Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 30




✫ Chương 030 ✫

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)

Từ nhỏ đến lớn Ninh Như Trân nhiều lần nghe được Thẩm thị và lão phu nhân La thị oán hận và căm ghét Từ thị, dần dần cũng đã khắc vào trong đầu, nói chuyện cũng rất tùy tiện, mở miệng ngậm miệng đều là nói xấu Từ thị và Ninh Như Ngọc.

Trong ấn tượng của Ninh Như Trân, Từ thị chính là hồ ly tinh mê hoặc lòng người, đặt biệc là mê hoặc nam nhân, nên mới có thể mê hoặc Ninh Khánh An thành bộ dạng hồ đồ như vậy, nhất định phải cưới bà ta, một người yêu nghiệt như vậy vào cửa. Cho dù nháo đến mẹ con không hợp nhau cũng không bỏ qua. Sau đó Từ thị như ý nguyện gả vào Ngụy Quốc Công phủ, tiếp tục xúi giục Ninh Khánh An và lão phu nhân La thị bất hòa, làm hai mẹ con xa cách nhau, Từ thị liền được lợi. Sau nữa Từ thị sinh ra Ninh Như Ngọc, thì càng quá mức, Ninh Như Ngọc có bộ dáng yêu tinh hệt như Từ thị, đi theo Từ thị không học được cái tốt gì, chỉ học được chuyện câu dẫn nam nhân. Đầu tiên nàng ta và Từ gia biểu ca không rõ ràng, sau đó còn có Thẩm gia biểu ca, đúng là đồi phong bại tục. Đáng giận hơn là Ninh Như Ngọc và Từ thị trên không tôn trọng trưởng bối, hay đối nghịch với lão phu nhân La thị, đây chính là đại nghịch bất đạo, nên xử lý theo gia pháp!
Lão phu nhân La thị vốn đã có ý kiến rất lớn với Từ thị, hận không thể gϊếŧ được Ninh Như Ngọc và Từ thị, lại nghe những lời vừa rồi của Thẩm thị và Ninh Như Trân, trong lòng lại giận lên, tay đấm lên ván giường tức giận mắng to: "Năm đó ta đã nói Từ thị chính là hồ ly tinh không thể cưới, cưới vào cửa sẽ gây họa, lão Nhị lại không chịu nghe ta, nhất định phải nháo ầm ĩ với ta mới được. Bây giờ thì tốt rồi, không may bị ta nói trúng rồi. Lão Nhị vì nghiệt nữ Ninh Như Ngọc mà bị dẫn vào cung hỏi chuyện, Từ thị thì chạy mất dạng, đúng là không phải thứ tốt lành gì, nàng ta chính là yêu nghiệt gây họa mà! Năm đó ta kêu lão Nhị không được cưới nàng ta, hắn khăng khăng muốn làm theo ý mình, không chịu nghe lời, bây giờ thì như thế nào? Không phải bị mẹ con Từ thị hại đến tan cửa nát nhà rồi sao... Con của ta, con của ta, sao ngươi lại có mệnh khổ như vậy? Ngươi đối tốt với mẹ con Từ thị, cuối cùng Từ thị lại là tiện nhân nhẫn tâm vô tình, một chút cũng không nghĩ đến tình xưa, ngươi vừa xảy ra chuyện thì nàng ta liền chạy. Nếu hôm nay ngươi xảy ra chuyện không may, ta làm sao mà sống đây..." Nói xong lời cuối cùng thì khóc lớn lên.
Đại phòng và Tam phòng vội vàng tiến lên an ủi, phải nói rất lâu lão phu nhân La thị mới dừng khóc, nhưng trong lòng vẫn không vui như cũ, oán hận đối với Từ thị chỉ có tăng chứ không hề giảm. Lo lắng cho con trai thứ Ninh Khánh An vào cung sẽ gặp nguy hiểm, liền vội vàng nói với Thế tử Ninh Khánh Lương: "Lão Đại, ngươi mau mau nghĩ biện pháp xem. Tìm người quen ở trong cung hỏi thăm một chút, nhìn xem rốt cuộc lão Nhị bây giờ thế nào rồi, cho dù là Ninh Như Ngọc hại chết Lục công chúa như vậy cũng không liên quan gì đến hắn. Phải nghĩ biện pháp cứu hắn ra bình an mới được!"

