Bạch Chỉ mở mắt ra, hoảng sợ nhìn thấy cái bóng màu trắng ở trước mắt, vươn cánh tay với móng tay sắc nhọn về phía nàng ta như muốn lấy mạng nàng ta, bóng trắng kia cúi đầu, tóc rối tung xõa xuống dưới, che khuất hơn nửa khuôn mặt, luôn miệng kêu đền mạng cho ta, đền mạng cho ta……
Nàng ta sợ tới mức liên tục trốn ra phía sau, cả người run rẩy, kinh hoảng thất thố mà hét lên: “Không phải ta, không phải ta, ngươi đi tìm kẻ hại ngươi đi!”
“Là ai làm hại ta, nói, là ai làm hại ta?” Cuối cùng bóng trắng kia cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt màu xanh đen, đôi mắt trợn lên, lẳng lặng nhìn nàng ta, là biểu tình muốn lấy mạng nàng ta.
Bạch Chỉ co người rúc vào góc tường, căn bản không dám liếc mắt nhìn bóng trắng kia một cái nào, thân mình run lẩy bẩy: “Là Đường thị, là Đường thị, ngươi đi tìm Đường thị mà báo thù, đừng tìm ta, đừng tìm ta, hu hu hu……”
Phòng chứa củi chỉ còn lại âm thanh sợ hãi khóc lóc cầu xin của Bạch Chỉ, hồi lâu chưa truyền đến tiếng vang ở phía sau, Bạch Chỉ trốn tránh một lúc lâu, mới dám chậm rãi quay đầu lại, phía sau một mảnh yên tĩnh, làm gì có cái bóng màu trắng nào, nàng ta lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Sau nửa đêm, Bạch Chỉ ôm người súc ở góc tường, cảnh giác nhìn bốn phía, trợn mắt tới tận bình minh, cũng không dám ngủ nữa, chỉ sợ một khi nhắm mắt, quỷ hồn của Khương Uyển Ngọc lại chạy ra tìm nàng ta đòi mạng, nàng ta bị dọa vỡ mật, toàn thân ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, trong đầu không có dư sức đi tự hỏi tính chân thật của chuyện này.
Thật vất vả mới đợi đến hừng đông, cuối cùng ngoài cửa truyền đến động tĩnh, đó là người trông giữ nàng ta, nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, Bạch Chỉ mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hơi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát.
Một canh giờ sau, Bạch Chỉ thật sự đói không chịu nổi nên tỉnh lại, bụng vẫn liên tục kêu lục bục lục bục.
Suốt một đêm đều rúc người ở góc tường, cả người Bạch Chỉ vừa đau vừa nhức, hai đùi vẫn luôn cuộn tròn, đã sớm mất đi cảm giác, hai tay chống lên đống củi bên cạnh mà gian nan đứng lên, hai chân như có ngàn vạn con kiến đang không ngừng gặ.m cắn, đau như bị kim châm, khổ sở đau đớn nói không nên lời, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong miệng liên tục r.ên rỉ ra tiếng, hai tay chống vào trên vách tường, gian nan di chuyển.
Từ trong góc tường đi tới cửa, Bạch Chỉ mất sức lực rất lớn, ước chừng lăn lộn mất thời gian uống một chén trà nhỏ, cuối cùng mới tới nơi.
Hai tay nàng ta túm lấy cánh cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời bắn vào trong mắt nàng ta khiến nàng ta đau đớn nheo mắt lại, một hồi lâu mới thích ứng được.
Có một hạ nhân đứng bên ngoài cửa, là hạ nhân làm việc nặng nhọc bẩn thỉu mà trước kia nàng ta cực kỳ khinh thường, nhưng hiện tại nàng ta lại không thể không cầu xin hắn, cầu hắn cho nàng cơm ăn.
“Cầu ngươi, cho ta một cái màn thầu đi, ta đói quá.” Bạch Chỉ nói với hạ nhân kia.
