Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 13: Cả đời cậu chỉ có mình Tống Phi Vũ




Hoàn cảnh trong nhà Đường Thiếu Không không tốt, lúc ba tuổi ba mẹ giao cậu cho họ hàng thân thích ở nông thôn trông, còn hai người vào thành phố đi làm công.

Sống cùng ông bà chú bác. Bác cậu có ba người con, rất hay bắt nạt Đường Thiếu Không. Đường Thiếu Không cũng không dễ chọc, bị đánh sẽ trả đòn lại, nhưng khi bị một đám bắt nạt mà thể chất của Đường Thiếu Không không tốt tất nhiên sẽ đánh không lại, còn bị người lớn chửi bới.

Về sau cậu đã rút kinh nghiệm, nếu không có việc gì thì sẽ ở lại thư viện của trường học đọc sách, tránh gặp mặt mấy người thân thích kia. Trường học ở nông thôn không có nhiều sách, những cuốn sách đó cậu đã xem đến nằm lòng, nên thành tích chưa bao giờ tuột khỏi hạng nhất.

Đến năm lớp sáu, cha mẹ của cậu kiếm được ít tiền lời. Tuy so ra không bằng người ta vẫn nghèo, nhưng đỡ hơn chút nào hay chút đó, thế là nghĩ cách đưa cậu về bên cạnh.

Nhưng khi cậu tưởng rằng mình rốt cục có thể thoát khỏi đám trẻ con đầu gấu kia thì lại gặp vấn đề khác.

Dáng dấp cậu vốn đẹp mắt, da trắng nõn nà, mặt mày thanh tú, nhất là đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng xinh đẹp, thành tích tốt, thích đọc sách, yên tĩnh không ồn ào quậy phá, so với mấy thằng nhóc cùng tuổi vô cùng bẩn, thích bày mấy trò đùa cấp thấp thì chính là bạch mã vương tử trong lòng mấy bạn nữ.

Sau khi lên sơ trung, sách cậu đọc là sách ẩm thực, một nhóm thanh thiếu niên tuổi dậy thì không thích đọc sách chỉ lo để ý đến tình yêu trai gái chọn đối tượng. So với một đám đang trong thời kỳ phản nghịch, toàn thân tản ra mùi hôi, thì cậu như hạc giữa bầy gà, tự nhiên sẽ thành đối tượng thầm mến của nữ sinh, là cái đinh trong mắt bọn nam sinh.

Vừa bắt đầu nam sinh trong lớp chả thèm để ý tới cậu, mãi cho đến khi nữ sinh xinh nhất lớp tỏ tình với cậu lại bị từ chối, mọi thứ mới thay đổi.

Vào thời điểm đó Đường Thiếu Không không biết cái gì gọi là bắt nạt, chỉ biết trong lớp rất nhiều bạn không nói chuyện với cậu, lúc đi qua người cậu thì cố ý đụng vào, hoặc làm rơi đồ. Sau này trên sách còn bị vẽ bậy, cặp bị hắt nước….

Khi còn bé bị đánh đến sợ, với tính tình của cậu, cậu cho rằng đáp trả lại là tự nhận mình sai, lại như thừa nhận mình đã bị tổn thương, bởi vậy cậu không phản ứng với bất luận người nào, chỉ yên lặng thừa nhận.

Mà lúc đó suy cho cùng cậu cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, sức chịu đựng có giới hạn, đến một ngày nọ cậu không nhịn nổi nữa, lúc tan học cậu ở lại phòng học trống rỗng, không còn ai nhìn cuốc sách bị vẽ bậy khóc đến bù lu bù loa.

“Sao lại khóc?”

Đường Thiếu Không khóc đến nỗi không chú ý bên cạnh mình có thêm một người, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện với mình thì hết hồn.

Cậu ngẩng đầu, thấy Tống Phi Vũ. Khi đó Tống Phi Vũ cũng là nam sinh đẹp trai số một số hai trong lớp, có điều Tống Phi Vũ rất hung dữ, không ai dám trêu chọc hắn.

