Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Mặc dù Ninh Như Ngọc không đoán trúng toàn bộ, nhưng những gì nàng đoán cũng cách sự thật không xa. Hoắc Viễn Hành hành động như vậy đúng thật là muốn trả thù Tứ hoàng tử, ai kêu hắn ở trong tối muốn gϊếŧ vị hôn thê của hắn chứ?
Đây cũng tính là Hoắc Viễn Hành bảo vệ Ninh Như Ngọc đi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Như Ngọc liền cảm thấy vui vẻ và ấm áp. Nàng nhìn lại, thật ra thì Quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành này cũng không phải là máu lạnh vô tình như lời đồn bên ngoài! Ít nhất đối với vị hôn thê là nàng thì vẫn đủ tốt, vị hôn phu là hắn xem như cũng đạt yêu cầu!
Đời trước nàng gả cho Hoắc Viễn Thành, cứ nghĩ là Hoắc Viễn Thành là một chính nhân quân tử. Hai người thành hôn năm năm, nàng cùng Hoắc Viễn Thành tương kính như tân, trước mặt hay sau lưng người khác cũng xem như là ân ái. Cho dù là bà bà Đường thị thỉnh thoảng hay tìm nàng gây phiền toái, than phiền nàng thành hôn năm năm rồi cũng không sinh được hài tử, Hoắc Viễn Thành cũng sẽ bảo vệ nàng.
Khi đó trong lòng nàng vô cùng cảm kích Hoắc Viễn Thành, cảm thấy có thể gả cho một phu quân như vậy xem như mình may mắn.
Ai ngờ được loại hạnh phúc này là giả. Sau khi nàng bị người khác bóp cổ chết, linh hồn nàng lưu lại Nhị phòng Vũ An Hầu phủ, thấy được bộ dạng hư tình giả ý của Hoắc Viễn Thành cùng Đường thị, nàng mới tỉnh ngộ. Thì ra nàng chẳng hay biết gì cả, mà phu quân tốt của nàng là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, hèn hạ dơ bẩn, bà bà Đường thị cũng là loại người hai mặt, trong ngoài không đồng nhất.
*Bà bà ở đây là chỉ mẹ chồng.
Sống lại một đời, nàng trở thành Ninh Như Ngọc, biến thành tức phụ của Hoắc Viễn Hành, mặc dù cảm tình của hai người bọn họ không hình thành trên cơ sở thấu thiểu lẫn nhau, nhưng nếu đã được tứ hôn, tương lai cũng sẽ thành phu thê, quan hệ này cũng không thay đổi được, vậy cũng hỉ có thể hy vọng mọi chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nàng sẽ không bởi vì quan hệ với Hoắc Viễn Thành mà có thành kiến, đối xử không công bằng với Hoắc Viễn Hành. Nhưng cũng hy vọng Hoắc Viễn Hành là chính nhân quân tử, không muốn hắn giống như Hoắc Viễn Thành trong ngoài không đồng nhất, dơ bẩn hèn hạ.
Có điều theo như tình hình trước mắt, xem ra Ninh Như Ngọc rất hài lòng với Hoắc Viễn Hành.
Ninh Như Ngọc im lặng ngồi bên cạnh ăn vải xong, thấy Từ thị và Ninh Khánh An đã nói xong, liền đưa hai người bọn họ mỗi người một quả: "Cha, nương, hai người ăn vải đi."
"Cảm ơn Đình Đình, Đình Đình thật ngoan." Trên mặt Ninh Khánh An lộ ra nụ cười ấm áp, cười ha hả nhận lấy quả vải.
"Nương, người cũng ăn đi." Ninh Như Ngọc lột vỏ sau đó đưa đến miệng Từ thị. Từ thị há miệng, cúi đầu cắn một cái, nhai cẩn thận, vị ngọt trong miệng tản ra, trên gương mặt trắng nõn là nụ cười thỏa mãn.
"Đình Đình, con cũng ăn đi." Từ thị ăn xong, liền lấy một quả vải lột ra đưa tới bên miệng Ninh Như ngọc.