"Chuyện sao có thể đơn giản như vậy được?" Thẩm thị hừ lạnh một tiếng, không đợi Ninh Khánh Lương mở miệng, giành trước một bước nói: "Ninh Như Ngọc hại chết Lục công chúa, mà thân phận Lục công chúa lại cao quý, cũng không phải là tùy tiện hại chết con chó, con mèo. Coi như là có hại con chó, con mèo đi nữa nếu như bị nha môn tra hỏi, cũng không phải nói vài ba câu là có thể thả ra, cuối cùng thì vẫn phải ra công đường. Huống hồ đây chính là công chúa hoàng gia, Thục phi nương nương chỉ có một nữ nhi duy nhất, dựa theo vinh sủng và địa vị của Thục phi nương nương thì bà ta sẽ tùy tiện bỏ qua hung thủ đã hại chết nữ nhi của mình sao?" Ý Thẩm thị muốn nói chính là Ninh Như Ngọc chạy rồi, Ninh Khánh An thì bị bắt vào cung, chuyện này căn bản là cứu không được nữa, nghe theo số trời đi thôi.
Ninh Khánh An là con trai thứ của lão phu nhân La thị, từ nhỏ đã thông minh, được lão phu nhân La thị hết mực yêu thương, bây giờ xảy ra chuyện, lão phu nhân La thị vô cùng lo lắng, nghe những lời của Thẩm thị liền hoảng sợ: "Nói như vậy chính là không cứu được sao?" Âm cuối cùng của bà phát ra tiếng nghẹn ngào.

Thẩm thị liếc nhìn bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên, không có ý định trả lời. Từ lâu bà đã không thích Nhị phòng, nhất là Ninh Khánh An.

Ninh Khánh An là con trai thứ của lão phu nhân La thị, được lão phu nhân La thị hết mực yêu thương, cho dù con trai lớn thân là Ngụy Quốc Công Thế tử Ninh Khánh Lương cũng phải đứng sang một bên. Đối với chuyện đó Thẩm thị không cam lòng, cảm thấy lão phu nhân La thị quá mức thiên vị. Hơn nữa Ninh Khánh An thông minh giỏi luồn cúi, bây giờ đã là Hộ bộ Thị lang, quan chính Nhị phẩm, đây là vị trí vô cùng quan trọng, lại còn được Cảnh Tuyên Đế coi trọng và tín nhiệm. Mà Ninh Khánh Lương mặc dù được phong là Ngụy Quốc Công Thế tử, nhưng cũng chỉ có cái danh thế tử mà thôi. Đã nhiều năm như vậy, trên triều hắn cũng không có chỗ đứng quan trọng, bây giờ cũng chỉ là một Lễ bộ Viên Ngoại lang, một chút thực quyền cũng không có, so với Ninh Khánh An đúng thật là kém xa. Hàng so với hàng nếu kém hơn thì có thể ném nhưng người so với người thì chỉ có tức chết mà thôi. Thẩm thị sao có thể chịu được.

Trước kia lúc Thẩm thị ở nhà vẫn là một cô nương, cũng là tài nữ xinh đẹp được nhiều người khen ngợi nhưng từ lúc gả vào Ngụy Quốc Công phủ gặp được Từ thị, bà liền không sánh bằng Từ thị. Không phải cứ mặc y phục đẹp, tô son điểm phấn ngâm hai câu thơ thì sẽ là tài nữ xinh đẹp, mỹ nhân ở cốt không ở da. Cho dù Từ thị không làm chuyện gì, chỉ cần đứng trước mặt mọi người, cũng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp. Một loại xinh đẹp từ bên trong lộ ra, vóc dáng uyển chuyển, da mềm như nước, mắt phượng đẹp tuyệt trần. Dường như ông trời cũng đối xử đặc biệt tử tế với Từ thị, mười mấy năm qua cũng không có thay đổi gì, vẫn đẹp giống như năm đó, đẹp đến nỗi khiến người khác ngạt thở, khiến cho Thẩm thị chịu đả kích rất lớn, bà vô cùng tự ti và mặc cảm.

Mà Thẩm thị càng khó chịu hơn là, bà và Ninh Khánh Lương không so bằng Từ thị và Ninh Khánh An thì thôi đi, vậy nữ nhi Ninh Như Trân do bà tự tay nuôi lớn cũng nên mạnh hơn Ninh Như Ngọc một chút. Đáng tiếc là sự thật không được như bà mong đợi, Ninh Như Ngọc hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của Từ thị và tài trí của Ninh Khánh An, cho dù Ninh Như Trân có cưỡi ngựa đi nữa cũng không theo kịp.

