Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 173




Edit: Hanna

Ninh Như Ngọc thầm nghĩ, Nhị hoàng tử không gom đủ bạc cứu tế nạn dân, việc này có vẻ xấu hổ rồi, nhưng với tính tình của hắn thì chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Nhị hoàng tử không nghĩ cách khác ư?” Ninh Như Ngọc hỏi.

Chu Tư Kỳ nghe thế thì càng vui vẻ, cười nói: “Sao hắn lại không nghĩ cách khác được chứ, thậm chí hắn còn nghĩ ra một biện pháp cực kì hay, ép các đại thần trong triều phải quyên góp bạc.”

“Ép quyên góp?” Ninh Như Ngọc giật mình, không thể tưởng tượng nổi tại sao Nhị hoàng tử có thể nghĩ ra biện pháp vụng về như vậy.

“Cũng không hẳn là thế, không biết hắn làm như thế nào để thuyết phục Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng đồng ý biện pháp của hắn, bây giờ hắn yêu cầu các đại thần trong triều phải quyên góp gạo thóc bạc dựa theo chức vị! Không quyên góp bạc thì sai thị vệ tới nhà lục soát, có cái gì thì lấy cái ấy, thậm chí còn viết cả giấy nợ!” Chu Tư Kỳ nói.
“Đây không phải là ép buộc cướp đoạt ư?” Ninh Như Ngọc cảm thấy Nhị hoàng tử bị điên rồi, dám dùng biện pháp này để ép người khác phải quyên góp, đây không phải là đắc tội với các đại thần trong triều một cách triệt để sao, lúc trước Nhị hoàng tử cũng là một người thông minh, nhưng không biết là ai nghĩ ra chủ ý này cho hắn nữa.

“Chính là cướp đoạt đó!” Chu Tư Kỳ gật gật đầu, nói: “Có lẽ Nhị hoàng tử là bị ép cho nóng nảy, hắn tổ chức quyên góp nhiều ngày như vậy mà còn chưa tìm được người sẵn sàng lấy bạc ra, chỉ có thể cứng nhắc tính trên đầu mỗi đại thần. Thật ra ta cũng rất đồng tình với hắn, ngay lúc này mà phải xử lý chuyện nạn dân gặp tai ương thì đúng là hắn xui xẻo. Bây giờ trong thành ngoài thành có rất nhiều nơi gặp tai họa, hàng ngày ta đứng ở lều phát cháo, đều có thể nhìn thấy rất nhiều bá tánh không may gặp tai ương, quần áo rách rưới mỏng manh, trôi dạt khắp nơi, thảm không nỡ nhìn thẳng, chắc Nhị hoàng tử đang sầu đến mức lửa sém lông mày nên mới cuống lên, dưới tình thế cấp bách mới nghĩ ra đối sách ngu ngốc này, nhưng may mắn là đầu óc còn chưa hỏng hoàn toàn, người bị ép quyên góp đều là những đại thần thật sự có bạc, hắn vẫn có lòng tốt buông tha những người có sinh hoạt khó khăn.”
“Cho dù là như vậy, nhưng hắn đã đắc tội hầu hết các đại thần trong triều rồi còn gì.” Chuyện ép buộc người khác quyên góp bạc này, Ninh Như Ngọc có thể tưởng tượng ra trong lòng các đại thần kia có bao nhiêu bất mãn với Nhị hoàng tử, chỉ là hiện tại Nhị hoàng tử được Cảnh Tuyên Đế tín nhiệm, để hắn giúp đỡ xử lý triều chính, bọn họ giận nhưng không dám nói gì, nhưng một khi có cơ hội, chỉ sợ các đại thần này sẽ hận không thể tiến lên mà hung hăng giẫm hắn một chân, giống như Tứ hoàng tử trước kia vậy.