Ninh Như Ngọc lắc đầu một cái, đưa tay đẩy trở về, cười nói: "Vừa rồi lúc hai người nói chuyện, con đã ăn hai quả rồi. Nương, người ăn đi."
"Nương cũng đã ăn hai quả rồi." Từ thị ôn nhu cười: "Đây là Vũ An Hầu đưa đến cho con, con mau ăn đi."
"Không cần đâu, con đã ăn đủ rồi." Ninh Như Ngọc nghiêng đầu, thấy Ninh Khánh An mặt đầy vui vẻ nhìn các nàng, liền nói; "Nếu không thì cho cha ăn đi, cha mới ăn một quả."
"Không cần..."
Ninh Khánh An định cự tuyệt liền bị Ninh Như Ngọc cắt lời: "Cha, người vất vả rồi, quả này liền cho cha ăn, coi như là nữ nhi hiếu kính người."
Ninh Khánh An cũng không cự tuyệt nữa, mỉm cười ăn vải.
Cuối cùng còn dư lại ba quả, mỗi người ăn một quả, vui vẻ hòa thuận, bầu không khí ấm áp hài hòa, một nhà hạnh phúc.
...
Vũ An Hầu phủ, mấy ngày trước Hoắc Viễn Hành vô cùng bận rộn, đêm khuya hôm qua mới thu thập được đủ tội chứng của Tứ hoàng tử. Sáng sớm hôm nay, trước mặt văn võ bá quan đem tất cả tội chứng bẩm báo cho Cảnh Tuyên đế, làm cho Cảnh Tuyên đế và Tứ hoàng tử trở tay không kịp, Cảnh Tuyên đế muốn thiên vị Tứ hoàng tử cũng không được, ngay tại đó liền xử phạt Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử bị cấm túc, ác nô trong phủ hắn bị giam, kết quả này so với kết quả mà Hoắc Viễn Hành tính toán lúc ban đầu hoàn toàn kém quá xa, có điều cũng không sao. Hiện giờ Tứ hoàng tử gặp xui xẻo, mấy hoàng tử khác nhất định sẽ nhân cơ hội đạp lên một cước, hắn cũng chỉ cần đứng bên ngoài thêm dầu vào lửa một chút là được.
Hoắc Viễn Hành ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau, nghe được bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, hắn mở mắt ra, nhìn về phía cửa, cất giọng nói: "Ai ở bên ngoài?"
"Là nô tỳ." Trần ma ma ở bên ngoài vội vàng trả lời.
Hoắc Viễn Hành nhíu mi tâm, nói: "Vào đi."
Trần ma ma cung kính bước vào, hướng Hoắc Viễn Hành hành lễ, cười bẩm báo nói: "Nô tỳ theo sự phân phó của Hầu gia đem vải Quải lục đưa đến Ngụy Quốc Công phủ cho Ninh Tứ cô nương. Ninh Tứ cô nương sau khi ăn xong liền khen ngon, còn rất thích, nói nô tỳ chuyển lời đến Hầu gia, đa tạ Hầu gia quan tâm."
Nghe vậy, trên gương mặt lãnh đạm của Hoắc Viễn Hành cũng không có biểu tình gì chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không có lời gì khác.
Trần ma ma ở bên cạnh hầu hạ Hoắc Viễn Hành nhiều năm, là lão nhân bên cạnh Hoắc Viễn Hành, vô cùng hiểu tính tình của hắn. Quan sát sắc mặt của hắn một chút, thấy trên mặt hắn biểu tình tốt, nên tiếp tục đánh bạo nói: "Dáng dấp của Ninh Tứ cô nương xinh đẹp, nô tỳ sống mấy chục năm chưa thấy ai đẹp như nàng. Cô nương cười lên mi mắt cong cong, nhìn một cái liền khiến cho tâm tình của người khác cũng thoải mái theo, tính tình cũng rất tốt, ôn hòa nhưng không nhu nhược, sẽ không để cho người khác tùy tiện khi dễ, là một cô nương tốt."
