Động tĩnh trong phòng vẫn luôn không ngừng, thanh âm như tiếng mèo nhỏ kêu truyền ra ngoài, Bích Hà, Hồng Châu cùng Trần ma ma canh giữ ở bên ngoài, chờ đợi phân phó.
Mãi cho tới khi trăng lên giữa trời, động tĩnh trong phòng mới dừng lại, thanh âm nhỏ nhẹ tinh tế vang lên, sau đó Hoắc Viễn Hành lên tiếng gọi người mang nước vào phòng.
Mấy người Trần ma ma mang theo nha hoàn đi vào thu dọn, mỗi người cúi đầu một cách quy củ, không ai dám nhìn đông nhìn tây mà xem loạn.
Có hạ nhân mang nước ấm đến phòng tắm, Hoắc Viễn Hành cầm một chiếc áo choàng to tộng bao bọc cả người Ninh Như Ngọc rồi bế cả người lẫn áo lên, xoay người đi nhanh về phía phòng tắm.
Trong lúc lơ đãng hồng Châu ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Như Ngọc mềm như bông mà rúc trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, lộ ra một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn, cẳng chân quơ quơ trước mắt nàng ấy khiến lòng người nhộn nhạo xao động.
Bích Hà đứng bên cạnh phát hiện Hồng Châu không thích hợp, lén đẩy nàng ấy một cái, nhắc nhở nàng ấy đừng nhìn loạn, lúc này Hồng Châu mới phục hồi tinh thần lại, không thể khống chế mà cảm thấy nóng mặt, vội vàng cúi đầu nhanh chóng thu dọn.
Trần ma ma đứng lại ở mép giường, sai bảo nha hoàn thu khăn trải giường, còn bà cẩn thận thu hồi chiếc hộp được đặt ngay ngắn trên đầu giường, trong hộp vốn để đựng nguyên khăn*, hiện tại bên trong đang chứa một mảnh vải xé xuống từ trên khăn trải giường, bà có thể đoán được đại khái là chuyện gì, bất động thanh sắc mà cầm hộp lên, không khiến những người khác chú ý.
*nguyên khăn: khăn có vết máu chứng minh cô nương gia còn trong sạch.
Chỉ chốc lát sau, gian phòng được dọn dẹp thỏa đáng, trên giường được trải khăn mới sạch sẽ, nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc đã rửa mặt sạch sẽ ra khỏi phòng tắm, tay chân nhẹ nhàng mà đặt nàng lên giường, nghiêng người dựa gần nàng rồi nằm xuống, bàn tay to ôm lấy nàng sát vào trong lòng ngực mình, ngón tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nàng, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng.
Ninh Như Ngọc mệt mỏi như chết đi sống lại, mở to mắt, như con mèo nhỏ xù lông: “Đừng náo loạn, mệt mỏi quá, thiếp muốn ngủ.”
Vừa rồi nàng bị Hoắc Viễn Hành lăn lộn kịch liệt, lăn qua lộn lại, bị chàng đè nặng làm một thời gian dài, toàn bộ thân thể như sắp vỡ vụn, thảm đến không thể thảm hơn.
Nàng còn nhớ rõ, lần đầu tiên chàng còn biết tiết chế, đối xử dịu dàng ôn nhu với nàng, khi âu yếm rồi đòi lấy mật ngọt thì đều cố gắng khắc chế, không hề điên cuồng mà làm càn.
Nhưng lần này lại không giống như trước, nàng gả cho chàng, chàng không cần thiết phải khắc chế, dùng hết toàn lực mà yêu thương nàng, đem hết thảy những gì mà chàng có đều cho nàng, sau đó vĩnh vĩnh viễn viễn dung hợp cùng nàng ở bên nhau, không hề chia lìa.
Nghe được tiếng rê.n rỉ nhỏ giọng oán giận của Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi, ta không trêu nàng nữa.”