Chu Tư Kỳ ở trong phủ Vũ An Hầu trò chuyện tâm sự với Ninh Như Ngọc một hồi lâu, sau đó hai người lại cùng nhau đi dạo trong hoa viên, dùng bữa trưa. Nàng ấy còn phải đi về lều cháo giám sát việc phát cháo từ thiện nên cáo từ rời đi, trước khi đi, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà lấy một túi lá trà cho nàng ấy cầm đi, Chu Tư Kỳ vui vẻ nhận lấy.
Ninh Như Ngọc đích thân tiễn Chu Tư Kỳ đến trước cửa lớn, đợi nàng ấy ngồi lên xe ngựa, lại nhìn xe ngựa rời đi thì nàng mới trở về Sùng An Đường.

Thời gian còn sớm, Ninh Như Ngọc về phòng ngủ trưa, lúc tỉnh lại đã là một canh giờ sau, nàng nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang ngồi đọc sách ở bàn gỗ bên cạnh.

“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc ngồi dậy gọi chàng một tiếng.

Hoắc Viễn Hành buông quyển sách trên tay, đứng dậy đi đến mép giường, duỗi tay vén mấy sợi tóc rơi xuống mặt nàng sang hai bên tai, nói: “Hôm nay Chu Tư Kỳ đến thăm nàng, nàng có vui không?”

“Chàng đoán xem?” Ninh Như Ngọc không trả lời mà nghịch ngợm hơi lại chàng.

“Ta nghĩ nàng nhất định là rất vui.” Hoắc Viễn Hành ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng ngực.

Ninh Như Ngọc ngấp một cái, mềm mại dựa vào trong lòng ngực chàng, thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng: “Đã lâu không gặp Tư Kỳ, nhìn nàng ấy vui vẻ thì thiếp cũng rất vui, tâm sự với nàng ấy một hồi lâu, cảm giác như trở lại trước kia vậy, trước kia thật tốt.”

Hoắc Viễn Hành véo má nàng một cái, nhíu mày nói: “Hiện tại không tốt à?”

Ninh Như Ngọc ăn đau, vội vàng sửa miệng: “Cũng rất tốt, có chàng lại càng tốt.”

Hoắc Viễn Hành cười khẽ ra tiếng, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ của nàng: “Cái miệng nhỏ thật ngọt.”

Ninh Như Ngọc đấm nhẹ lên người chàng, liếc mắt nhìn chàng một cái.

Hoắc Viễn Hành lập tức cầm tay nàng, không để nàng tiếp tục làm loạn, cũng không cho nàng có cơ hội chạy thoát, nhanh chóng ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng, thương yêu thâm tình hôn lên môi nàng.

Cuối cùng hai người thân mật một hồi lâu ở trên giường, Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành đè trên giường, mềm mại vô lực xin tha, người nào đó vừa hóa thân thành sói đói được ăn uống no đủ, cảm thấy mỹ mãn mà lau khóe miệng, nhìn da thịt trắng nõn lộ ra ngoài chăn của nàng, yết hầu lăn lộn lên xuống, cưỡng ép bản thân kéo chăn qua rồi đắp lên người nàng, thầm nhắc nhở nhiều lần trong đầu nàng đang có thai, sợ thân thể của nàng không chịu nổi, mới không làm thêm một lần nữa.

Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành lăn lộn đến thảm, đến lúc dùng bữa tối cũng chưa thể bò dậy từ trên giường, cuối cùng Hoắc Viễn Hành sai người đưa bữa tối vào trong phòng, chàng ôm nàng lên, tự mình bón cơm cho nàng.

“Thiếp muốn ăn thịt.”

“Được, ăn thịt.”

“Thiếp muốn uống canh.”

“Canh gà hầm nhân sâm, mùi vị rất ngon, nàng ăn nhiều một chút.”

……

Nháy mắt đã tới ngày trừ tịch cuối năm, nhiều ngày nay Hoắc Viễn Hành quản gia xử lý mọi việc trong phủ thay Ninh Như Ngọc, xử lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp, nơi nơi trong phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng phấn khởi.