Cứ như vậy, oán hận tích lũy một ngày lại một ngày, năm này qua năm khác, Thẩm thị đã sớm chán ghét một nhà Nhị phòng đến tận xương tủy. Mắt thấy Nhị phòng xảy ra chuyện, đúng là rất vừa lòng bà, có quỷ mới nghĩ biện pháp cứu Ninh Khánh An, lão phu nhân La thị đúng thật hồ đồ.

Trong phòng đứng đầy người nhưng không một ai mở miệng ra nói chuyện.

Thẩm thị chính là không muốn cứu Nhị phòng, Thế tử Ninh Khánh Lương cũng rất oán hận với Nhị đệ Ninh Khánh An. Cho tới nay chính kiến của hai người luôn không giống nhau, cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi. Trong quan trường hắn cũng không có nhiều quan hệ tốt bằng Ninh Khánh An, cũng cảm thấy không có bản lãnh có thể cứu được Nhị đệ mình. Trên thực tế hắn chính là không muốn cứu, nếu muốn cứu thì phải đi cầu người khác, cố gắng lấy lòng tạo quan hệ. Hắn quan hệ với người khác đều không giống với Ninh Khánh An, lúc này người ta không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi, vậy mà còn trông cậy vào người khác cứu người, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Một nhà Tam phòng Ninh Khánh Thiện ở Ngụy Quốc Công phủ cũng không có tiếng nói gì. Ninh Khánh Thiện chỉ là một cử nhân bình thường, quan hệ qua lại với người khác lại càng ít hơn, không có ai để có thể cầu cứu.

Lão phu nhân La thị nhìn lướt qua mọi người, thất vọng nói: "Các ngươi không ai nghĩ ra được biện pháp nào sao?"

Tất cả đều chỉ biết cúi đầu, tránh cho lão phu nhân La thị dò xét. Tam phòng Ninh Khánh Thiện và Nhiễm thị là có lòng nhưng không đủ lực, Đại phòng Thẩm thị và Ninh Khánh Lương chính là có mưu tính khác, không ai bằng lòng cầm củ khoai nóng bỏng tay này.

"Lúc quan trọng thì không ai có thể được việc, nuôi các ngươi thì có lợi ích gì!" Lão phu nhân La thị tức giận mắng một câu, vô cùng nhứt đầu, tay đè hai bên huyệt thái dương, đầu đau đến mức sắp nứt ra hỏi Thẩm thị: "Quý phi nương nương là tỷ ngươi, ngươi có thể vào cung cầu Quý phi nương giúp đỡ không?"

"Nương, người muốn hại chết Quý phi nương nương sao?" Thẩm thị nghe vậy hô lên một tiếng, vẻ mặt không vui, kịch liệt phản đối: "Nương, người cũng không phải không biết. Thục phi nương nương ngang ngược, thường xuyên đối nghịch với Quý phi nương nương, bây giờ người muốn con đi cầu Quý phi nương nương, cầu tỷ ấy cứu cha của hung thủ sát hại Lục công chúa, dựa theo tính tình của Thục phi nương nương chắc chắn sẽ không buông tha chuyện này, Thục phi nương nương sẽ qua cho Quý phi nương nương sao? Đừng để đến lúc đó người còn chưa cứu được, ngược lại còn liên lụy đến Quý phi nương nương."

Loại chuyện này tất nhiên là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, người khôn giữ mình. Thẩm thị đã quyết định không giúp, lão phu nhân La thị lại có ý nghĩ hão huyền muốn bà vào cung cầu Quý phi, bà cũng không phải là ăn no rỗi việc, lỡ như liên lụy đến tỷ của bà thì sao? Bà mới không ngốc như vậy, cho dù thế nào cũng sẽ không đáp ứng.

Ninh Khánh Lương nói tiếp: "Nương, lệ nương nói đúng, Quý phi nương nương ở trong cung cũng không dễ dàng gì, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho Quý phi."

"Vậy chuyện này không còn cách nào nữa sao?" Lão phu nhân La thị vừa vội vừa tức, một lần hai lần đều không bớt lo, đúng là làm bà tức chết.