“Ừ……” Ninh Như Ngọc đã sớm mệt rã rời, một lòng chỉ muốn ngủ, trong đầu cũng không có tinh lực dư thừa để suy xét có phải Hoắc Viễn Hành thật sự buông tha nàng hay không, nhỏ giọng lên tiếng đáp lại, cọ thân thể mềm như bông rồi lăn vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, tìm một tư thể thoải mái rồi nhắm mắt ngủ, thời khắc này nàng hoàn toàn vô lực không cố kị gì nhiều, cho dù Hoắc Viễn Hành thật sự kéo nàng làm thêm một trận, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc chàng xo,a nắn, hoàn toàn không có sức chống cự.
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng ngực, dung nhan xinh đẹp kiều diễm nhưng an tĩnh, làn da trắng nõn, lông mi đen dày cong vυ"t như cánh bướm, cánh môi đỏ rực như đóa hoa hồng nở rộ, hô hấp vững vàng, đã chìm vào mộng đẹp.
“Ngủ nhanh như vậy sao?!” Hoắc Viễn Hành bất đắc dĩ mà thở dài một câu, ngón tay yêu thương vuốt ve gương mặt nàng, vừa rồi chàng thật sự khiến nàng mệt muốn chết, chỉ là lúc ấy, nghĩ tới việc cuối cùng nàng đã gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng, chàng không thể nhịn được mà muốn nàng, hoàn toàn không thể khống chế bản thân.
Hoắc Viễn Hành nhìn mỹ nhân đang ngủ say trong lòng ngực mình, thân thể chàng lại nóng lên, chỗ nào đó bắt đầu có xu thể mãnh liệt muốn ngẩng đầu dậy, chàng lại muốn nàng rồi.
Nhưng khổ nỗi ngày mai còn phải dậy sớm gặp mặt trưởng bối, vừa rồi quả thật chàng đã lăn lộn nàng quá lợi hại, không đành lòng khiến nàng vất vả thêm một lần nữa, Hoắc Viễn Hành đành buông tha cho nàng, duỗi tay ôm Ninh Như Ngọc vào trong lòng ngực, an tâm nhắm mắt lại rồi ngủ.
Một đêm ngủ ngon không mộng mị, buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Ninh Như Ngọc vừa mới mở to mắt đã nhìn thấy Hoắc Viễn Hành mặc áσ ɭóŧ màu trắng, ngồi dựa vào đầu giường, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng.
“Chào buổi sáng.” Ninh Như Ngọc mỉm cười với chàng, khuôn mặt đỏ bừng, trắng nõn ửng hồng như quả mật đào.
“Chào buổi sáng.” Hoắc Viễn Hành cúi người xuống, một tay vén sợi tóc rơi xuống lên vành tai nàng rồi hôn một cái lên má nàng.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Hoắc Viễn Hành hỏi.
“Khá tốt.” Ninh Như Ngọc gật đầu, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại việc hai người dây dưa trên giường, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ bừng lên, nóng rực.
“Nàng muốn ngủ thêm một lát nữa không? Dù sao thời gian vẫn còn sớm.” Hoắc Viễn Hành ôm nàng vào trong ngực, gác cằm lên đầu vai nàng, thở ra khí nóng phất qua gương mặt nàng, mang tới cảm giác ngứa ngáy.
Như có sâu lông bò qua cần cổ, Ninh Như Ngọc rụt cổ lại theo bản năng, né tránh sự trêu chọc của Hoắc Viễn Hành, mở miệng nói: “Đừng náo loạn, lát nữa còn phải đi thỉnh an trưởng bối đó!”
Hoắc Viễn Hành ôm nàng cười khẽ một tiếng, bàn tay to vuốt ve làn da non mịn bên hông của nàng, Ninh Như Ngọc bị ngứa tới mức co rúm người lại, vặn người muốn né tránh chàng, nhưng chàng đã ôm chặt khiến nàng không thể tránh thoát, nàng vô cùng đáng thương mà nhìn chàng xin tha: “Minh Tông, Minh Tông, đừng náo loạn, cầu xin chàng, a……”
Lời nói xin tha còn chưa nói xong, Ninh Như Ngọc đã bị Hoắc Viễn Hành đẩy ngã trở lại giường, hai tay của chàng chống cạnh hai bên sườn của nàng, cúi người nhìn nàng từ trên cao xuống dưới, trong mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm, như con báo đang vận sức chờ phát động.