Sáng sớm, Hoắc Viễn Hành đã nói với Ninh Như Ngọc: “Hôm nay là trừ tịch, lát nữa ta đi cùng nàng trở về thăm nhạc phụ, nhạc mẫu nhé.”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Ninh Như Ngọc cảm động không thôi, ôm lấy cánh tay Hoắc Viễn Hành, nói: “Minh Tông, cảm ơn chàng.”

Hoắc Viễn Hành vuốt mái tóc dài của nàng, khóe miệng ngậm ý cười, nói: “Vậy nhanh chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta cùng đi.”

Ninh Như Ngọc thật sự rất vui mừng, thò mặt lại gần hôn một cái lên mặt Hoắc Viễn Hành: “Chúng ta trở về thăm cha nương thiếp, liệu tổ mẫu có thể không vui không?”

Hoắc Viễn Hành nói: “Không đâu, ta đã nói trước với tổ mẫu rồi, bà cũng đồng ý, chúng ta trở về trải qua ngày trừ tịch với nhạc phụ nhạc mẫu trước, chạng vạng tối lại quay về hầu phủ cùng tổ mẫu trải qua lễ trừ tịch, không phải vẹn cả đôi đường sao?

“Ý này rất hay, Minh Tông, chàng tốt quá!” Ninh Như Ngọc giơ ngón tay cái lên khen ngợi chàng.

……

Một canh giờ sau, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ngồi lên xe ngựa đến Ninh phủ, xe ngựa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, rất nhanh đã tới đường lớn.

Trên bầu trời bông tuyết rơi xuống không ngừng, rơi trên mặt đất rồi tan thành nước, đoạn đường phía trước bị tuyết phủ kín cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chất đống sang hai bên đường, bùn đất hỗn hợp, đen trắng lẫn lộn, nhìn bẩn không chịu nổi.

Có rất ít người còn đi lại trên đường, cho dù phải ra ngoài làm gì thì cũng đều vội vàng làm xong rồi chạy về nhà, chỉ còn một số ít những người ăn mặc mỏng manh đơn bạc, dáng vẻ nghèo khổ cầm bát mẻ đi về một hướng.

“Phía trước đang phát cháo à?” Ninh Như Ngọc nhìn thấy tình hình trên đường qua khe cửa sổ, mở miệng hỏi.

Hoắc Viễn Hành nhìn thoáng qua, nói: “Phía trước là lều cháo do hầu phủ chúng ta và trưởng công chúa Tuệ Di dựng lên.”

Ninh Như Ngọc gật gật đầu.

Xe ngựa tiếp tục chạy thẳng về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một lều phát cháo vô cùng đông đúc, ba nồi cháo to đang bốc hơi nghi ngút, mấy tráng hán phụ trách nấu cháo, mười mấy người khác đang phụ trách duy trì trật tự, còn có mấy phụ nhân đang múc cháo phát cháo, người cầm chén chờ đợi xếp thành hàng dài, trong đó không thiếu người già và trẻ nhỏ, đều là bá tánh nghèo khổ bị tuyết lớn gây thiệt hại.

“Thật đáng thương.” Ninh Như Ngọc nhìn bọn họ, không khỏi nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, kễ mẫu bắt nàng đứng trên nền tuyết, phạt không cho nàng ăn cơm, nàng bị bỏ đói một bữa đã thấy rất khó chịu, cũng hiểu đó là cảm giác như thế nào, hơn nữa lúc trước nàng có khổ, cũng không khổ bằng bá tánh nghèo đói gặp tai họa hiện tại, người già và trẻ nhỏ là đáng thương nhất.

Hoắc Viễn Hành không nói gì, ôm nàng vào trong lòng ngực, lẳng lặng ôm chặt nàng.

Có một số việc, bản thân chàng cũng không thể làm gì được, cho dù muốn thay đổi, cũng là lòng có dư mà lực không đủ.