"Nương, chuyện này không phải là chúng ta không muốn giúp, căn bản là chúng ta giúp không được." Có Ninh Khánh Lương đứng về phía Thẩm thị, bà càng có thêm khuyến khích. Đã sớm nhịn một bụng tức, trong đầu thật nhanh nghĩ đến một chuyện, nói chuyện cũng không khiêm nhường nữa, dứt khoát đem chuyện này đẩy ra, nhìn lão phu nhân La thị nói: "Chuyện này có người có thể giúp được."

"Ai?" Lão phu nhân La thị lập tức tỉnh táo lại, giống như là sắp chết đuối liền bắt được một phao cứu mạng.

Thẩm thị nhếch mép một cái: "Nương, sao người lại hồ đồ rồi? Chính là Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành. Hắn là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, lại là con rể tương lai của Nhị lão gia, là vị hôn phu của Ninh Như Ngọc. Người không tìm người cầu hắn giúp đỡ, mà lại kéo chúng con lại đây nghĩ biện pháp, không phải là làm khó cho chúng con rồi sao?"

Ninh Khánh Lương vỗ đùi nói: "Đúng, đúng, phải đi cầu hắn. Một người là vị hôn thê của hắn, một người là nhạc phụ của hắn, không có đạo lý hắn chỉ ngồi nhìn đâu."

"Ta nói chính là ý này." Thẩm thị nói theo.

Thật ra chủ ý này của Thẩm thị chính là có ý đồ riêng. Hôn sự của Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đúng là làm người khác tức đỏ mắt, trong lòng bà cũng vô cùng hâm mộ và ghen tị. Mắt thấy bây giờ Ninh Như Ngọc xảy ra chuyện như vậy, bà chỉ mong hôn sự này không thành được nữa. Với thế lực bây giờ của Hoắc Viễn Hành thì có thể đẩy hôn sự này đi, đừng nói là hôn sự này được ngự ban nên đẩy không được, vậy thì không chắc. Bây giờ Ninh Như Ngọc phạm vào án mạng, hại chết Lục công chúa, chỉ cần Hoắc Viễn Hành không ra tay giúp đỡ, lại đẩy hôn sự này đi, một nhà Nhị phòng xem như xong rồi.

Trước kia lão phu nhân La thị cũng có ý nghĩ muốn lấy lòng Hoắc Viễn Hành, bây giờ nghe thấy Thẩm thị và Ninh Khánh Lương nói như vậy, cũng cảm thấy bọn họ nói có lý. Mắt thấy đúng thật là chỉ có Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành có thể ở trước mặt Cảnh Tuyên Đế nói chuyện trên người khác, liền nói với Ninh Khánh Lương: "Lão Đại, ngươi mau chóng sai người chuẩn bị lễ vật vừa dày vừa nặng, tự mình mang đến Vũ An Hầu phủ một chuyến, nhất định phải cầu Vũ An Hầu giúp đỡ."

"Vâng, bây giờ con lập tức đi ngay." Trước đây Ninh Khánh Lương cũng rất muốn tạo quan hệ với Hoắc Viễn Hành, lần này tuy nói là đi cầu người giúp đỡ, nhưng đó cũng là cơ hội. Hắn lập tức sảng khoái đáp ứng một tiếng, hơn nữa còn nhanh hơn so với ngày thường.

Đáng tiếc, Ninh Khánh Lương hoàn toàn không biết Hoắc Viễn Hành không có ở Vũ An Hầu phủ, hào hứng mang lễ vật đi Vũ An Hầu phủ bái kiến nhưng đáp lại là sự mừng hụt.

Lúc trời sắp sáng Từ thị mới ngồi xe ngựa về tới Uy Viễn Hầu phủ, thời điểm đến Uy Viễn Hầu phủ trời mới vừa sáng. Lúc đó lão phu nhân Dương thị mới vừa thức dậy, ma ma bước chân nhẹ nhàng vào bẩm báo Tứ cô nãi nãi trở về, lão phu nhân Dương thị cũng chỉ có Từ thị là nữ nhi bảo bối, vừa nghe liền biết là Từ thị trở về.

Lão phu nhân Dương thị lúc còn trẻ đi theo Hầu gia vào nam ra bắc, hiểu biết sâu rộng, thầm nói ngày thường nếu như Từ thị trở về cũng sẽ cho người báo tin trước, hôm nay lại trở về đột ngột như vậy, khẳng định là đã có chuyện xảy ra, vội vàng sai người dẫn Từ thị đến Phúc Hạc Đường.