Hạ nhân nhìn xuyên qua khe cửa mà đánh giá nàng ta, trong mắt lộ ra sự cười nhạo và trào phúng, bò lên giường của chủ tử, làm tiểu thϊếp thì thế nào, còn không phải vẫn rơi xuống kết cục như hiện giờ sao, đầu bù tóc rối, làm gì có uy phong ngày xưa, vì thế làm người ấy, vẫn nên thành thật làm đúng bổn phận mới tốt, không nên sinh ra tâm tư không nên có, vốn chính là nô tài, không cần học kẻ khác muốn leo lên cành cao, lúc ngã xuống thì chẳng là cái thá gì.
Hạ nhân trông cửa vẫn không hé răng, chỉ là ý cười nhạo kia, vẻ mặt cười lạnh hung hăng kí.ch thích Bạch Chỉ, nhưng bụng thật sự quá đói, nàng ta đã nhiều năm chưa cảm thụ lại cảm giác dằn vặt này, dường như trở về mười mấy năm trước, về cái ngày đói khổ trong trời đông giá rét lạnh lẽo, tự tôn gì đó làm sao quan trọng bằng việc có thể lấp đầy bụng, nàng ta cắn chặt răng, lại một lần nữa ăn nói khép nép với hạ nhân trông cửa, cầu hắn cho nàng ta một chút thức ăn.
Nhưng hạ nhân trông cửa chỉ nghe sai bảo, lo trông giữ nàng ta cho tốt, cũng không ai nói không cho nàng ta ăn, bỏ đói nàng ta đến chết, sau khi Bạch Chỉ khổ sở cầu xin một lần nữa, hạ nhân trông cửa vẫn thưởng cho nàng ta một cái màn thầu vừa lạnh vừa cứng.
Nhưng có màn thầu còn tốt hơn không có, Bạch Chỉ bắt được màn thầu thì lập tức ăn ngấu ăn nghiến mà gặm cắn, màn thầu quá cứng, lại không có nước, màn thầu cứng mắc nghẹn trong cổ họng khiến nàng ta phải gian nan nuốt xuống từng ngụm một, nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Ký ức quay về mười mấy năm trước, Khương Uyển Ngọc lấy bạc mua lại nàng ta, đó là một ngày tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh đến thấu xương, cuối cùng nàng ta cũng có người mua, là Khương Uyển Ngọc mua nàng ta, cứu mạng nàng ta, nàng ta không bao giờ phải đi theo kẻ buôn người chịu khổ chịu tội. Nhưng bởi vậy mà Khương Uyển Ngọc bị kế mẫu cắt xén bạc tiêu dùng hàng tháng, một đoạn thời gian rất dài từ đó về sau, nàng ta chỉ có thể đi theo Khương Uyển Ngọc gặm màn thầu. Lúc ấy màn thầu ăn cũng không ngon, nhưng vẫn có thể ăn ra mùi vị của hạnh phúc. Nàng ta cũng cảm kích Khương Uyển Ngọc từ tận đáy lòng, thề phải hết mình hết dạ hầu hạ nàng ấy cả đời.
Vậy quan hệ giữa nàng ta và Khương Uyển Ngọc, rốt cuộc là bắt đầu thay đổi từ khi nào? Là từ khi nào trở nên hoàn toàn thay đổi?
Bạch Chỉ vừa gặm màn thầu vừa chảy nước mắt, cố gắng hồi tưởng quá khứ, thật nhiều năm, mười mấy năm, nàng ta đã sắp không nhớ rõ, lúc trước vì sao nàng ta lại tuyệt tình phản bội nàng ấy như vậy?
Bên kia, tại Sùng An Đường, khi Ninh Như Ngọc tỉnh lại, Hoắc Viễn Hành đã không còn ở đây, Bích Hà đang ở gian ngoài nghe được động tĩnh, dẫn theo nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng thức dậy.
“Hầu gia đâu?” Ninh Như Ngọc hỏi.
Bích Hà nói: “Hầu gia đi tới nơi luyện võ.”
“Chàng đi bao lâu rồi?” Lúc trước Ninh Như Ngọc ngủ quá say, ngay cả Hoắc Viễn Hành thức dậy khi nào nàng cũng không biết.
