Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 3: Mặt không có ngũ quan




“Trò chơi yêu đương cái gì chứ! Rõ ràng là trò chơi kinh dị thì có!”

Sau khi mọi người nhận ra vấn đề, trong nháy mắt liền sôi trào hết cả lên, nhanh tay nhanh chân chạy tới một góc không người để trốn, cách mấy nhân viên kia xa một chút.

Ngụy Đa kêu thảm nói: “Em thật sự không biết gì hết á!”

“Người ta không muốn chơi trò chơi kinh dị đâu….” Tần Hoan bị dọa đến mặt mày tái nhợt, đứng cũng đứng không vững, Tấn Hải bên cạnh đành phải đưa tay đỡ cô.

Tần Hoan sợ đến choáng váng, vẻ mặt Tấn Hải thì không có gì thay đổi, nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Sở Đông vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa, có vẻ như chương trình đã không cho y biết nên làm gì khi gặp phải người chơi lầm tưởng đây là một trò chơi yêu đương.

Đường Thiếu Không không nói một câu nào, sắc mặt tái nhợt, tay chân có chút run rẩy, vô thức cắn môi.

Đường Thiếu Không bề ngoài nhìn như không sợ trời không sợ đất, nhưng thật ra trời cậu sợ mà đất cậu cũng sợ, bất cứ cái gì có liên quan đến “Kinh dị” cậu đều không thể chịu đựng được, chỉ là cố gắng kìm chế thôi.

“Đã nhát gan thì đừng có chơi.” Tống Phi Vũ đột nhiên nói.

Câu này Tống Phi Vũ không phải nói tới Đường Thiếu Không, nhưng lọt vào tai Đường Thiếu Không, như ăn phải linh đan diệu dược, sắc mặt lập tức tốt hơn chút, tay cũng không còn run nữa, bày ra tư thế như chuẩn bị đánh chó ba trăm hiệp. Cậu nhìn Tống Phi Vũ một cái, quay qua nói với Tần Hoan: “Vẫn muốn chơi đấy thì sao, chứ đâu như một số người không dám chơi, còn kêu người ta không chơi cùng mình.”

Tần Hoan: “?”

Tống Phi Vũ cũng nhìn về phía Tần Hoan, nói: “Thì sao, thừa nhận mình nhát gan đâu phải chuyện gì to tác.”

Tần Hoan: “??”

Đường Thiếu Không: “Người luôn ép buộc bạn phải thừa nhận thường là người sợ người kia nhất.”

Tống Phi Vũ: “Người luôn nói sang chuyện khác nhất định là đang che giấu sợ hãi trong lòng.”

Hai người lúc nói chuyện đều nhìn Tần Hoan mà nói, Tần Hoan nằm không cũng trúng đạn, vội vàng nháy mắt với Tống Phi Vũ. Tống Phi Vũ giả vờ làm như không thấy, tiếp tục nói: “Có một số người rõ ràng là sợ muốn chết, còn là con vịt chết mạnh miệng, mà không biết rằng đã bị người khác nhìn ra hết rồi.”

Câu nói này đâm trúng chỗ đau của Đường Thiếu Không, cậu liền quay đầu trừng Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ cũng trừng cậu, tình thế hết sức căng thẳng.

Những người khác không biết quan hệ của bọn họ, nên không rõ họ đang ầm ĩ cái gì, cuối cùng Ngụy Đa ra hoà giải nói: “Em cũng sợ lắm, nhưng em vẫn muốn chơi, có được không?”

Hai người tích tắc quay đầu nhìn y: “Không ai cấm cậu chơi cả!”

Ngụy Đa: “Wow, hai người thật ăn ý.”

Ánh mắt của hai người lập tức tuôn ra sát khí.

Ngụy Đa: “?”

Thế là bọn họ quyết định tiếp tục chơi, dù sao cũng là miễn phí, ngu sao không chơi, mà ngoại trừ Ngụy Đa cùng Tần Hoan thì không ai nói mình sợ nữa.

Bọn họ tập trung để đóng dấu hết mấy chỗ còn lại, may mắn những tiệm khác trừ nhân viên cửa hàng quỷ dị ra thì không xuất hiện điều gì bất thường nữa. Nhưng Đường Thiếu Không vẫn không yên lòng, lén lút lấy một đôi đũa inox nhét vào túi, những người khác cũng tìm lấy một ít dao nĩa phòng thân.

“Nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?”

“Để tôi xem…. Là mua quần áo.”

Bọn họ thống nhất mặc áo kỷ niệm Hoan Nhạc Thế Giới, con trai mặc quần đùi, con gái mặc váy ngắn. Mặc dù bối cảnh trò chơi là mùa hè, nhưng cả gian cửa hàng luôn u ám, không chỉ không nóng, thậm chí còn có chút lạnh, đúng là nên mua chút quần áo mới.

Nhiệm vụ này chỉ định ở cửa hàng tiêu dùng, bọn họ phát hiện đó là một tiệm quần áo lớn, nhưng vắng ngắt, ngoại trừ nhân viên cửa hàng thì không còn ai.

“Chúng ta chia ra hai nhóm hành động đi.” Ngụy Đa đề nghị.

“Tôi cùng đàn anh một nhóm.” Đường Thiếu Không lập tức nói. Tấn Hải cả người bắp thịt, thấy thế nào cũng có sức chiến đấu hơn, Ngụy Đa cũng nhanh chóng nói: “Em cũng cùng anh một nhóm.”

Tần Hoan miệng mở rộng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành nói: “Phi Vũ, chúng ta chung nhóm.”

Tống Phi Vũ không có ý kiến, Sở Đông cũng đi qua nhóm bọn họ.

Hai nhóm người chia hai hướng khác nhau mà đi, nhóm Tống Phi Vũ trước tiên cùng Tần Hoan tới khu quần áo và trang sức của nữ chọn, nhóm Đường Thiếu Không thì ở lại tại chỗ.



“Trò này không có hạn chế thời gian sao?” Ngụy Đa hỏi.

“Em xem một chút hôm nay còn nhiệm vụ nào nữa không.” Đường Thiếu Không không yên lòng sờ sờ quần áo, từ tầng tầng trong khe hở kệ hàng quan sát Tống Phi Vũ, đến khi không nhìn thấy bóng lưng Tống Phi Vũ nữa mới đưa ánh mắt nhìn qua Ngụy Đa.

“Còn phải mua giày nữa.” Ngụy Đa nhìn điện thoại nói, “Vừa rồi ăn cơm là năm giờ, bây giờ đã sáu giờ rồi, mua giày xong thì quay lại tiệm cơm ngủ.”

“Thế thì tốt.” Đường Thiếu Không gật đầu, may là không có nhiệm vụ nào vào ban đêm.

Quần áo trong cửa hàng này kiểu dáng hiện đại hơn so với cửa hàng kia một chút, Đường Thiếu Không coi như có thể chấp nhận được. Chỉ là sau khi xác nhận đây là một trò chơi kinh dị, mặc kệ làm gì Đường Thiếu Không đều luôn nơm nớp lo sợ.

Ánh đèn trong tiệm không đủ sáng, trên đỉnh đầu chỉ có mấy cái đèn huỳnh quang, lâu lâu còn chớp tắt một chút.

Đường Thiếu Không đi đến khu quần áo gần cửa xem quần áo, tiện thể nhìn ra ngoài xem xét. Bên ngoài ánh đèn càng mờ, những cửa hàng khác hầu như không có chút ánh đèn nào, ánh đèn tản ra ánh sáng lục xanh u ám, trong cửa hàng này chính là nơi sáng nhất.

Rõ ràng lúc nãy đi tới vẫn còn sáng, sao bây giờ lại tối rồi… Trong lòng Đường Thiếu Không có chút hoảng hốt, đành phải quay lại chỗ Ngụy Đa cùng Tấn Hải đang đứng.

Ngụy Đa đang nhìn xem quần áo trên người con ma nơ canh, Tấn Hải đã chọn được quần áo, đứng đợi Ngụy Đa.

“Anh, đang tính tìm anh nói chuyện đây.” Ngụy Đa nói, đồng thời quay đầu nhìn về phía nhóm Tống Phi Vũ.

“Chuyện gì?” Đường Thiếu Không không rõ y muốn làm gì.

“Em có một giả thiết, chính là giả thiết, anh nghe một chút.” Ngụy Đa nói, “Em đang nghĩ, trò chơi này nói không chừng thật ra là trò chơi yêu đương.”

“Là sao?”

“Kinh dị chỉ là làm vẻ thôi, chứ thật ra là dùng kinh dị để ngụy trang cho trò chơi yêu đương đó.”