Phúc Hạc Đường là chỗ ở của lão phu nhân Dương thị, Từ thị đi theo Hồng ma ma vào phòng, chậm rãi tiến đến thỉnh an lão phu nhân Dương thị đang ngồi trên giường. Lão phu nhân Dương thị cười kêu Từ thị đứng dậy, lại nói Từ thị đến ngồi bên cạnh.

Từ thị tiến lên, ngồi bên cạnh lão phu nhân Dương thị, nha hoàn dâng nước trà lên, lão phu nhân La thị đánh giá sắc mặt Từ thị, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đúng là không qua được ánh mắt của nương." Từ thị nói: "Xảy ra một chuyện nghiêm trọng."

Lão phu nhân Dương thị nghe vậy, liền nháy mắt với Hồng ma ma ở bên cạnh, để cho Hồng ma ma dẫn hạ nhân trong phòng rời đi. Hồng ma ma hiểu ý, tìm một cái cớ, lệnh cho nha hoàn trong phòng đi theo bà ra ngoài.

Trong phòng không còn người ngoài, lão phu nhân Dương thị mới hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Từ thị hơi nhăn mày, trên mặt lộ vẻ đau buồn, nói: "Hôm qua Lục công chúa ở thư viện Đức Nhã nữ tử bị người hại chết. Nàng ấy trước sau như một luôn gây khó dễ với Đình Đình, thường xuyên tìm Đình Đình gây phiền toái. Hôm qua trước khi Lục công chúa xảy ra chuyện quả thật là Đình Đình và Lục công chúa đã xảy ra mâu thuẫn, Thất công chúa liền cho rằng Đình Đình có liên quan đến cái chết của Lục công chúa, muốn đem Đình Đình về cung giao cho Thục phi và Hoàng thượng xử lý, Đình Đình không theo nên cũng đã xảy ra mâu thuẫn với Thất công chúa. Bây giờ Thất công chúa đã trở về cung đem chuyện này bẩm báo cho Thục phi nương nương và Hoàng thượng biết, chắc là không lâu sau, Hoàng thượng sẽ phái người đến đây hỏi chuyện, chuyện này phải nhanh chóng báo cho ba vị ca ca biết, để còn nghĩ ra cách đối phó."

Lão phu nhân Dương thị nghe xong, lập tức kêu Hồng ma ma đang chờ ở cửa đi vào, phân phó: "Nhanh gọi Quốc công gia, Nhị lão gia, Tam lão gia và các thiếu gia tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn phân phó."

Hồng ma ma nhìn sắc mặt của lão phu nhân Dương thị, cũng biết chuyện này rất quan trọng, nếu không sao lại gọi tất cả gia môn cùng đến nghị sự vào sáng sớm như thế này. Hồng ma ma vội vàng trả lời một tiếng, không dám trì hoãn lâu phân phó người đi thông báo Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng và các thiếu gia tới.

Sau khi nhận được thông báo, ba vị lão gia Từ gia cùng với các thiếu gia đều là người luyện võ, hành động nhanh chóng như sấm rền gió cuốn, nhận được tin tức một chút cũng không trì hoãn, chưa tới một khắc đã đồng loạt đến Phúc Hạc Đường.

Uy Viễn Hầu, Từ Nhị lão gia, Từ Tam lão gia và mấy vị thiếu gia cùng vào phòng, liền thấy Từ thị ngồi bên người lão phu nhân Dương thị, sắc mặt lão phu nhân Dương thị cũng ngưng trọng, liền đoán được đã xảy ra chuyện không tốt.

Uy Viễn Hầu tiến lên phía trước nói: "Nương, người gọi chúng con tới là có chuyện gì?"

"Xảy ra chút chuyện rồi, các ngươi ngồi xuống trước đi rồi nói." Lão phu nhân Dương thị khoát khoát tay, để cho ba người bọn họ ngồi xuống, mấy vị thiếu gia thì đứng ở phía sau bọn họ, tất cả đều an tĩnh chờ lão phu nhân Dương thị lên tiếng.

"Đình Đình xảy ra chuyện..." Lão phu nhân Dương thị rất yêu thương đứa cháu ngoại này, câu nói đầu tiên khi mở miệng cũng là lo lắng cho Ninh Như Ngọc.