“Khoảng một canh giờ.” Bích Hà trả lời.
Ninh Như Ngọc nói: “Chắc Hầu gia sắp trở lại, đã chuẩn bị cái gì để ăn sáng rồi?”
Bích Hà kể lại lời Hoắc Viễn Hành sai bảo: “Khi Hầu gia thức dậy đã sai phòng bếp làm bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao nhỏ, sủi cảo tôm, cháo tổ yến, còn có một hai món ăn kèm.”
Khi đang nói chuyện, Hoắc Viễn Hành đã quay lại, Ninh Như Ngọc vội đứng lên đón chàng: “Hầu gia, chàng đã trở lại.”
Trên người Hoắc Viễn Hành đều là mồ hôi, nói: “Ta đi rửa mặt trước.”
“Thϊếp lấy quần áo cho chàng.” Ninh Như Ngọc nói xong rồi xoay người đi vào nội thất.
Hạ nhân mang nước ấm đến phòng tắm, Hoắc Viễn Hành cất bước đi qua đó, trong chốc lát Ninh Như Ngọc cầm quần áo, trực tiếp mang vào trong.
Khi Hoắc Viễn Hành tắm rửa xong ra ngoài, đồ ăn sáng đã mang lên bàn, Ninh Như Ngọc ngồi trên giường đọc sách, thấy chàng ra ngoài thì đứng lên, đi ra phía trước giúp chàng sửa sang lại quần áo, treo ngọc bội lên bên hông.
Một lát sau, thu thập thỏa đáng, hai người ngồi xuống ăn cơm, Ninh Như Ngọc ăn rất chậm, Hoắc Viễn Hành ăn rất nhanh, Ninh Như Ngọc mới ăn xong một cái bánh bao nhỏ, Hoắc Viễn Hành đã ăn được ba cái, nhưng cuối cùng hai người lại cùng nhau buông bát đũa, mấy món ăn trên bàn, Ninh Như Ngọc ăn một phần tư, Hoắc Viễn Hành ăn ba phần tư, hai người ăn gần hết.
Cơm nước xong, Hoắc Viễn Hành đi với Ninh Như Ngọc tới thỉnh an lão phu nhân Khương thị, Khương thị cũng biết việc Đường thị sai Bạch Chỉ và nữ đầu bếp làm những chuyện kia, vì vậy dùng những lời lẽ tốt đẹp trấn an Ninh Như Ngọc một hồi, khuyên giải an ủi nàng một phen.
“Khiến cháu vất vẻ nhiều ngày rồi.” Khương thị nói: “Ta á, già rồi, về sau cái phủ này vẫn phải dựa vào cháu và Minh Tông, nhị phòng bên kia đành phải nhờ các cháu coi chừng nhiều hơn một chút, một bút không viết ra được hai chữ Hoắc, nói như thế nào thì cũng là người một nhà.”
Ninh Như Ngọc có thể lý giải được cách làm của Khương thị, nhưng không đồng nghĩ với việc nàng rất tán đồng, nhìn chung Khương thị muốn bảo vệ toàn bộ phủ Vũ An Hầu, coi chừng người nhị phòng, đó là vì bà cảm thấy đây là một đại gia đình, nhưng đứng ở góc nhìn của Ninh Như Ngọc, nhị phòng hố nàng và Hoắc Viễn Hành như vậy, dù sao thì nàng cũng không thể thích nổi.
Từ trong phòng của lão phu nhân Khương thị đi ra ngoài, Ninh Như Ngọc trầm mặc đi bên cạnh Hoắc Viễn Hành, vẻ mặt buồn bực, nhìn ra được tâm tình của nàng không tốt.
Hoắc Viễn Hành đưa tay ra dắt tay nàng, bàn tay to bao bọc hoàn toàn lấy tay nhỏ của nàng, nói: “Nàng không vui à?”
Ninh Như Ngọc nhìn chàng một cái, chàng là người thông minh sáng suốt như vậy, liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra, nàng cũng không cần phải giấu chàng, gật gật đầu: “Ừ.”
