Một đêm trôi qua rất nhanh, Ninh Như Ngọc cảm thấy nàng nằm trên giường ngủ không được bao lâu, các giác quan còn chưa tỉnh táo đã bị Bích Hà, Hồng Châu và mấy nha hoàn kéo dậy từ trên giường.
“Tứ tiểu thư, nhanh lên, đừng để lỡ giờ lành.” Hình như là giọng nói của Hồng Châu.
Ninh Như Ngọc còn nhắm mắt đã bị Bích Hà và Hồng Châu cởi hết quần áo, ấn vào trong chậu tắm, thoa xà bông thơm, gội đầu, bận rộn một hồi lâu.
Sau khi tắm gội xong, mấy nha hoàn nâng nàng từ chậu tắm lên, lau khô thân thể rồi mặc quần áo, còn có người lau khô tóc cho nàng, toàn bộ quá trình, vội vàng mà không hoảng loạn, mỗi người làm một công việc được phân công cụ thể, ngay ngắn trật tự, đâu vào đấy.
Ninh Như Ngọc bị các nàng lăn lộn như vậy thì cũng đã sớm tỉnh ngủ, mở to đôi mắt, thành thật để các nàng tùy ý mặc váy áo.
Mấy nha hoàn hầu hạ nàng ăn mặc chỉnh tế, lau khô tóc bằng khăn khô, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ một hơi, làm tân nương tử cũng không phải là một việc dễ dàng nha.
Ninh Như Ngọc mặc hỉ phục màu đỏ rực, ngồi phía trước gương trang điểm, gương đồng phản chiếu bóng dáng nàng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, lộ ra thần thái vui sướng. Phu nhân toàn phúc đứng phía sau nàng, tay cầm lược chải đầu cho nàng, trong miệng ngâm bài ca chúc phúc khi chải đầu.
Một sơ sơ đến cùng, phú quý không cần sầu;
Nhị sơ sơ đến cùng, vô bệnh lại vô ưu;
Tam sơ sơ đến cùng, nhiều tử lại phúc thọ;
Lại sơ sơ đến đuôi, cử án lại tề mi;
Nhị sơ sơ đến đuôi, bỉ dực cộng song phi;
Tam sơ sơ đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội;
Có đầu lại có đuôi, phú phú lại quý quý……
Bên ngoài sân viện vang lên tiếng pháo nổ náo nhiệt, còn có tiếng đội ngũ tới đón dâu thổi nhạc hỉ vui mừng, tiếng trẻ con cười đùa vang vọng cùng tiếng mọi người tươi cười trò chuyện.
Trong các lại âm thanh hỗn loạn, Ninh Như Ngọc loáng thoáng nghe thấy thanh âm của Hoắc Viễn Hành, chàng đang bị yêu cầu đọc bài thơ thúc giục trang điểm.
“Thiếu trang bột bạc sức kim điền,
Đoan chính bệnh đậu mùa về tự nhiên.
Nghe nói cấm trung thời tiết dị,
Chín thu hương mãn bàn trang điểm trước.”
Dịch nghĩa:
Trang điểm ít hơn, kim tuyến vàng bạc,
Chữa bệnh đầu mùa, trở lại tự nhiên.
Nghe nói thời gian cấm khác nhau,
Bốn mùa khác nhau trước bàn trang điểm.
……
Tiếng cười nói vui vẻ của mọi người bên ngoài truyền từng đợt vào trong nhà, trên mặt Ninh Như Ngọc cũng lộ ra nụ cười tươi xán lạn.
Sau khi bài thơ thúc giục trang điểm được đọc xong, Hoắc Viễn Hành bái kiến Ninh Khánh An và Từ thị, cuối cùng chàng cũng có thể nghênh đón tân nương tử.
Từ Sùng Hạo tiến vào từ bên ngoài, bước chân nặng nề mang theo mũ phượng, tới trước mắt Ninh Như Ngọc đang mặc hỉ phục, nhỏ giọng nói: “Như Ngọc, ta cõng muội đi ra ngoài.”