Đường Thiếu Không cùng Tống Phi Vũ rất ít khi nói chuyện, nên tự động liệt Tống Phi Vũ vào hàng ngũ những thành phần xấu xa khi dễ cậu. Bởi vậy lúc Tống Phi Vũ hỏi cậu, cậu quay đầu đi, không nói lời nào, nên không có chú ý tới lúc Tống Phi Vũ nói chuyện với cậu mặt mũi đều ửng hồng.

“Rốt cuộc tại sao lại khóc?” Tống Phi Vũ có chút gấp, cúi đầu thấy sách của cậu, lập tức cất cao giọng, “Ai làm sách giáo khoa của cậu thành thế này!”

“Không liên quan đến cậu.” Đường Thiếu Không đem tất cả sách giáo khoa khép lại ôm vào trong ngực, che lại không cho nhìn, “Tránh ra.”

Đường Thiếu Không nằm sấp không ngẩng đầu, vì cậu muốn chịu đựng không muốn khóc nhưng lại ngăn không được khóc nấc lên. Tống Phi Vũ ở bên cạnh gấp đến độ xoay vòng vòng. Một hồi lâu, Đường Thiếu Không nín khóc, cậu vừa lau mặt vừa đem những cuốn sách kia nhét vào trong ngăn bàn, đeo cặp lên định đi.

“Này!” Tống Phi Vũ đuổi theo, “Đường Thiếu Không! Cậu đi đâu!”

“Về nhà.” Đường Thiếu Không không quay đầu lại mà đi thẳng.

Tống Phi Vũ muốn đi theo, lại không biết mình đi theo làm gì, đành phải trở lại lớp cậu lấy mấy cuốn sách kia ra xem. Hắn chau mày nhìn những câu chữ khó nghe trong sách, sau cùng mắng một tiếng.

Ngày đó sau khi Đường Thiếu Không về đến nhà, nhớ tới mình ở trước mặt bạn học khóc thành như thế, xấu hổ giận dữ muốn chết, nghĩ thầm từ nay về sau phải giữ khoảng cách với Tống Phi Vũ mới được.

Đến ngày thứ hai, khi cậu vào lớp học thì đã nhìn thấy Tống Phi Vũ vì cậu mà đánh nhau.

“Lợi hại như vậy? Sau đó thì sao?”

Đường Thiếu Không không nói nguyên nhân đánh nhau cho Tần Hoan biết, chỉ nói đối phương ra tay rất nặng, nghe thấy vậy vẻ mặt Tần Hoan vô cùng sùng bái. Cậu trả lời: “Sau đó cũng không có gì, gọi thầy cô tới rồi từ đó quen biết thôi.”

Thực ra ngày đó không chỉ gọi thầy cô tới, ngay cả phụ huynh cũng gọi tới luôn, bởi vì Tống Phi Vũ đem cái tên cầm đầu khi dễ Đường Thiếu Không hung hăng đánh cho một trận, cũng khiến bản thân thương tích đầy mình.



Tống Phi Vũ thừa nhận mọi hình phạt, chỉ khăng khăng một điều là những tên kia phải nói xin lỗi Đường Thiếu Không.

Cuối cùng những người kia xin lỗi Đường Thiếu Không, Tống Phi Vũ cũng cùng những người kia xin lỗi lẫn nhau, sự tình mới coi như kết thúc.

Sau khi tan học, Tống Phi Vũ ngăn Đường Thiếu Không lại ở phòng học, Đường Thiếu Không đi qua phải hắn cũng đi qua phải, đi qua trái hắn cũng đi qua trái, nói cái gì cũng không cho Đường Thiếu Không đi.

“Sau này cậu chính là em trai của tôi.”

“Tôi không muốn làm em trai cậu.”

“Cậu là em trai.”

“Tôi không muốn!”

“Cậu là….Này! Đừng khóc! Có gì đâu mà khóc! Không muốn thì không muốn, Đường Thiếu Không cậu đừng khóc mà! Thế để tôi làm em trai cậu được không?”

“... Được.”

“Ôi nước mắt cậu thu lại cũng quá nhanh rồi đó!”