Gia môn Từ gia đều kinh ngạc, vội hỏi: "Đình Đình xảy ra chuyện gì?"

Lão phu nhân Dương thị than thở một tiếng, đem chuyện Lục công chúa chết, Ninh Như Ngọc bị liên lụy như thế nào, Thất công chúa vu hãm Ninh Như Ngọc ra sao đều nói lại một lần, sau đó nhìn Uy Viễn Hầu nói: "Lát nữa Hoàng thượng sẽ phái người đến dẫn ngươi vào cung hỏi chuyện, ngươi biết trả lời như thế nào rồi chứ?"

"Nhi tử đã biết." Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí nói.

"Vậy thì tốt." Lão phu nhân Dương thị trầm mặc nói: "Chờ ngươi vào cung, chỉ cần bẩm báo đúng sự thật với Hoàng thượng. Đình Đình là một cô nương tâm địa hiền lành, trạch tâm nhân hậu, không thể hại chết Lục công chúa được. Tuyệt đối không được để Đình Đình vô duyên vô cớ nhận lấy oan ức này."

"Nương, con đã biết. Người yên tâm, con sẽ bẩm báo đúng sự thật cho Hoàng thượng biết, mời Hoàng thượng làm chủ cho Đình Đình." Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí trầm giọng nói.

Vừa nói xong thì có hạ nhân bước nhanh vào bẩm báo trong cung phái Cấm vệ quân tới, nói là muốn vào phủ lục soát.

Nam nhân Từ gia đều là người luyện võ, không chịu được uất ức như vậy, lập tức đứng dậy, tất cả đều trừng mắt, lòng đầy căm phẫn, hét lớn: "Lục soát cái gì mà lục soát, bọn hắn xem Uy Viễn Hầu phủ là nơi nào? Bọn họ dám tùy tiện lục soát sao? Nhìn đao trong tay ta lập tức chém đầu bọn họ!"

Lão phu nhân Dương thị vỗ mạnh bàn một cái, quát lên: "Các ngươi đều ngồi xuống cho ta!"

Lúc này bọn họ mới ngừng hét, nghe lời ngồi xuống. Lão phu nhân Dương thị nhìn về phía người vừa rồi không có hét lên Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí: "Ngươi đi ra ngoài nhìn một chút xem chuyện như thế nào. Nhớ lấy, không được đánh."

"Vâng." Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí đứng lên hành lễ rồi lui ra ngoài.

Qua thời gian uống cạn chén trà, có hạ nhân chạy vào bẩm báo nói: "Hầu gia đi theo Cấm vệ quân vào cung rồi. Lúc đi có dặn nô tỳ thông báo cho lão phu nhân biết, chuyện trong phủ đều giao cho lão phu nhân, mọi người yên tâm."

Lão phu nhân Dương thị im lặng ngồi trên giường, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói với những người còn lại trong phòng: "Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, cùng suy nghĩ phương pháp giải quyết đi, phải sớm bắt được hung thủ, giúp Đình Đình rửa sạch oan khuất."

Tất cả đều nói phải, đặc biệt là ba vị biểu ca của Ninh Như Ngọc, mỗi người đều xoa tay, vô cùng nóng lòng, thề phải bắt được hung thủ thật sự trong chuyện này, phải đem người đánh tới mức cha nương đều không nhận ra.

Trong Càn Nguyên điện, Ninh Khánh An và Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí người trước người sau đều bị Cấm vệ quân dẫn vào cung hỏi chuyện. Cảnh Tuyên Đế ngồi phía sau ngự án, ánh mắt tinh nhuệ nhìn hai người.

Dáng dấp Ninh Khánh An gầy, phong độ nhanh nhẹn, dù cho nữ nhi Ninh Như Ngọc liên quan đến cái chết của Lục công chúa, hắn vẫn có bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ, không kiêu căng cũng không nóng nảy. Cảnh Tuyên Đế hỏi gì hắn đáp đó, một chút cũng không hốt hoảng, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính, hết sức tin tưởng Ninh Như Ngọc, chắc chắc rằng nữ nhi của mình sẽ không gϊếŧ người.