Khi Hoắc Viễn Hành mang binh đi Tây Nam cứu viện hai cha con Từ Sùng Hạo, Từ Sùng Hạo đã buông xuống thành kiến với Hoắc Viễn Hành, hắn mới có thể ý thức được hắn thua Hoắc Viễn Hành về mọi mặt, nếu không phải Hoắc Viễn Hành kịp thời đuổi tới cứu bọn họ, có lẽ hiện tại hai cha con bọn họ đã sớm âm dương xa cách, chính là từ lúc đó, hắn khắc sâu nhận thức, Hoắc Viễn Hành càng thích hợp với Ninh Như Ngọc hơn hắn rất nhiều, càng có khả năng bảo vệ thật tốt cho Ninh Như Ngọc, vì thế hắn thông suốt, suy nghĩ cẩn thận rồi buông xuống tâm tư kia.
Sau khi hắn trở về từ Nam Cương, hắn không tới gặp Ninh Như Ngọc, chỉ hi vọng nàng có thể sống thật tốt. Hôm nay hắn tới đưa Ninh Như Ngọc lên kiệu hoa, chính là thành ý lớn nhất của hắn.
“Cảm ơn Hạo biểu ca.” Ninh Như Ngọc ghé vào trên tấm lưng dày rộng rắn chắc của Từ Sùng Hạo, để hắn cõng nàng đi ra ngoài, nàng thật sự rất vui khi Từ Sùng Hạo có thể tới đưa nàng xuất giá.
Ra khỏi Y Lan Viện, đi qua hành lang gấp khúc, tới chính viện, bái biệt cha mẹ, Từ thị và Ninh Khánh An đều đỏ hoe mắt, Từ thị bịn rịn lôi kéo tay Ninh Như Ngọc nói lời tốt lành.
“Đình Đình, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Từ thị nói.
Ninh Như Ngọc rưng rưng nước mắt, cười nói: “Nương, con sẽ, nương và cha cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ thường xuyên về thăm hai người.”
“Con đấy, gả đi rồi còn nghĩ về nhà mẹ đẻ ư, tự mình sống thật tốt, không cần lo lắng cho chúng ta.” Ninh Khánh An cẩn thận đánh giá Ninh Như Ngọc, nữ nhi mà mình vất vả nuôi lớn, hôm nay trở thành người nhà khác, lưu luyến xua xua tay: “Đi đi, đi đi, đừng để lỡ giờ lành.”
“Cha, nương, nữ nhi đi đây.” Nước mắt lập tức tràn ra khỏi khóe mắt của Ninh Như Ngọc, nàng nghẹn ngào mà nói một câu cuối cùng.
Đội ngũ đón dâu thật dài quây thành một vòng tròn trong Tấn Đô Thành, của hồi môn phong phú, từng hòm từng hòm được nhấc ra khỏi Ninh phủ, hòm đầu tiên đã nâng tới cổng lớn vào phủ Vũ An Hầu, hòm cuối cùng còn chưa ra khỏi sân viện của Ninh phủ.
Hỉ nhạc vang lên tận trời cao, Hoắc Viễn Hành ngồi trên lưng ngựa cao lớn buộc nơ đỏ, trên người mặc hỉ phục màu đỏ rực, phía sau là đội ngũ đón dâu thật dài, vô cùng náo nhiệt mà về tới phủ Vũ An Hầu.
Bái thiên địa, vào động phòng.
Trong phòng đốt nến đỏ thẫm đang tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ, không khí tươi vui náo nhiệt, trên giường to rộng trải đệm chăn màu đỏ rực, mặt trên chất đầy hoa quế, đậu phộng, táo đỏ.
Ninh Như Ngọc ngồi ở mép giường, trên đầu đội mũ phượng nặng nề, che khăn voan màu đỏ rực, chỉ có thể nhìn thấy một tấc vuông dưới chân.