Từ nhỏ Tống Phi Vũ đã là Tiểu Bá Vương, thế mà đụng phải cái đinh như Đường Thiếu Không đây, hắn cũng hết cách. Ai bảo hắn lúc tiểu học lại thích học sinh chuyển trường xinh đẹp nhất thế giới kia của lớp bên cạnh chứ, không ngại mà tiến tới nói chuyện, bây giờ rốt cục có cơ hội, sẽ không để Đường Thiếu Không chịu thiệt nữa.

Đường Thiếu Không thấy Tống Phi Vũ bị đánh đến mặt mũi bầm dập mà vẫn còn kiêu ngạo, khi cậu chỉ mới rơi hai giọt nước mắt, Tống Phi Vũ liền hoảng đến không biết làm sao, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười lên.

Đây là lần đầu tiên cậu cười khi đi học, cười làm Tống Phi Vũ nhìn đến ngây người.

“Đường Thiếu Không, cậu có lúm đồng tiền nhỏ này.” Tống Phi Vũ nhịn không được đưa tay, chọt chọt cái lúm đồng tiền nhỏ của Đường Thiếu Không một chút.

Đường Thiếu Không chỉ có một bên má có lúm đồng tiền, bình thường cậu không cười, coi như lúc khinh thường cười lạnh thì chỉ câu lên một bến khóe miệng, vì thế không ai biết được cậu có một hạt nhỏ sâu hoắn như vậy, cười lên rất ngọt ngào.

Đường Thiếu Không gạt tay không cho Tống Phi Vũ đụng, Tống Phi Vũ trông mong nói: “Cậu cười thêm một cái đi.”

“Không cười.”

“Cười cho đại gia nhìn cái đi nào.”

“Cậu muốn cười thì đi mà cười.”

Tống Phi Vũ thấy cậu không cười, dứt khoát đưa tay chọt lét Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không sợ nhột, lập tức cười đến đau bụng. Tống Phi Vũ hưng phấn nhìn lúm đồng tiền nhỏ khi cậu cười, vừa chọt vừa đâm, xuất phát từ nội tâm tán thán nói: “Đây là tiểu Oa Oa đẹp mắt nhất trên thế giới.”

Từ ngày đó trở đi, Tống Phi Vũ liền kêu Đường Thiếu Không là Oa Oa.

Lúc đầu Đường Thiếu Không không chịu, nhưng ngày nào cũng gọi, nên ngay cả ba mẹ cậu cũng gọi cậu như vậy luôn, lúc này cậu mới không thể không nhận.

“Sau đó thì sao? Hai em sơ trung thì nhận biết, vậy đến với nhau khi nào?” Tần Hoan lại hỏi. Mặc dù Đường Thiếu Không nói không rõ ràng, lượt bỏ rất nhiều chi tiết, nhưng khi thấy Đường Thiếu Không kể lại chuyện xưa không tự giác nở nụ cười, đến cô cũng thấy rất ngọt ngào.

“Là lúc tốt nghiệp trung học.” Đường Thiếu Không trả lời.

Tốt nghiệp cấp ba bọn họ quen nhau.



Thật ra thì lớp mười Đường Thiếu Không đã biết mình thích Tống Phi Vũ rồi, vì muốn học chung với Tống Phi Vũ, lúc thi lên cấp ba cậu ố ý làm bài kém, cùng Tống Phi Vũ học một trường cao trung không được tốt lắm.

Lần đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau rất dữ dội, chiến tranh lạnh một tuần, cuối cùng Tống Phi Vũ thỏa hiệp trước, vì đã quá muộn để Đường Thiếu Không chọn một trường học khác.

Sau đó trong ba năm cao trung, lúc nào cũng cãi nhau nhưng hai người luôn luôn như hình với bóng.

Lớp mười hai năm đó, thành tích Tống Phi Vũ quá kém, không nghĩ học đại học, muốn đi học trường hàng không, Đường Thiếu Không nói muốn học cùng hắn. Đây là lần thứ hai bọn họ lại cãi nhau kịch liệt, chiến tranh lạnh một tháng, ai cũng không nói chuyện. Cuối cùng Đường Thiếu Không thỏa hiệp trước, thi đậu một trường đại học trọng điểm, mà vận khí Tống Phi Vũ khá tốt, đậu được trường hàng không như nguyện.