Câu này của Trần ma ma là sau khi thấy tình hình giữa Ninh Như Ngọc và lão phu nhân La thị, sau đó mới đưa ra kết luận như vậy. Ngụy Quốc Công phủ lão phu nhân La thị rõ ràng không vui khi nhìn thấy Ninh Như Ngọc, có thể thấy Ninh Như Ngọc cũng rất đúng mực, không để cho lão phu nhân La thị chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, cũng chỉ có cô nương tính tình như vậy mới có thể thích hợp ở lại Vũ An Hầu phủ, làm Vũ An Hầu phu nhân.
"Ma ma." Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi hơi nhiều lời rồi."
Trần ma ma dừng một chút, vội vàng cáo lỗi với Hoắc Viễn Hành: "Là nô tỳ nhiều lời."
"Ngươi ra ngoài đi." Trên mặt Hoắc Viễn Hành không có bất kỳ biểu hiện gì, lãnh đạm giống như bình thường, mặt nạ bên trái hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng cho Trần ma ma lui ra ngoài.
"Nô tỳ cáo lui." Trần ma ma hành lễ với Hoắc Viễn Hành sau đó lui ra ngoài.
Đến khi Trần ma ma rời đi, Hoắc Viễn Hành mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Hắn mở cửa sổ, nhìn ra ngoài sân, nắng chiều chiếu xuống sân viện, thắp sáng một mảnh u ám nơi xó xỉnh.
Vừa nhấc mắt, liền thấy vóc người đàn ông đi từ cửa vào. Người kia mặc áo choàng xanh nhạt, ám văn đoàn hoa bằng chỉ bạc, bên hông đeo ngọc bội, khí chất nho nhã ôn hòa. Người này không phải ai khác mà chính là Đại ca hắn Hoắc Viễn Thành.
Lúc này trên mặt Hoắc Viễn Thành lộ ra vẻ giận dữ, bước vội tới, tiểu tư vội vàng hành lễ. Hắn tức giận đẩy cửa phòng ra, đi thẳng vào trong phòng, tới trước mặt Hoắc Viễn Hành, lới tiếng trách mắng: "Tại sao ngươi phải làm như vậy? Tại sao ngươi phải hại Tứ hoàng tử? Tứ hoàng từ và ta quen thân nhiều năm, tình như thủ túc. Thời điểm ngươi ở biên ải làm tướng, hắn ở trong triều cũng rất bảo vệ ngươi, nếu không ngươi cho là ngươi có thể an ổn làm Trấn Bắc tướng quân như vậy sao? Ngươi làm như vậy chính là bất nhân bất nghĩa!"
Hoắc Viễn Hành thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Hoắc Viễn Thành, giọng nói lạnh như băng, không mang theo chút cảm xúc nào: "Đại ca nói xong chưa? Nếu như nói xong rồi thì mời Đại ca ra ngoài!"
"Ngươi..." Hoắc Viễn Thành bị Hoắc Viễn Hành làm cho tức giận, tay chỉ vào Hoắc Viễn Hành mắng: "Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa!"
"Mời Đại ca trở về." Hoắc Viễn Hành lãnh đạm, một câu thừa thải cũng không muốn nói.
"Ngươi..." Hoắc Viễn Thành giận đến run người, xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh, hất cằm nói: "Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ không đi!"
Hoắc Viễn Hành liếc mắt một cái, quay đầu trở lại không để ý tới hắn nữa.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Hoắc Viễn Thành đợi đã lâu cũng không đợi được câu trả lời của Hoắc Viễn Hành, bản thân cũng cảm thấy có chút lúng túng, vừa rồi hắn bày ra bộ dạng không có được lời giải thích liền không đi, bây giờ muốn đi cũng đi không được, chỉ có thể ngồi trên ghế suy nghĩ biện pháp tìm cho mình một bậc thang để đi xuống.
Ngay tại lúc này, Hoắc Viễn Hành đột nhiên xoay người lại, con ngươi đen nhánh như đầm sâu nhìn chằm chằm Hoắc Viễn Thành, khóe miệng khinh miệt nhếch lên một cái, lạnh lùng nói: "Ban đầu ngươi cùng Tứ hoàng tử âm mưu hạ độc Ninh Như Ngọc, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"