Trên mặt Hoắc Viễn Hành là nụ cười ôn hòa khó gặp, ánh mắt dừng trên người Ninh Như Ngọc, ý cười trên mặt càng nồng đậm, tiếp nhận đòn cân từ trên tay hỉ nương, không hề do dự mà vén khăn voan đỏ trên đầu Ninh Như Ngọc, khi khăn voan đỏ bị đẩy ra, lộ ra khuông mặt nhỏ xinh đẹp vũ mị diễm lệ của Ninh Như Ngọc, không giống một số tân nương tử trang điểm đậm vừa đỏ vừa trắng, là khuôn mặt tự nhiên điểm thêm son phấn, càng xinh hơn so với ngày bình thường, càng diễm lệ bắt mắt.
Dường như Hoắc Viễn Hành nhìn tới ngẩn người, đôi mắt cũng không hề chớp lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn Ninh Như Ngọc, ngay cả đòn cân trên tay cũng quên đưa cho hỉ nương, vẫn là hỉ nương lên tiếng nhắc nhở, chàng như mới bừng tỉnh mà đưa đòn cân cho hỉ nương.
“Tân lang của chúng ta nhìn tân nương tử tới ngây người, có thể thấy được tân lang vừa lòng đẹp ý tới cỡ nào với tân nương tử nha.” Có người cười trêu ghẹo.
“Đúng vậy đúng vậy, tân nương tử xinh đẹp như thế, bản thân ta còn thấy nàng là tân nương tử xinh đẹp nhất, giống như thiên tiên hạ phàm.” Lại có người phụ họa thêm.
Ninh Như Ngọc đỏ mặt thẹn thùng mà liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh một cái, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, trong mắt đều là tình ý rõ ràng nồng nhiệt, căn bản không cần nhiều lời một câu, đều có thể biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ điều gì, khóe miệng hai người không khỏi cùng giơ lên một ý cười hạnh phúc.
Các nữ quyến trong phòng không ngừng nói chúc mừng, Hoắc Viễn Hành chỉ muốn ở bên người Ninh Như Ngọc mà không nghĩ rời đi, có người ồn ào trêu ghẹo hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành mới không tình nguyện mà đáp ứng đi tới tiền viện tiếp khách trong tiếng cười đùa thúc giục của đám người.
“Ta đi tiền viện, lát nữa sẽ về ngay.” Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc, nhỏ giọng nói xong những lời này rồi mới đứng lên.
Ninh Như Ngọc cười gật đầu: “Chàng đi đi.”
Hoắc Viễn Hành đi tiền viện tiếp khách, trong phòng chỉ còn lại các nữ quyến xem náo nhiệt, cầm đầu chính là trưởng công chúa Tuệ Di, còn có một số trưởng bối mà Ninh Như Ngọc nhận biết cũng như không biết.
Mấy nữ quyến quen biết với Ninh Như Ngọc thì sôi nổi nói lời chúc phúc, trưởng công chúa Tuệ Di thấy Ninh Như Ngọc cũng mệt mỏi rồi, bà liền nói với nữ quyến trong phòng: “Chúng ta vẫn là đi ra ngoài uống rượu mừng thôi, để tân nương tử có thể nghỉ ngơi một chút.”
Trưởng công chúa Tuệ Di là hoàng thất tông thân có địa vị rất cao, có bà lên tiếng, những người khác tự nhiên không có dị nghị gì, sôi nổi đi theo trưởng công chúa Tuệ Di ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết rồi, Trần ma ma mới dẫn nha hoàn tiến vào hầu hạ Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc thấy vậy thì chỉ để lại hai người Bích Hà và Hồng Châu, Trần ma ma phụ trách canh giữ ngoài cửa, những người khác thì đều cho các nàng lui xuống.
Bích Hà và Hồng Châu giúp đỡ Ninh Như Ngọc, đầu tiên là gỡ xuống mũ phượng nặng nề trên đỉnh đầu, Ninh Như Ngọc lập tức cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, mái tóc đen nhánh rối tung xoa sau lưng, đối lập với hỉ phục màu đỏ rực như giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
“Mũ phượng này quá nặng, ta sắp bị đè cong cả cổ rồi.” Ninh Như Ngọc hơi động đậy cần cổ cứng nhắc đau mỏi như thể thật sự sắp bị đè cong.