Xe ngựa rất nhanh đã đi qua lều cháo, hai người trong xe ngựa lâm vào trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Như Ngọc nghe được giọng nói oán giận truyền tới từ trên đường lớn, trong đó có một giọng nói thô ráp: “Ngưu bá, ngươi đừng đi phía trước nhận cháo nhé, đó là lều cháo do Nhị hoàng tử chủ trì, đấy đâu phải là cháo, căn bản chính là nước trắng bỏ thêm mấy hạt gạo mà thôi, ăn không đủ no, còn không bằng đi thêm vài bước chân tới đằng kia xếp hàng, là do trưởng công chúa Tuệ Di dựng lều cháo đấy, cắm chiếc đũa còn không đổ, ăn một bát bằng mấy bát trước kia chúng ta từng ăn, ta chưa bao giờ được ăn cháo ngon như vậy đâu.”

Người bị gọi là Ngưu bá có giọng nói già nua: “Bên kia xa quá, ta chỉ còn một chân, đi qua đi lại rồi đứng xếp hàng, đến lượt ta thì làm gì còn cháo.”

“Không đâu, ở đấy nấu cháo cả ngày đấy, ba nồi cháo to liên tục nấu không ngừng nghỉ, đảm bảo ngươi đi tới vẫn có thể nhận cháo, người đi cùng ta đi.” Người nọ khuyên.

“Thật sự tốt thế à?” Ngưu bá cỏ vẻ không tin.

“Đương nhiên, ta từng nhận cháo ở bên kia rồi, ta lừa ngươi làm gì?” Người nọ đắc ý trả lời.

Ngưu bá lại nói: “Ngươi nói bọn họ nấu cháo vừa nhiều vừa ăn ngon, thế nhỡ có người lấy nhiều lần thì sao, những người phát cháo làm việc tốt chẳng phải là mệt lử à?”

Người nọ nghe xong thì cười ha ha: “Việc mà người còn nghĩ ra thì người khác không nghĩ ra chắc? Mấy quý nhân đó đều là người thông minh hơn chúng ta nhiều, có người chuyên môn phụ trách kiểm tra đấy, ta đã từng nhìn thấy có người nọ định lừa nhận cháo nhiều lần nhưng bị người phụ trách kiểm tra phát hiện, sau đó chính người nọ cũng xấu hổ mà xám xịt mặt chạy đi.”

“Hoá ra là như thế!” Ngưu bá cảm khái nói: “Xem ra bọn họ thật sự quan tâm tới chúng ta.”

“Nói nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc ngươi có muốn đi không hả?” Người nọ sốt ruột nói: “Nếu còn không đi thì phải xếp tít phía sau đấy.”

“Đi, đương nhiên phải đi, chạy nhanh lên, chạy nhanh lên.” Ngưu bá vội vàng trả lời một tiếng, nhanh chân chạy ra phía trước.

Trong xe ngựa, Ninh Như Ngọc nghe được hai người nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành: “Chúng ta làm một chuyện tốt, nhưng có thể giúp đỡ rất nhiều người cần được giúp đỡ.”

Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, nói: “Chúng ta còn có thể giúp đỡ càng nhiều người.”

Khi nói chuyện, xe ngựa đã đến lều cháo do Nhị hoàng tử dựng lên, chỉ có vài người lo liệu việc nấu cháo, một cái nồi bốc khói nghi ngút, một cái nồi khác đang đun nước sôi, bên ngoài có không đến mười người đợi nhận cháo, bát cháo mà còn có thể chiếu ra bóng người.

“Không phải Nhị hoàng tử lấy được bạc rồi ư? Tại sao lại nấu cháo như thế kia?” Ninh Như Ngọc nhíu mày nói.

Hoắc Viễn Hành cong khóe môi, nói: “Bạc thì cưỡng ép được không ít, nhưng lại không cản được người muốn kiếm lời vào túi riêng!”

“Bạc để cứu tế mà còn tham được, đúng là quá đáng!” Ninh Như Ngọc tức giận nói.

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, tức giận vì việc này thì không đáng.” Hoắc Viễn Hành trấn an nàng, vẻ mặt cao thâm, nói: “Nàng yên tâm đi, loại người tham bạc này thì đều không có kết cục tốt!”