Vóc người Từ Thành Chí cường tráng, dáng người to lớn, đứng ở nơi đó giống như có thể làm đổ tường thành. Toàn thân trên dưới đều có khí tức cường hãn của quân nhân, tính khí lại rất nóng nảy, không bình tĩnh ung dung như Ninh Khánh An. Một người đã chịu đủ những rèn luyện khó khăn vất vả, giờ đây trên mặt tràn đầy tức giận, một chút cũng không chịu được ủy khuất, hết sức bảo vệ cháu ngoại gái Ninh Như Ngọc của mình, khí thế hung hăng muốn Cảnh Tuyên Đế làm chủ cho Ninh Như Ngọc, cho nàng ấy một công đạo.

Hai người trước mắt này, một người là văn thần, một người là võ tướng, đều là thần tử mà Cảnh Tuyên Đế hết sức tín nhiệm từ lúc lên ngôi tới nay. Ninh Khánh An là Hộ bộ Thượng thư mà hắn coi trọng, Từ Thành Chí là một mãnh tướng trấn thủ biên ải, cả hai đều là nhân tài hiếm có, là Cảnh Tuyên Đế cố hết sức lôi kéo mới có thể khống chế được, đây cũng là nguyên nhân Cảnh Tuyên Đế tứ hôn cho Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ----- ý đồ muốn gom hết người mà mình dùng các phương thức lợi ích mới lôi kéo được lại thành một chỗ, như vậy vừa có thể khống chế, vừa có thể thuận tiện ngăn chặn.

Thật ra thì xem xét tình huống trước mắt, trong lòng Cảnh Tuyên Đế cũng không hy vọng Ninh Như Ngọc có liên quan đến cái chết của Lục công chúa. Không hy vọng bởi vì chuyện của Ninh Như Ngọc mà hắn xảy ra hiềm khích với Ninh Khánh An và Từ Thành Chí, hai người này đều vô cùng yêu thương Ninh Như Ngọc. Sở dĩ Cảnh Tuyên Đế gọi hai người bọn họ vào cung hỏi chuyện, một là do Thục phi khóc lóc thỉnh cầu, hai là vì Ninh Như Ngọc đúng thật là đã xảy ra mâu thuẫn với Lục công chúa, về tình về lý hắn cũng phải tìm hiểu tình huống một chút rồi mới định đoạt tiếp được. Lỡ như vì chuyện này mà xảy ra rắc rối, một khi hai người này mất khống chế, tổn thất của hắn so với cái chết của Lục công chúa còn lớn hơn nhiều. Công chúa chết thì còn có thể có lại nhưng văn thần võ tướng đắc lực lại rất khó cầu. Đây không phải là mong muốn của Cảnh Tuyên Đế.

Rất nhanh, Cảnh Tuyên Đế đã có quyết định, hắn nói: "Uy Viễn Hầu yên tâm, đừng nóng nảy. Trẫm tuyên ngươi vào cung chỉ muốn hỏi chuyện liên quan đến Ninh Tứ cô nương thôi, muốn biết cái chết của Lục công chúa có liên quan đến nàng ấy hay không? Đương nhiên mọi chuyện phải tra rõ thì mới có thể chắc chắn được." Sau đó Cảnh Tuyên Đế dời ánh mắt đang nhìn Uy Viễn Hầu chuyển qua nhìn Ninh Khánh An, nói tiếp: "Trẫm sẽ không xử oan bất kỳ người nào, cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ."

Cảnh Tuyên Đế nói ra lời này đúng thật là không dễ dàng gì, xem như là đã nhượng bộ bọn họ nửa bước rồi, Ninh Khánh An cũng không tiện cưỡng cầu thêm cái gì, khom người hành lễ nói: "Hoàng thượng anh minh."

Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí thân là võ tướng, mặc dù tính khí nóng nảy, nhưng không phải là kẻ ngốc. Biểu muội phu nhà mình là người có đầu óc, thông minh mưu trí, tuyệt đối sẽ không để cho Ninh Như Ngọc chịu thiệt, thấy Ninh Khánh An nói như vậy, hắn cũng liền hành lễ nói: "Hoàng thượng anh minh."

"Nếu đã như vậy, hai vị ái khanh tạm thời ở lại trong cung đi. Đợi tra rõ chuyện này, trẫm sẽ tự cho Ninh Tứ cô nương một cái công đạo." Cảnh Tuyên Đế nói.

Đây là cố ý giam bọn họ trong cung sao?

Editor có lời muốn nói: Hôm nay Giao thừa nên đăng hai chương là chương 29 và 30. Ngày mai mùng 1 Tết, Noãn đăng tiếp chương 31, xem như là lì xì cho mọi người nhé. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi!!!