Đường Thiếu Không bán tín bán nghi, Ngụy Đa lại nói: “Cho nên nếu không công lược được nhân vật, chúng ta sẽ không qua cửa được.”

“Có thể công lược ai? Những nhân viên cửa hàng kia chắc?”

Ngụy Đa thần bí liếc mắt nhìn nhóm Tống Phi Vũ, nói ra: “Không phải còn có Sở Đông sao?”

Sở Đông? Tướng mạo Sở Đông xác thực phù hợp với phong cách của trò chơi yêu đương, mặc dù da đen, nhưng vẫn đẹp trai. Chỉ là nhân vật này biểu hiện rất kỳ quặc, cho dù nhìn thấy nhiều thứ kinh dị ra sao vẫn cứ cười tủm tỉm, khiến Đường Thiếu Không thấy mà rùng mình.

Đường Thiếu Không nói: “Muốn công lược thì em đi mà công lược, anh không đi đâu.”

Tấn Hải cũng lắc đầu, nhưng Ngụy Đa không thèm để ý lời từ chối của bọn họ, “Vậy thì em thử một chút, dù sao cũng là em khởi xướng mà.”

Đường Thiếu Không không có ý kiến, nhưng nghĩ đến Ngụy Đa là thẳng nam, nhân tiện nói: “Đàn ông em cũng công lược sao?”

“Có sao đâu?Không phải chỉ là trò chơi thôi à.” Ngụy Đa ngây thơ nói, “Với lại anh ấy còn đẹp trai nữa, em chả lỗ gì.”

Đường Thiếu Không thấy đúng, Ngụy Đa lại nói: “Nhắc mới nhớ, dáng dấp Tống Phi Vũ thật là đẹp trai nha.”

“...”

“Anh ấy đẹp trai không khác gì minh tinh, khí chất còn đặc biệt tốt, đàn anh, anh nói xem có đúng không a?” Ngụy Đa nhìn Tấn Hải, Tấn Hải gật đầu.

Đường Thiếu Không như ăn phải phân, ghét bỏ nói: “Thẩm mỹ của hai người cũng quá kém rồi! Hắn ta á? Đẹp trai á? Chó còn đẹp trai hơn hắn kia!”

Ngụy Đa nghi hoặc: “Có con chó nào đẹp trai như vậy sao?”

Đường Thiếu Không: “Có chứ, nhiều lắm.”

Ngụy Đa: “Đàn anh, có phải anh cùng anh ấy có mâu thuẫn gì đúng không…”

Đường Thiếu Không: “Anh không quen hắn ta! Anh chỉ nói sự thật thôi!”

Đường Thiếu Không không muốn tiếp tục cái đề tài này, tùy tiện lấy một bộ quần áo liền đi, “Anh đi thử quần áo đây.”

Trong cửa hàng không có bảng chỉ dẫn phòng thử đồ, Đường Thiếu Không tìm không thấy, muốn đi tới quầy hàng tìm nhân viên hỏi một chút.



Kệ hàng rất cao, ngăn lại tia sáng, lối đi nhỏ ở giữa kệ hàng vô cùng âm u. Ở xa xa tiếng nói chuyện của Ngụy Đa cùng Tấn Hải càng ngày càng nhỏ, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Đường Thiếu Không.

Đột nhiên trước mặt kệ hàng có bóng người lướt qua, Đường Thiếu Không dừng bước.

“Ai đó?”

Không có tiếng trả lời.

Ngụy Đa cùng Tấn Hải đều ở chỗ khác, thế người kia là ai? Tống Phi Vũ hay Sở Đông? Nhưng nhìn thân hình không giống, người này cao hơn Tống Phi Vũ một chút.

Đường Thiếu Không bất an, muốn quay người rời đi, nhưng lại nghĩ biết đâu chỉ là nhân viên thôi. Cậu thấp thỏm thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đến gần cái kệ hàng kia.

Kệ hàng kia không có ánh đèn, gần như đen kịt một mảnh.

Đường Thiếu Không lấy điện thoại di động ra ấn mở đèn pin, chiếu vào chỗ vừa đi, nghĩ thầm nhân viên mà ở trong chỗ tối thui như này kiểm kê hàng sao? Đừng nói là ma nha….

Đường Thiếu Không ngừng thở, rốt cục cũng đi vào kệ hàng phía trước, ánh mắt cậu theo đèn flash nhìn qua, chậm rãi đi tới.