Ninh Như Ngọc nằm dưới thân thể chàng, vừa khẩn trương lại vừa thấp thỏm mà nhìn chàng, chỉ thấy chàng hơi cúi đầu xuống, cái mũi cao thẳng sắp đυ.ng tới cái mũi của nàng, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn xung quanh, dần dần không khí bắt đầu trở nên cực nóng, hơn nữa có xu thể càng ngày càng nóng, dường như muốn hòa tan hai người, Ninh Như Ngọc chậm rãi nhắm hai mắt lại, thẳng đến khi một nụ hôn nồng nghiệt dừng trên môi nàng.
Đầu tiên Hoắc Viễn Hành chỉ nhẹ nhàng hôn môi Ninh Như Ngọc, sau đó mới ngậm lấy đôi môi đỏ như cánh hoa của nàng mà trằn trọc mυ"ŧ vào, thong thả lại yêu thương mà nhấm nháp vị ngon ngọt của nàng, mãi cho tới khi đôi môi nàng trở nên đỏ rực, óng ánh ánh nước diễm lệ, như được tô một lớp son tốt nhất, kiều diễm ướŧ áŧ, còn rực rỡ hơn cả đóa hoa nở rộ trên cành, chàng mới cảm thấy mỹ mãn mà buông nàng ra.
Sáng sớm tinh mơ, hai người thân mật ngọt ngào ở trên giường một hồi lâu, thẳng đến khi thời gian thật sự không còn sớm, Trần ma ma ở bên ngoài đã nhắc nhở tới lần thứ ba, Hoắc Viễn Hành mới cảm thấy vừa lòng mà buông tha cho Ninh Như Ngọc.
“Gọi Bích Hà và Hồng Châu tiến vào hầu hạ ta đi.” Ninh Như Ngọc ghé vào trên giường, hữu khí vô lực mà mở miệng nói.
Hoắc Viễn Hành xoa eo giúp nàng, có chút không vui: “Vẫn nên để ta hầu hạ nàng đi.”
“Không cần.” Ninh Như Ngọc vội vàng từ chối, nàng sợ không phải chàng hầu hạ nàng mà lại bắt nạt nàng thì đúng hơn.
“Vậy được rồi, ta gọi các nàng tiến vào.” Hoắc Viễn Hành cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi gọi người.
Chỉ chốc lát sau, Bích Hà và Hồng Châu dẫn nha hoàn mang nước ấm vào phòng tắm, Ninh Như Ngọc thoải mái dễ chịu mà tắm qua một lượt, sau đó thay quần áo sạch sẽ.
Ninh Như Ngọc mặc quần áo màu đỏ rực, ngồi chải đầu trước gương đồng, mái tóc đen dài sơ thành búi tóc phụ nhân, cài trang sức bằng hồng bảo thạch, Bích Hà lấy hà bao rồi đeo lên cho nàng, trên hà hao thêu họa tiết quả lựu, ngụ ý nhiều con nhiều phúc, giày đeo trên chân cũng thêu họa tiết quả lựu.
Bận rộn trong khoảng thời gian hai khắc, cuối cùng Ninh Như Ngọc cũng thu thập xong, mà Hoắc Viễn Hành đã sớm ăn mặc thỏa đáng đứngở bên cạnh chờ nàng.
Hoắc Viễn Hành đứng dậy, đi đến phía sau Ninh Như Ngọc, thông qua gương đồng mà cười nhìn nàng, dáng vẻ đoan trang trong gương của nàng hiện lên rõ rệt, nói: “Đình Đình thật xinh đẹp.”
Ninh Như Ngọc cong môi cười.