“Là bởi vì những lời mà tổ mẫu vừa nói sao?” Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói: “Nàng đừng để trong lòng.”
“Không phải, không phải bởi vì những lời tổ mẫu vừa nói.” Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, nói với chàng: “Thiếp đang đau lòng cho chàng.” Mấy năm nay chàng đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
Hoắc Viễn Hành sửng sốt một chút, ôm nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy nàng, nói: “Không có việc gì, đừng nghĩ linh tinh.”
“Minh Tông, về sau thiếp sẽ đối xử thật tốt với chàng, sẽ không làm giống bọn họ.” Ninh Như Ngọc dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với chàng.
Hoắc Viễn Hành càng ôm nàng chặt hơn, thở dài một tiếng: “Nha đầu ngốc.”
Nói như vậy, nhưng Hoắc Viễn Hành lại không nhịn được mà mỉm cười, trên mặt đều là tươi cười hạnh phúc.
Sau khi trở lại Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành đi thư phòng, Ninh Như Ngọc đi gặp các quản sự trong phủ, xử lý mọi việc trong phủ.
Quản sự bẩm báo lại: “Thời tiết sắp thay đổi rồi, hạ nhân trong phủ đều phải may thêm trang phục mùa thu, không biết năm nay nên làm như thế nào ạ?”
“Năm vừa rồi làm thế nào?” Ninh Như Ngọc hỏi.
Quản sự nói: “Trước kia hạ nhân trong phủ được bốn bộ, mỗi vị chủ tử sáu bộ, nếu có chủ tử muốn làm thêm mấy bộ thì phải tự mình thêm bạc.”
Ninh Như Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Năm nay vẫn làm theo quy củ này đi, nhưng mà, vải dệt năm nay dùng loại tốt hơn một chút, ta thấy hình như vải dệt năm trước không được tốt.”
Trán quản sự chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, cũng không kịp lau, cúi đầu nói: “Năm trước Nhị phu nhân quản gia, nói trong phủ nhiều người, phí tổn quá lớn nên muốn tiết kiệm, vì thế mới……”
“Được rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại, ngươi chỉ cần làm tốt việc năm nay là được.” Ninh Như Ngọc nhấn mạnh nói: “Đến lúc đó ta sẽ cho người đi kiểm tra, nếu có người nói không tốt, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
“Vâng vâng vâng, hạ nhân đã biết, hạ nhân nhất định sẽ làm thật tốt.” Quản sự vội vàng đảm bảo.
“Vậy ngươi đi đi.” Ninh Như Ngọc xua xua tay, bảo hắn đi làm việc.
Mấy ngày về sau, Ninh Như Ngọc đều rất bận, cũng không có thời gian đi gặp Bạch Chỉ đang bị nhốt trong phòng chứa củi, vài ngày sau, bỗng nhiên có hạ nhân tới bẩm báo, nói là Bạch Chỉ điên rồi.
“Điên rồi?” Ninh Như Ngọc kinh hãi: “Sao lại thế? Không phải nàng ta đang bị nhốt trong phòng chứa củi à? Tại sao lại phát điên?”
Hạ nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, cẩn thận nói: “Nàng ta nói phòng chứa củi có quỷ, là tiểu thư nhà nàng ta tới tìm, nói muốn tìm nàng ta đòi mạng!”
Vẻ mặt của Ninh Như Ngọc nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt của Hoắc Viễn Hành cũng không tốt.
Hoắc Viễn Hành nhìn thoáng qua về phía nàng, nghĩ rằng nàng sợ hãi, lập tức đến gần nàng rồi giải thích: “Tiểu thư trước kia của Bạch Chỉ là thê tử nguyên phối của đại ca, đã chết nhiều năm, năm đó chết rất đột ngột, Bạch Chỉ bị nhốt nhiều ngày, có lẽ là nhớ tới những việc trước kia nên mới chột dạ sợ hãi!”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Ta lập tức cho Bạch Chỉ nhận cơm hộp.