử đôi môi kia rốt cuộc là có mùi vị như thế nào, có thể đem người và đầu lưỡi cùng nuốt xuống hay không?

Hoắc Viễn Thành cảm thán, nếu có thể cưới được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thật là diễm phúc không cạn!

Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Hoắc Viễn Thành phóng tới, Ninh Như Ngọc chán ghét nhíu mày một cái. Trên gương mặt xinh đẹp đã mơ hồ lộ ra vẻ không vui, đời trước nàng cũng đã cảm thụ qua ánh mắt như vậy của hắn.

Năm đó cha nàng từ Tây bắc hồi kinh báo cáo công tác, một lần vô tình quen biết với Hoắc Viễn Thành, bị vẻ ngoài khiêm tốn quân tử của hắn che đậy. Lại bởi vì Hoắc Viễn Thành miệng lưỡi lợi hại, cho rằng hắn là một nhân tài hiếm có, hết sức coi trọng hắn, khi biết Hoắc Viễn Thành chưa có đính hôn, liền có ý gả nàng cho hắn.

Lúc ấy Hoắc Viễn Thành lần đầu tiên đến Khương gia, khi hắn nhìn thấy nàng, cũng có ánh mắt nóng bỏng như vậy. Khi đó nàng không hiểu, không rõ tình cảm nam nữ rốt cuộc là như thế nào, cho rằng Hoắc Viễn Thành nhìn nàng như vậy là thật sự thích nàng. Nào ngờ Hoắc Viễn Thành chỉ là bị vẻ đẹp bên ngoài của nàng hấp dẫn, giống như một người tùy tiện nhìn thấy đồ vật tốt đẹp cũng đều không nhịn được mà ưa thích. Hắn chỉ là thích thưởng thức một vật xinh đẹp mà thôi, tình cảm chân chính thật sự là không có bao nhiêu.

Đáng tiếc cha nàng nhìn người không rõ, nàng cũng ngu ngốc đến đáng thương mới gả cho Hoắc Viễn Thành, một kẻ cặn bả đạo mạo nghiêm trang ngụy quân tử.

Ninh Như Ngọc chán ghét không dứt đối với Hoắc Viễn Thành, hắn còn không chớp mắt mà nhìn nàng chằm chằm, Ninh Như Ngọc quay đầu nói với Ngô thị: "Đại cữu mẫu, chúng ta đi thôi."

Có Hoắc Viễn Thành ở đây, Ninh Như Ngọc không muốn đợi thêm một chút nào nữa, đặc biệt là hắn còn dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn nàng, nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Đời trước nàng yêu hắn bao nhiêu, đời này có bấy nhiêu chán ghét.

Mặc dù thời gian Hoắc Viễn Thành nhìn nàng rất ngắn, nhưng Ninh Như Ngọc không thể chịu thêm được nữa. Thậm chí trong nháy mắt, Ninh Như Ngọc đã hận không thể nhào tới móc mắt hắn ra. Đây là nàng hận hắn, hận đến vô biên vô tận, có thể so với trời cao đất rộng.

Cũng may Ngô thị và Đường thị hàn huyên rất nhanh đã kết thúc, liền gật đầu với Ninh Như Ngọc một cái nói: "Chúng ta đi thôi." Hai người đi sang bên cạnh, một trước một sau leo lên xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ.

Bóng dáng Ninh Như Ngọc rốt cuộc đã biến mất sau rèm xe ngựa, chặn lại tầm mắt của Hoắc Viễn Thành. Dáng người mỹ nhân uyển chuyển bị rèm ngăn cách, cũng không nhìn thấy nữa. Hoắc Viễn Thành có chút thất vọng lại chưa thỏa mãn thở dài một tiếng, dáng người uyển chuyển lay động trước mắt hắn, nhìn đẹp mê người như vậy, không biết ôm vào sẽ có tư vị gì, nếu có thể nhìn nhiều hơn nữa thì tốt rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Như Ngọc: Phi, háo sắc, thật muốn tát chết tên Hoắc Viễn Thành đó!

Hoắc Hoắc: Nương tử cẩn thận đánh sẽ đau tay, để ta tới đánh!