“Chúng ta dùng bữa sáng rồi đi qua thỉnh an tổ mẫu nhé.” Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc đến thiên thính cách vách dùng đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng được chuẩn bị vô cùng phong phú, sủi cảo tôm, bánh ngàn tầng, bánh táo đỏ, bánh bao nhỏ, cháo tổ yến, hai kiểu ăn sáng, bày đầy một bàn lớn.
Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc cùng nhau ngồi xuống, tự tay lấy một chén cháo đặt ngay bên cạnh tay nàng, lại gắp cho nàng một cái bánh bao nhỏ: “Đói bụng rồi chứ, ăn nhiều một chút.”
“Chàng cũng ăn đi.” Ninh Như Ngọc gắp cho chàng một cái sủi cảo tôm đặt vào trong bát.
Sủi cảo tôm quá nhỏ, Hoắc Viễn Hành ăn một miếng một cái, rất nhanh đã ăn hết một nửa l*иg sủi cảo tôm, lại ăn thêm ba cái bánh bao nhỏ, uống hai bát cháo tổ yến, mà Ninh Như Ngọc mới ăn được nửa chén cháo tổ yến cùng hai cái sủi cảo tôm.
Nhìn chàng ăn nhanh ăn ngon miệng như vậy, Ninh Như Ngọc cũng cảm thấy ngon hơn, chỉ là ăn hơi chậm, cuối cùng nàng vẫn ăn thêm một chén cháo tổ yến và hai cái bánh bao nhỏ.
Trong Sùng An Đường, hai người không nhanh không chậm mà ăn bữa sáng rồi nghỉ ngơi một lát, Hoắc Viễn Hành mới dẫn Ninh Như Ngọc tới thỉnh an lão phu nhân Khương thị.
Trong phòng của lão phu nhân Khương thị đã tụ tập không ít người, mấy người nhị phu nhân Đường thị đã sớm đợi một lúc lâu.
Lúc này, Đường thị nhìn ra ngoài cửa phòng, nha hoàn lắc lắc đầu với bà ta, sau đó Đường thị không kiên nhẫn nói: “Đã là khi nào rồi, mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, hai người kia còn chưa tới, vậy mà hai người kia dám để trưởng bối chờ lâu, thật là không có quy củ.”
Lão phu nhân Khương thị liếc mắt nhìn Đường thị một cái, bưng ly trà đang đặt trên bàn nhỏ bên cạnh người, dùng nắp trà gạt lá trà trên mặt nước, cúi đầu uống một ngụm, sau đó đặt ly trà xuống, nói với Đường thị: “Hai đứa nhỏ vừa mới thành thân, khó tránh khỏi việc thích dính lấy nhau, hơi chậm trễ một ít thời gian, nhưng cũng không phải quá muộn, khi ngươi mới vừa gả tới đây năm đó, cũng để ta đợi một hồi lâu, không phải ta cũng chưa nói ngươi một câu nào hay sao? Lúc này mới đợi không đến nửa canh giờ, ngươi đã chờ không được, cho dù ngươi nóng vội muốn uống trà do tức phụ của chất nhi dâng lên thì cũng không cần gấp gáp như vậy đâu, ly trà kia khẳng định không thể thiếu ngươi, ngươi cứ kiên nhẫn ngồi chờ trong chốc lát đi.”
Đường thị há miệng thở dốc, rất muốn nói, bà ta mới không hiếm lạ uống ly trà chết tiệt kia của tức phụ nhà chất nhi, bà ta nói như vậy, chẳng qua là cố ý tìm lỗi sai của Ninh Như Ngọc mà thôi, từ lâu bà ta đã không quen nhìn Ninh Như Ngọc kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng lão phu nhân Khương thị vừa nói ra những lời kia đã trực tiếp làm hỏng ý đồ của bà ta, khiến bà ta không có biện pháp tiếp tục soi mói, chỉ có thể hậm hực bĩu môi, không cam lòng mà dùng tay lôi kéo khăn tay, hừ lạnh một tiếng, ngày tháng về sau còn rất nhiều, tương lai còn dài!