Bên cạnh kệ hàng là một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan, từ trên cao nhìn xuống Đường Thiếu Không.

“A!” Đường Thiếu Không ngắn ngủi la lên một tiếng, điện thoại bị dọa rơi mất.

“Đàn anh, có chuyện gì vậy?” Nơi xa xa truyền đến tiếng nói của Ngụy Đa, cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập.

“Đàn anh?”

Tiếng nói Ngụy Đa còn cách một khoảng, nhưng lại có tiếng bước chân đi tới, Đường Thiếu Không sợ hãi quay đầu, trong nháy mắt liền thả lỏng. Là Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ thở phì phò nhìn cậu, xem ra lúc nghe thấy tiếng la của cậu đã nhanh chóng chạy lại đây.

Đường Thiếu Không vô thức đưa tay tới Tống Phi Vũ, nhưng mấy giây sau những người khác đã chạy tới, Ngụy Đa khẩn trương hỏi: “Sao rồi có chuyện gì vậy?”

“Không có gì….chỉ là đột nhiên xuất hiện.” Trong nháy mắt Đường Thiếu Không hoàn hồn, lúng túng chỉ chỉ con ma nơ canh trước mặt.

Vừa rồi chắc là cậu nhìn lầm, nhìn thấy con ma nơ canh thành người thật. Trong khoảnh khắc cậu thấy người giả bày ở giữa đường làm cậu giật nảy mình, nhưng nhìn kỹ thì nhận ra đây là người giả mặc tây trang nam tính, đều là tự mình dọa mình.

“Không có việc gì thì tốt, làm em hết cả hồn.” Ngụy Đa nhẹ nhàng thở ra, giúp Đường Thiếu Không vỗ vỗ lưng.

Vài người khác an ủi Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không xấu hổ chết đi được.

“Đột nhiên xuất hiện?” Tống Phi Vũ xoay người rời đi, đồng thời nhỏ giọng trào phúng, “Người giả còn có thể chuyển động sao?”

Đường Thiếu Không biết là lỗi của mình, đành coi như không nghe thấy.

Ngụy Đa với Tấn Hải quyết định cùng Đường Thiếu Không đi tới phòng thử đồ, dù sao bọn họ cũng chọn đồ xong rồi.

Đi tới quầy hàng, nữ nhân viên cửa hàng vẫn như cũ vẻ mặt cứng ngắc, như người chết. Cô ta chậm rãi chỉ phương hướng, thì ra lối vào phòng thử đồ ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh.

Phòng thử đồ tổng cộng có ba gian, ba gian song song. Ánh đèn vẫn lờ mờ như cũ, sau khi vào trong keo rèm lại càng tối hơn, bên trong vậy mà chỉ có một cái bóng đèn sợi vôn-fram nho nhỏ cũ kỹ, dây điện trống không rủ xuống, phát ra ánh sáng lờ mờ.

“Tối quá đi!” Ngụy Đa sát vách nói.

Đường Thiếu Không cũng cảm thấy quá mờ, trong phòng thử đồ có một cái gương, Đường Thiếu Không nhìn vào tấm gương mà chẳng thấy rõ mình. Cậu nói: “Thử cho lẹ rồi đi ra nhanh thôi.”

Đường Thiếu Không cầm áo, áo khoác cùng quần dài, cậu nhanh chóng cởi quần ra, mặc lên cái quần mới.

Không gian tù túng, tấm gương ngay góc khuất đến nỗi đèn không chiếu tới.

Đường Thiếu Không không khỏi liên tưởng đến việc soi gương ở phòng vệ sinh lúc đếm khuya trong những trò chơi kinh dị, nghĩ đến cậu liền thấy toàn thân lãnh lẽo, phần da lộ ra ngoài nổi lên một trận da gà.

Nhưng cái lạnh này cũng không phải lạnh về mặt tâm lý, cậu mơ hồ cảm giác được còn có một ít gió thổi vào.

Quái lạ, rõ ràng cậu đã kéo rèm cửa lại rồi mà….

Đường Thiếu Không đang muốn kiểm tra, nhưng còn chưa quay đầu, cậu nhìn vào dương thì thấy sau lưng rèm bị vén lên một khe hở, một gương mặt không có ngũ quan từ khe hở kia chui vào nhìn cậu.