Hồng Châu nói: “Tứ tiểu thư……”
“Nên gọi phu nhân.” Bích Hà nhắc nhở nàng ấy.
Hồng Châu vội vàng im miệng, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có người ngoài ở đây, mới thở phào một hơi, nghịch ngợm lè lưỡi, cười nói: “Gọi Tứ tiểu thư thành thói quen khiến em quên mất.”
“Không sao, thật ra chính bản thân ta cũng chưa thích ứng đâu, không thể sửa đổi ngay lập tức cũng là điều bình thường, về sau nhỡ kĩ thì được rồi.” Ninh Như Ngọc khoan dung mỉm cười, Hồng Châu là người vô tâm vô phế, nàng làm sao sẽ trách tội nàng ấy được.
“Tạ ơn phu nhân.” Hồng Châu sửa miệng một cách nhanh chóng, vội vàng nói: “Nước ấm đã chuẩn bị xong, phu nhân muốn đi rửa mặt trước chứ?”
Lớp phấn son vào ngày thành thân thật sự dày nặng, trên mặt không biết đắp bao nhiêu tầng phấn, trên tóc cũng không biết bôi bao nhiêu dầu bôi tóc, phải trang điểm đậm như vậy, Ninh Như Ngọc đã sớm khó chịu không chịu nổi, chỉ muốn lập tức rửa sạch sẽ.
“Ta đi rửa mặt trước.” Ninh Như Ngọc đứng dậy đi vào phòng tắm ở bên cạnh.
Bích Hà và Hồng Châu đi sát sau lưng, hai nha hoàn hầu hạ Ninh Như Ngọc rửa trôi lớp phấn son, lại giúp nàng gội sạch đầu, Ninh Như Ngọc thả lòng người, thoải mái ngâm mình trong chậu tắm có cánh hoa khô.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ngâm mình trong chốc lát, mà chuẩn bị cho ta chút đồ ăn nhé, sau khi tắm xong ta sẽ ăn.” Ninh Như Ngọc nói với hai nha hoàn.
Bích Hà và Hồng Châu hành lễ với Ninh Như Ngọc rồi lui ra ngoài, để lại một mình Ninh Như Ngọc ở trong phòng tắm.
Ninh Như Ngọc nhắm mắt lại, tay chân thả lỏng mà ngâm mình trong chậu tắm, mệt mỏi một ngày, cuối cùng cũng có thể thư giãn.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, Ninh Như Ngọc loáng thoáng nghe được có người gọi nàng.
“Phu nhân, phu nhân……”
Ninh Như Ngọc mở mắt ra, thấy người gọi là Bích Hà.
“Làm sao vậy?” Ninh Như Ngọc cố mở mắt.
Bích Hà nói: “Phu nhân vừa ngủ quên trong khi ngâm mình, nước đã lạnh, nô tỳ lo lắng người bị cảm lạnh.”
“Lên thôi.” Ninh Như Ngọc đứng dậy từ chậu tắm, hai chân thon dài thẳng tắp bước ra từ chậu nước, Bích Hà vội vàng lấy khăn vải tới lau người cho nàng.
Dáng người yểu điệu thướt tha, da thịt trắng nõn như ngọc, như có ánh sáng trơn bóng hấp dẫn, hai đại bạch thỏ trước ngực đĩnh kiều đầy đặn, bụng nhỏ thon gọn bóng loáng, sau đó là hai chân thon dài thẳng tắp, đẹp tới mức không dám nhìn thẳng, cho dù là Hồng Chây đã hầu hạ Ninh Như Ngọc mười mấy năm qua, nhìn thấy thân thể nhỏ xinh, tốt đẹp như vậy của Ninh Như Ngọc, trong lòng vẫn nhộn nhạo như cũ, mặt đỏ tim đập.
Bích Hà nhịn không được mà cảm thán một tiếng ở trong lòng, phu nhân thật đẹp, quá xinh đẹp, Hầu Gia thật sự có diễm phúc không cạn! Chắc chắn về sau hai người có thể cầm sắt hài hòa, vô cùng ân ái!