Trường học hai người cách nhau năm tiếng đi tàu điện, đó là lần đầu tiên bọn họ cách xa nhau đến thế.

Cái ngày kết thúc chiến tranh lạnh lần thứ hai, bọn họ lại vì một chuyện lông gà vỏ tỏi mà ầm ĩ, không biết là ai khơi mào trước, rồi lại mơ hồ lại gần với nhau.

Sau đó họ bên nhau, tiếp đó là yêu xa.

*Ở ngoài đời thực hai người yêu nhau mà cả hai đều bướng bỉnh như này thì mối quan hệ khó bền lắm cũng chỉ có trên phim trong truyện mới vậy thôi a~. Ít nhất một trong hai phải có người biết nhường nhịn thì may ra.

Lúc học năm hai đại học thì bộc lộ với người nhà, tranh thủ được một thời gian mới được chập nhận.

Đến mùa hè năm thứ tư thì chia tay, rồi cứ thế ba năm trôi qua.

Có đôi khi Đường Thiếu Không sẽ nghĩ, có lẽ bọn họ chưa từng chia tay, ba năm này bất quá chỉ là chiến tranh lạnh duy trì đến tận ba năm mà thôi.

Có điều cái cách bọn họ yêu đương thật khó khăn, nào là cùng giới, tính cách xung đột, yêu xa, đủ thứ vấn đề. Đôi khi gây gỗ còn lôi chuyện cũ ra để nói, hồi đầu thực chất không ai nói “Thích” ai, hai người chỉ có thể coi là bạn tình, căn bản không phải người yêu.

Vấn đề hai người chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Đương nhiên, nói cho cùng, những năm đó Tống Phi Vũ thật sự rất cưng chiều cậu. (cưng chiều quá nên leo lên đầu ngta ngồi luôn đó)

Đường Thiếu Không nhìn cái băng dán hình con mèo trên tay, có thể nhìn ra Tống Phi Vũ nhất định là thừa dịp lúc cậu ngủ vừa nghĩ linh tinh vừa đau lòng mà dán lên cho cậu.

“Nói chuyện gì mà cười vui vẻ quá vậy?”

Giọng nói thâm trầm của Tống Phi Vũ đột nhiên từ bên cạnh vang lên, đề phòng nhìn Tần Hoan.

Nãy tới giờ Tống Phi Vũ luôn chú ý tới động tĩnh của Đường Thiếu Không, hắn thấy Đường Thiếu Không cứ cười cười nói nói với Tần Hoan liên tục, đến khi thấy Đường Thiếu Không lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, mới nhịn không được đi tới.

Tần Hoan không có ý thức được Tống Phi Vũ có gì không đúng, cười nói: “Thiếu Không cùng chị nói về bạn gái cậu ấy.”

“Bạn, gái?” Tống Phi Vũ cất cao giọng.

“Đúng thế, Thiếu Không cùng bạn gái cậu ấy tình cảm rất tốt.”

“Tình cảm rất tốt?” Tống Phi Vũ nhìn về phía Đường Thiếu Không, trong ánh mắt cất chứa sự tức giận, ghen tuông, còn có kinh ngạc, “Thì ra là thế, bạn gái, tôi hiểu rồi, tôi sớm nên hiểu mới phải.”

Tống Phi Vũ nói xong quay người bỏ đi, để lại Tần Hoan không hiểu hắn phát điên cái gì.

Đường Thiếu Không quá hiểu hắn, biết từ nhỏ Tống Phi Vũ là chúa ghen tuông, lần này khẳng định lại hiểu lầm.

Nhưng Đường Thiếu Không cũng lười giải thích, thích thì cứ hiểu lầm đi, đã ba năm rồi cái tật xấu này vẫn không thay đổi, coi cậu là loại người sau khi chia tay sẽ tìm người mới sao?

Tại sao đến giờ Tống Phi Vũ vẫn không chịu hiểu, cậu cả đời chỉ có một mình Tống Phi Vũ mà thôi.